Nữ tử diễm lệ lòng bàn tay có con bọ cạp, khuyên tai là con rắn nhỏ nũng nịu nói:
“Bà bà, hắn nói cái gì thế, Yên Nhi nghe không hiểu.”
Thiên Cổ Bà Bà thở dài:
“Hai mươi năm trước, vì đánh cắp quốc vận Đại Phụng, tu bổ bức tượng Nho Thánh, lão đầu tử chết bầm kia cùng đại đệ tử của Giám Chính hợp mưu, thúc đẩy chiến dịch Sơn Hải quan.”
Bà mang chuyện năm đó nói chi tiết cho mấy vị thủ lĩnh.
Dưới giếng trời, một mảng tĩnh mịch.
Trong chiến dịch Sơn Hải quan, Cổ tộc đã chết rất nhiều cao thủ, trong đó không thiếu siêu phẩm.
Nữ tử diễm lệ nghịch khuyên tai, nheo lại mắt hạnh to mà tròn:
“Phong ấn Cổ Thần là mục tiêu mấy ngàn năm không thay đổi của Cổ tộc, hành vi của Thiên Cổ Lão Nhân, chúng ta có thể lý giải, cũng có thể không tính toán. Nhưng, quốc vận ở đâu?”
Cát Văn Tuyên lắc đầu thở dài:
“Quốc vận vẫn như cũ ở Đại Phụng, nhưng lại không ở Đại Phụng. Hôm nay nó ký túc ở trong cơ thể Hứa Thất An.”
Mi tâm Long Đồ hung hăng giật giật.
“Hứa Thất An là ai?”
Loan Ngọc hỏi.
Mấy vị thủ lĩnh Cổ tộc đều nhíu mày, đối với người này rất xa lạ.
Long Đồ trầm mặc một phen, nói:
“Là đệ nhất võ phu Đại Phụng hiện nay.”
Đại Phụng đệ nhất võ phu... Mắt Loan Ngọc sáng lên, tựa như tiểu cô nương nhìn thấy búp bê yêu thích.
Cát Văn Tuyên tiếp tục nói:
“Người này là con trưởng của lão sư ta, vốn là làm vật chứa quốc vận, sau khi quốc vận lấy ra, vật chứa sẽ chết đi. Cho nên bản thân hắn là làm vật chứa mà tồn tại.
“Nhưng lúc sư mẫu mang thai, đột nhiên đổi ý, vụng trộm rời khỏi Vân Châu, ở kinh thành sinh ra hắn. Hắn bởi vậy tiến vào tầm nhìn của Giám Chính, lão sư ném chuột sợ vỡ đồ, ẩn nhẫn hai mươi năm chưa hỏi tới.”
Cát Văn Tuyên không tiếp tục nói, chỉ cần để các thủ lĩnh Cổ tộc biết ân oán giữa Hứa Thất An cùng lão sư là được, chi tiết không cần thiết miêu tả.
Mấy vị thủ lĩnh như có chút đăm chiêu.
Cát Văn Tuyên tiếp tục nói:
“Tình huống Đại Phụng, các vị hoặc nhiều hoặc ít đều có nghe nói, lưu dân thành hoạ, triều đình quốc khố trống rỗng, khó có thể cứu trợ thiên tai. Phía nam có quân đội Vân Châu ta phát binh Bắc phạt. Phía tây có quân đội các nước Tây Vực tập kết.
“Cổ tộc nếu có thể gia nhập chúng ta, vậy Đại Phụng chắc chắn thất bại không thể nghi ngờ. Đến lúc đó, Trung Nguyên to lớn, sẽ thuộc hết về chúng ta.”
Loan Ngọc cả kinh: “Phật môn cũng nhúng tay?”
Mấy vị thủ lĩnh liếc nhau.
Hành thi khoác áo choàng cười lạnh nói:
“Nói chút thực tế, bớt ở nơi này cho chúng ta bánh vẽ.”
Nghe vậy, Cát Văn Tuyên chẳng những chưa bởi vì đối phương giọng điệu không tốt mà không vui, ngược lại cười lên.
Hắn vừa rồi nói cả đoạn dài, tác dụng thật sự là phân tích tình huống kẻ địch cho Cổ tộc, làm bọn họ nhìn thấy hy vọng thắng lợi.
Muốn mang Cổ tộc dụ dỗ, đầu tiên phải làm không phải lấy ích lợi dụ dỗ, mà là khiến bọn họ hiểu, chuyện này có thể làm!
Nếu đối phó kẻ địch là Phật môn, cho dù đưa ra lợi ích lớn nữa, Cổ tộc cũng sẽ không quan tâm.
Mà bây giờ, sau khi lại nghe nói Phật môn cũng nhúng tay, hơn nữa tình cảnh Đại Phụng không ổn như thế, mấy vị thủ lĩnh quả thật đã động lòng, nhất là thủ lĩnh Thi Cổ, hắn lời nói mới rồi, thật ra lời ngầm là đồng ý hợp tác.
“Đừng nóng vội, các vị nghe ta chậm rãi nói.”
Cát Văn Tuyên mặt mang mỉm cười, giọng điệu trầm ổn:
“Lão sư đưa ra thù lao là, sau khi xong việc, mang Vũ Châu và nửa Thanh Châu cắt nhường cho Cổ tộc, cũng giúp Cổ tộc ở Nam Cương lập nước, ngưng tụ khí vận.
“Các vị phải tin tưởng, đối với thuật sĩ mà nói, ngưng tụ khí vận không phải là việc khó. Cứ như vậy, các ngươi thống trị nửa Nam Cương, cùng với bộ phận lãnh địa Trung Nguyên, liền có được đủ khí vận chữa trị pho tượng Nho Thánh, trấn áp Cổ Thần.”
Loan Ngọc đám thủ lĩnh im lặng trao đổi ánh mắt, đều ở trong mắt nhau thấy được sự động lòng.
Cát Văn Tuyên lại nói:
“Vũ Châu cùng Thanh Châu đất đai màu mỡ, dân chúng am hiểu trồng trọt, chờ sau khi lập nước, Lực Cổ bộ liền không bao giờ cần phát sầu vì thức ăn nữa.
“Long Đồ tộc trưởng, vì tộc đàn sinh sản, nghĩ hẳn ngài sẽ không từ chối nhỉ.”
“Tương lai có vô số loại khả năng, tựa như con sông trải rộng đại địa, phân nhánh vô số. Nhưng không thể phủ nhận, đây là một loại khả năng trong đó.”
Thiên Cổ bộ có thể thăm dò được một góc tương lai.
“Thi Cổ bộ ta đồng ý.”
Người mặc áo choàng giọng khàn khàn nói: “Cha ta chết ở chiến dịch Sơn Hải quan, chết ở trong “thất nhật sát trận” của Ngụy Uyên, thù này phải báo.”
Loan Ngọc thở dài một tiếng: “Trong chiến dịch Sơn Hải quan, tộc nhân Tình Cổ bộ ta tổn thất thê thảm nặng nề tương tự. Tộc nhân coi Đại Phụng cùng Phật môn như kẻ thù.”
Ý ở ngoài lời, cũng đã đồng ý.
Nam nhân trung niên mặc trường bào may da thú, ăn độc vật, nuốt xuống thức ăn trong miệng, thản nhiên nói:
“Trung Nguyên đất đai màu mỡ không giả, nhưng thiếu độc vật, cỏ độc, đối với Độc Cổ bộ ta dụ hoặc không lớn.
“Nhưng phong ấn Cổ Thần quả thật là cái điều kiện làm người ta khó có thể từ chối.”
Thủ lĩnh Tâm Cổ bộ mắt hạnh tròn mà quyến rũ, sờ sờ con rắn nhỏ ở vành tai, nhíu mày nói:
“Việc này không thể chỉ nghe lời phiến diện của Cát tướng quân, muốn cho Cổ tộc ta xuất binh cũng được, nhưng không phải bây giờ. Chúng ta cần phái tộc nhân tìm hiểu tình báo.
“Nếu như tình huống không sai, lại xuất binh không muộn.”
Hành thi khoác áo choàng trầm giọng nói:
“Ảnh tử (cái bóng), ngươi là thái độ gì.”
“Đều có thể!”
Thanh âm trầm thấp quanh quẩn ở trong giếng trời, nhưng chưa có người tương ứng xuất hiện.
Đây là thủ lĩnh Ám Cổ bộ.
Hắn vẫn luôn có mặt, chỉ là nấp rất kỹ, không cho người ta phát hiện.
Người Cổ tộc đối với điều này sớm đã thành thói quen, Ám Cổ bộ mặc kệ ban ngày hay là đêm tối, đều như một tòa thành chết, tộc nhân bộ tộc này rất am hiểu che giấu bản thân.
Nhưng cũng không đâu không có, có đôi khi ngươi mở ra một tảng đá, có thể từ trong cái bóng bên dưới, lôi ra một người Ám Cổ bộ. Hoặc là không cẩn thận rơi vào một cái hố sâu, Ám Cổ tộc nhân bên trong sẽ chào hỏi:
Thật khéo, ngươi cũng xuống dưới rồi!
Loan Ngọc cười tủm tỉm nói:
“Long Đồ, Lực Cổ bộ các ngươi thế nào?”
Con rối hành thi thản nhiên nói:
“Hắn sao có khả năng từ chối, Lực Cổ bộ vì miếng ăn, chuyện gì cũng có thể làm ra.”