Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1529: Thiên phú dị bẩm



“Cổ tộc chúng ta không có sách sử.”

“A Tử” cô nương được đại trưởng lão khen là thông minh kia nói.

Lệ Na bị nghẹn, lúc nàng ở kinh thành, thường nghe Hứa Từ Cựu nói như vậy: “Ngàn năm nay, nhìn chung sử sách, cổ kim không có, xem hết sách sử...”

Những từ ngữ này nghe nhiều rồi, Lệ Na liền cảm thấy, chỉ cần là trên sách sử không có, liền ý nghĩa đặc biệt đặc biệt lợi hại.

Cô nương này thực biết thể hiện sự thông minh... Hứa Thất An nhìn cô nương thanh tú làn da ngăm đen.

Đại trưởng lão chậm rãi nói:

“Cổ tộc chúng ta không thiếu thiên tài, mỗi một thế hệ đều sẽ có mấy thiên tài sinh ra. Cha ngươi là thiên tài, ngươi cũng vậy, cô bé Trung Nguyên này, cho dù là thiên tài lại như thế nào.

“Chẳng lẽ Cổ tộc chúng ta hiếm có lắm? Liền phải cung phụng nó? Phải tranh cướp thu nó làm đồ đệ?”

Đại trưởng lão liên tiếp hỏi ngược lại, khiến Lệ Na nói không ra lời.

Long Đồ liếc con gái một cái, hỏi:

“Một bữa có thể ăn mấy bát cơm.”

Lệ Na trả lời:

“Một bữa có thể ăn mười bát, nếu không có đồ ăn, có thể ăn mười lăm bát.”

Tộc nhân Lực Cổ bộ ở đây ngẩn ra một phen, đại trưởng lão có chút kinh ngạc đánh giá Hứa Linh m:

“Tư chất quả thật không tệ...”

Khác trưởng lão gật đầu tán đồng.

“Có thể ăn mười bát sao? Con ta cũng tuổi cỡ như vậy, nhưng chỉ có thể ăn năm bát.”

“Là mười lăm bát, con ngươi cơm trắng ăn năm bát, người ta cơm trắng mười lăm bát.”

“Xem ra tư chất quả thật không tệ.”

Lực Cổ tộc nhân nhao nhao nghị luận, sắc mặt lộ ra kinh ngạc rõ ràng.

... Hứa Thất An có chút không quá thích ứng, phong cách cả bộ tộc khiến hắn có chút khó có thể dung nhập cùng thích ứng.

Luôn cảm thấy ở cùng nhóm người này một chỗ, sự khác biệt và ngăn cách đều quá sâu rồi.

Đại trưởng lão ho khan một tiếng, để tiếng nghị luận chung quanh dừng lại, ưỡn cơ ngực đáng kiêu ngạo, nói:

“Quả thật không tệ, nhưng trong tộc chúng ta, đứa nhỏ ăn khỏe giống như nó, cũng có mấy đứa.”

Nói xong, lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.

Hứa Thất An không cảm thấy kỳ quái, Linh m lượng cơm ăn tuy lớn, nhưng trong Lực Cổ bộ khẳng định cũng có đứa nhỏ lượng cơm ăn tương tự. Nếu lấy lượng cơm ăn luận thiên phú, Cổ tộc khẳng định có đứa nhỏ thiên phú cấp bậc tương đương.

Linh m không phải là có một không hai, bởi vậy Cổ tộc không có khả năng vì nàng phá hư tộc quy.

Cô nương tên “A Tử” nhìn Hứa Linh m, nhíu mày, tựa như nghĩ tới cái gì.

“Đại trưởng lão...”

A Tử cô nương hô một tiếng, đợi mọi người nhìn qua, nàng chần chờ nói:

“Nhưng mà, trẻ con trong tộc đều là từ khi sinh ra đã gieo bản mạng cổ.”

Đại trưởng lão tức giận nói:

“Cái này cần ngươi nói? Ai còn không phải từ nhỏ dung nạp bản mạng cổ...”

Hắn đột nhiên ngây dại, tiếp theo, xoay cái cổ cứng ngắc, nhìn về phía Hứa Linh m.

“Lệ, Lệ Na là khi nào bắc thượng Trung Nguyên?”

Đại trưởng lão dùng một loại giọng điệu thăm dò thật cẩn thận, hỏi Long Đồ phía sau.

Nghe được câu này, người Lực Cổ tộc chung quanh, cùng với trưởng lão còn lại và Long Đồ chợt trợn tròn mắt, bỗng nhiên nghĩ tới một sự kiện.

Đứa nhỏ này không phải người Lực Cổ tộc...

Long Đồ nói từng chữ một: “Mùa hè năm nay!”

Đúng, Linh m dung nạp Lực Cổ thật ra không bao lâu, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ ba bốn tháng, tương đương với ba bốn tháng từ không chút căn cơ đến cửu phẩm đỉnh phong... Hứa Thất An vui mừng thầm nghĩ.

Lúc này, Mộ Nam Chi lặng lẽ nói:

“Nhóm người này thật kỳ quái, cảm giác ở lâu với bọn họ, đầu óc ta cũng không linh hoạt nữa.”

Hứa Thất An bỗng nhiên thân thể cứng ngắc, trong đầu hiện lên một cái nghi hoặc:

Ta vừa rồi vì sao sẽ dùng lượng cơm để cân nhắc thiên phú? Vì sao không nghĩ tới Linh m dung nạp Lực Cổ mới ba bốn tháng?

“Thiên tài, thiên tài trên sách sử cũng không có...”

Đại trưởng lão kích động suýt nữa không giữ được gậy chống, bước đi như bay chạy tới trước mặt Hứa Linh m, ánh mắt đánh giá nó, tựa như đánh giá bảo vật giá trị liên thành.

“Ta nhớ rõ Long Đồ lúc còn nhỏ, chín tuổi mới cửu phẩm đỉnh phong, hắn ăn không ăn suốt chín năm, cũng không bằng cô bé này ba bốn tháng.” Đại trưởng lão lớn tiếng chỉ trích.

Long Đồ vẻ mặt hổ thẹn.

Không thể tính như vậy nhỉ, thời gian sơ sinh không thể tính vào chứ... Hứa Thất An tìm về chỉ số thông minh yên lặng nói nhảm.

Một đôi tay của đại trưởng lão ở bả vai, cánh tay, đùi Hứa Linh m không ngừng ấn bóp, đột nhiên hét lớn:

“Gân cốt cường kiện, khí hoàn thần túc, đây, đây là thể phách trời sinh vì Lực Cổ mà sinh.”

Năm vị trưởng lão còn lại cùng Long Đồ sải bước chạy tới, ngồi xổm xuống, cũng theo đó ở trên người Hứa Linh m sờ xương, sờ gân, sắc mặt bọn họ dần dần thay đổi, từ kinh ngạc đến rung động, từ rung động đến mừng như điên.

Đại trưởng lão kích động nhìn về phía Hứa Thất An: “Nó có phải từ nhỏ đã đặc biệt ăn khỏe hay không?”

Một bữa ba bát tô, không tính đồ ăn... Hứa Thất An không có biểu cảm gì “Ừm” một tiếng.

“Có phải thường xuyên kêu đói hay không?” Một vị trưởng lão khác hỏi.

“Ừm.”

“Có phải nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn hay không?” Long Đồ cũng nói xen vào.

Bạch Cơ trong lòng Mộ Nam Chi, theo bản năng rụt thân thể lại.

Nó ngay cả quỷ cũng muốn ăn... Hứa Thất An vẫn gật đầu.

Nhận được trả lời khẳng định các trưởng lão lại kích động hẳn lên:

“Thật không tệ, thiên tài ba bốn tháng đã vượt qua giai đoạn thứ nhất thành thục kỳ thật không tệ.”

Lệ Na đắc ý chống hông: “Có phải hay không, có phải hay không, ta nói nó là thiên tài mà.”

Tộc nhân Lực Cổ bộ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Tiểu Đậu Đinh.

Hứa Thất An rèn sắt khi còn nóng nói: “Đã như vậy, muội muội nhà ta có thể bái Lệ Na làm sư phụ, học tập bí thuật Lực Cổ không?”

Cảm xúc trên mặt các trưởng lão chậm rãi thu liễm, liếc Tiểu Đậu Đinh một cái thật sâu, sau đó nhìn nhau, do đại trưởng lão dẫn đầu mở miệng, hắn lắc đầu nói:

“Không ổn!”

“Quả thật không ổn.” Một vị trưởng lão lắc đầu theo.

“Bái Lệ Na làm sư phụ quả thật không ổn.” Lại một vị trưởng lão lắc đầu.

“Bái chúng ta làm sư phụ thì thỏa đáng.”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Lệ Na trợn mắt há hốc mồm, giơ chân nói: “Đây là đồ đệ của ta.”

Đại trưởng lão liếc nàng một cái: “Chúng ta là trưởng lão, chúng ta định đoạt.”

Lệ Na chống hông, thở phì phò trừng mắt nhìn các trưởng lão, kêu lên:

“A Đa, người làm chủ giúp con.”

“Bái các trưởng lão làm sư phụ quả thật không ổn.”

Long Đồ lắc đầu, nói chuyện thay con gái Lệ Na.

“A Đa...” Lệ Na ngọt ngào gọi một tiếng, mang theo chút giọng điệu làm nũng.

“Bái ta làm sư phụ thì ổn.”

Long Đồ chưa đi nhìn con gái.

Hứa Thất An nghiêng đầu nhìn về phía Lệ Na, vui sướng trên mặt nàng từng chút một đọng lại, như là một bức tranh, hoặc bức tượng yên lặng.