Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1511: Đưa tiễn (1)



Tỷ muội của Phù Hương à, ai cũng thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô? Hứa Thất An giật mình, sau đó nhịn không được liếc con cáo nhỏ màu trắng một cái, thất vọng lắc đầu, vật nhỏ này không tính.

Cửu Vĩ Thiên Hồ đi đến trước đôi chân Thần Thù, nâng tay, nhẹ nhàng đặt ở trên cẳng chân:

“Năm trăm năm qua, ta không có lúc nào là không vắt hết óc, mưu tính như thế nào cởi bỏ phong ấn của hắn, mưu tính như thế nào dẫn dắt Nam yêu đoạt lại cố thổ.

“Một ngày này rốt cuộc không xa nữa.”

Nương nương, ngươi đừng chỉ nói không tính nha, không có ảnh chụp của các nàng, tốt xấu cho cái phương thức liên lạc... Hứa Thất An thuận thế hỏi:

“Nương nương tính khi nào khởi sự, dẫn dắt tinh binh Yêu tộc, đoạt lại Thập Vạn Đại Sơn.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ trầm ngâm một phen, nhẹ nhàng nói:

“Chờ ta quay về Cửu Châu, liền đánh thức Thần Thù, xuất binh thảo phạt người Tây Vực, bắt sống A Tô La, để hắn cởi bỏ một cây phong ấn cuối cùng của ngươi. Gom đủ toàn bộ cơ thể Thần Thù trừ đầu, sau đó, tiến công A Lan Đà.”

Còn muốn tiến công A Lan Đà, đoạt lại đầu Thần Thù sao? Nếu như vậy, Già La Thụ Bồ Tát còn có thể tiếp tục phối hợp Vân Châu tấn công Trung Nguyên sao... Hứa Thất An chuyển động ý niệm, âm thầm phấn chấn hẳn lên.

“Nương nương khi nào quay về Cửu Châu?” Hắn hỏi.

“Còn cần một ít thời gian, lúc đó, ta sẽ để đám người Dạ Cơ, âm thầm triệu hồi Yêu tộc rải ở các nơi của Cửu Châu, tập kết binh mã cần thời gian.”

Hứa Thất An hơi gật đầu, chuẩn bị chiến sự không phải trò đùa.

“Nương nương, ngươi có biết Thần Thù là Tu La Vương không?”

Hứa Thất An tung ra một tin tức có thể so với thuốc nổ.

Sắc mặt Tôn Huyền Cơ cùng Dạ Cơ đột nhiên biến đổi.

... Cửu Vĩ Thiên Hồ chậm rãi nói:

“Thẳng đến chiến tranh Phật yêu kết thúc, ta mới biết được hắn là Tu La Vương.”

Ngay cả thân phận lão cha ruột của mình cũng không biết, xem ra năm đó Thần Thù và Vạn Yêu quốc chủ cố ý che giấu. Hứa Thất An lại hỏi:

“Vậy trên người ngươi cũng có Tu La tinh huyết? Nhưng vì sao Thanh Mộc hộ pháp nói ngươi là Cửu Vĩ Thiên Hồ huyết thống thuần khiết?”

Cửu Vĩ Hồ bỗng nhiên quay đầu, mắt sáng quắc chăm chú nhìn hắn, một hồi lâu sau, mới khẽ cười nói:

“Hứa Ngân la xử án như thần, danh bất hư truyền, thoáng sơ sẩy, nền tảng cũng sắp bị ngươi thăm dò rõ rồi.”

Dừng một chút, nàng thở dài nói:

“Ta không phải là Cửu Vĩ Thiên Hồ huyết thống thuần khiết, bổn tọa trời sinh tám đuôi, năm đó là mẹ dùng ảo thuật che mắt yêu chúng, để bọn họ cho rằng ta là Cửu Vĩ Thiên Hồ huyết thống thuần khiết.

“Trong giai đoạn cuối chiến tranh Phật yêu, mẹ tự biết chạy trời không khỏi nắng, mang linh uẩn của người chia ra bộ phận, rót vào trong cơ thể ta.

“Ta là được linh uẩn của người, mới ép ra máu Tu La, hóa thân Cửu Vĩ Thiên Hồ thuần khiết. Cũng là lúc ấy, bổn tọa mới biết thân phận thật sự của Thần Thù.”

Hứa Thất An bừng tỉnh đại ngộ: “Cho nên nương nương ra biển tìm kiếm đồng tộc, là vì huyết mạch thuần khiết đời tiếp theo?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ gật gật đầu, lại lắc đầu, cười tủm tỉm nói:

“Nếu là thấy vừa mắt, liền kết thành bạn lữ, mang về Cửu Châu giúp đỡ ta khôi phục Vạn Yêu quốc. Nếu chướng mắt, liền giết, đoạt linh uẩn, chuẩn bị cho con nối dõi tương lai của ta.

“Bây giờ sao, ta càng có khuynh hướng thứ sau hơn. Nhưng đại dương vô biên vô hạn, đảo rất nhiều, hải ngoại còn có Cửu Vĩ Thiên Hồ hay không, ta bây giờ cũng không dám khẳng định.”

Hứa Thất An lại từ trong câu này của nàng, lấy ra hai yếu tố trung tâm:

Một, Cửu Vĩ Thiên Hồ đối với tạo phản không có nắm chắc quá lớn, cho nên ra biển tìm kiếm đồng tộc, muốn mời chào vào dưới trướng.

Hai, bởi vì biển rộng tìm kim, kế hoạch này tính không xác định quá lớn, nàng tựa như đã thay đổi ý tưởng, có tính toán mới.

Thấy nói chuyện được kha khá rồi, Dạ Cơ vội hỏi:

“Nương nương, bộ phận cơ thể này của Thần Thù đại sư, thiện hay ác?”

Nàng luôn quan tâm sau khi đánh thức mảnh thân thể Thần Thù, nó nguyện ý phối hợp Hứa Thất An phá giải Phong Ma Đinh hay không.

Cửu Vĩ Thiên Hồ hơi trầm ngâm, nói:

“Thật ra rất dễ phỏng đoán, cánh tay phải phong ấn ở dưới Tang Bạc, tính cách ôn hòa từ bi; Cánh tay trái trong Phù Đồ bảo tháp, tàn bạo khát máu; Thân thể thì hào sảng thẳng thắn, như vậy tính cách cái chân này, liền bài trừ toàn bộ kể trên.

“Có lẽ không dễ sống chung, nhưng không đến mức tà ác tàn bạo. Các ngươi tự quyết định đi.”

Nói xong, hào quang như hơi nước ở mắt trái Dạ Cơ tiêu tán, nàng đi rồi.

Hứa Thất An cùng Tôn Huyền Cơ nhìn nhau, người trước lấy ra Phù Đồ bảo tháp, Thái Bình Đao các pháp khí, người sau ăn ý vẽ trận pháp.

Phàm là trận pháp cần tam phẩm thuật sĩ dùng từng nét bút để phác họa, vậy tuyệt đối là đại trận kinh thế.

Chờ Tôn Huyền Cơ khắc xong trận pháp, ở dưới Hứa Thất An ra hiệu, Dạ Cơ tự chủ, ngón cái tì vào ngón út, ép ra hai giọt tinh huyết, nhỏ ở trên đôi chân.

Máu tươi nháy mắt bị mảnh thân thể Thần Thù hấp thu, khoảng khắc, đôi chân này sống lại.

Chúng nó đột nhiên từ trên bàn bạt lên, chân trái hướng trên khuôn mặt yêu mị như hoa của Dạ Cơ đá bay, chân phải thì tập kích bụng.

Dạ Cơ khẽ biến sắc, nhanh nhẹn lui về phía sau.

Ong ong... Hai cái chân bị một vách ngăn ánh sáng dâng lên ngăn trở, đó là trận pháp Tôn Huyền Cơ khắc—— Họa Địa Vi Lao.

Hai cái chân của Thần Thù ở trong hang đá chạy lung tung khắp nơi, chân trái đi sang trái, chân phải hướng sang phải, sau khi phát hiện chia lìa lẫn nhau, chân trái vội vàng chạy sang phải, chân phải vội vàng tới bên trái.

Sau đó “Phành” một tiếng va vào nhau, song song ngã xuống.

Chúng nó cố gắng muốn bảo trì phối hợp, bảo trì đồng bộ, nhưng mỗi lần bởi vì ý tưởng khác nhau mà thất bại.

Đây là nhân cách loại hình biểu diễn của Thần Thù? Người mê đoàn xiếc thú? Hứa Thất An hơi há hốc mồm, kinh ngạc ngây người.

Vẻ mặt Tôn Huyền Cơ cùng Dạ Cơ tương tự với hắn, cùng lúc kinh ngạc, cũng đang cố gắng nhịn cười.

“Thần Thù đại sư...”

Hứa Thất An ho khan một tiếng, cắt ngang hai cái chân biểu diễn.

Hai chân Thần Thù ngừng lại, bị Hứa Thất An hấp dẫn, ngay sau đó, chúng nó bộc phát ra ý chí chiến đấu tràn đầy, như là chiến sĩ bất khuất, đánh về phía Hứa Thất An.

Chân phải bay lên trời, đạp thẳng mặt Hứa Thất An, chân trái thì không để ý võ đức tập kích hạ bộ Hứa Thất An.

Hứa Thất An mặt không biểu cảm vươn hai tay, phân biệt túm mắt cá chân của hai bên chân.

Hai chân Thần Thù nhất thời bị kiềm chế, mặc cho giãy dụa cũng không cách nào giải thoát.

Hai bên giằng co một lát, tàn hồn Thần Thù truyền đạt ra ý niệm:

“Tiểu tử, sự cường đại của ngươi chiếm được ta tán thành.”