Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1555: Một kế hoạch khác (1)



【 1: Cổ tộc đồng ý hủy bỏ kết minh với Vân Châu sao. 】

Sau kinh ngạc cảm khái ngắn ngủi, Hoài Khánh là người đầu tiên nhớ tới chính sự.

Tinh thần thành viên Thiên Địa hội rung lên, nhớ lại ước nguyện ban đầu Hứa Thất An đánh một trận này.

【 5: Đúng vậy. 】

Lệ Na lời ít mà ý nhiều truyền thư đáp lại.

【 2: Hay lắm, nếu Cổ tộc không tham chiến, Đại Phụng và Vân Châu nghịch đảng còn có thể đánh. Tướng sĩ Đại Phụng đều nên cảm tạ Hứa Ninh Yến, lại một lần cứu triều đình Đại Phụng. 】

Hắn tuy không ở chiến trường, nhưng vì trận chiến tranh này sắp thổi quét Trung Nguyên, đã làm quá nhiều chuyện quá quan trọng.

【 1: Công tích của hắn sẽ không mai một, tướng sĩ cùng dân chúng Đại Phụng, sẽ biết mọi thứ hắn làm. 】

Hoài Khánh truyền thư nói.

【 6: Hứa đại nhân trước sau không làm bần tăng thất vọng, bần tăng cũng phải cố gắng tu hành, báo đáp ân cứu mạng quá khứ của Hứa đại nhân, không làm hắn thất vọng. 】

Hằng Viễn đại sư, ngươi lời này nghe là lạ, tựa như binh lính trước khi xuất chinh làm ra các loại hứa hẹn... Lý Diệu Chân thầm nhủ.

Lời của Hằng Viễn đầu trọc nghe qua thật kỳ quái... Lệ Na vừa định truyền thư, chợt nghe tiếng của phụ thân từ phía sau truyền đến:

“Lệ Na, trở về đi.”

Nàng bị dọa lập tức cất đi mảnh vỡ Địa Thư, làm bộ như không có việc gì đáp lại rồi đứng ở sau người Long Đồ:

“Vâng, biết rồi.”

“Con vừa rồi đang làm gì?” Long Đồ hỏi.

“Con, con không làm gì nha!” Lệ Na cố gắng chống đỡ nói.

Long Đồ hài lòng gật đầu, Lệ Na từ nhỏ đã thông minh, có nội tâm, không giống ca ca ngu xuẩn kia của nó, không giấu được việc gì.

Bên kia, Hứa Thất An đang hướng Mộ Nam Chi đi đến, đột nhiên dừng bước, bỗng nhiên quay đầu, nhìn đám người Thiên Cổ Bà Bà, trầm giọng nói:

“Không đúng!”

“Không đúng?”

Loan Ngọc theo sát ở phía sau hắn nghe thấy trước hết, không quá hiểu hỏi ngược lại: “Cái gì không đúng.”

Ảnh Tử, Bạt Kỷ, Thuần Yên hơi tụt lại phía sau hai người, cũng hướng Hứa Thất An ném đến ánh mắt chất vấn.

Hứa Thất An chau mày, đương nhiên không đúng, bởi vì rất đơn giản, Hứa Bình Phong biết tầm quan trọng của Cổ tộc, lựa chọn của Cổ tộc rất có thể sẽ quyết định kết quả chiến sự Trung Nguyên.

Thế lực quan trọng như vậy, chỉ phái một đệ tử tới, hứa hẹn miệng, tung ra vài điều kiện khiến Cổ tộc không thể từ chối... Phải, những điều kiện này đủ khiến Cổ tộc đáp ứng kết minh, nếu không có mình chặn ngang một cước, Cổ tộc bây giờ đã thuận lợi kết minh với Vân Châu.

Nhưng, Hứa Bình Phong là biết hắn ở Nam Cương.

Hơn nữa, hắn một đường này hành tẩu giang hồ thu thập long khí, dựa vào chính là cổ thuật quỷ dị cường đại, Hứa Bình Phong khẳng định biết tình báo này.

Làm một người mưu đồ Trung Nguyên tính hết cơ quan, cổ thuật không hợp lẽ thường như thế, hắn sẽ coi như không thấy?

“Hứa Bình Phong có thể không rõ Thất Tuyệt Cổ là cái gì, nhưng hắn tuyệt đối có thể đoán được cổ thuật của ta đến từ hậu thủ của Thiên Cổ Lão Nhân an bài. Ta có sâu xa với Cổ tộc cũng ở Nam Cương, mà Cổ tộc lại quan trọng như vậy, hắn chỉ phái một đệ tử đến du thuyết Cổ tộc...

“Cái này hiển nhiên không phù hợp phong cách của Hứa Bình Phong.”

Trong lòng Hứa Thất An phân tích một trận, ra kết luận là:

Hoặc là Hứa Bình Phong có mục đích khác, hoặc là hắn có biện pháp khắc chế Cổ tộc, để kết minh thất bại, cao thủ Cổ tộc không dám rời khỏi Nam Cương.

Theo ý nghĩ này suy luận tiếp, thủ đoạn Hứa Bình Phong chế ước Cổ tộc liền không khó đoán —— Cực Uyên..

Nghĩ đến đây, Hứa Thất An xoay người, đi trở về bên người Thiên Cổ Bà Bà, nói:

“Bà bà, ta nhớ ngươi từng nói, Thiên Cổ Lão Nhân năm đó liên thủ Hứa Bình Phong đánh cắp quốc vận, là vì chữa trị bức tượng Nho Thánh, phong ấn Cổ Thần.”

Nghe hắn nói tới chuyện tương quan Cổ Thần, Loan Ngọc đuổi theo phía sau thu liễm nét quyến rũ, biến thành nghiêm túc.

Thuần Yên đám thủ lĩnh cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nhìn hắn và Thiên Cổ Bà Bà.

Thiên Cổ Bà Bà bình tĩnh gật đầu:

“Đúng vậy, tất cả động lực của Cổ tộc đều là vì phong ấn Cổ Thần.”

Loan Ngọc ôm một cánh tay của Hứa Thất An:

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì.”

Quan thoại Trung Nguyên không tiêu chuẩn, nhưng thanh âm mềm mại dễ nghe, có sức hút của nữ tử trưởng thành.

“Cực Uyên, mục tiêu của đại đệ tử Giám Chính là Cực Uyên.”

Hứa Thất An không giấu diếm, đi thẳng vào vấn đề nói: “Nếu Vân Châu cùng Cổ tộc không thể kết minh, hắn rất có thể sẽ thử dao động phong ấn Nho Thánh.”

Tâm Cổ sư Thuần Yên khẽ lắc đầu: “Nho Thánh phong ấn không phải bình thường có thể dao động, dù là bà bà cũng không có cách nào lay động.”

Mấy vị thủ lĩnh gật đầu, liếc Hứa Thất An một cái, cho rằng hắn nghĩ nhiều quá rồi.

Sắc mặt Hứa Thất An nghiêm túc, trầm giọng nói:

“Các ngươi đừng xem nhẹ lời của ta, phong ấn Nho Thánh có liên quan với khí vận, đó là nguyên nhân Thiên Cổ Lão Nhân phải đánh cắp Đại Phụng quốc vận.”

Dừng một chút, hắn nhìn quét các thủ lĩnh:

“Thuật sĩ nắm giữ đối với khí vận, càng vượt trên nho gia.”

Đám người Loan Ngọc khẽ biến sắc.

Hứa Thất An tiếp tục nói: “Hứa Bình Phong chưa chắc là muốn lay động phong ấn, nhưng hắn tuyệt đối có mục đích gì, không thể khinh thường, nhanh đi Cực Uyên.”

Vừa dứt lời, mấy vị thủ lĩnh trước sau cưỡi gió lao lên, sắc mặt khó coi hướng phía Cực Uyên lao đi.

...

“Cường đại đến mức làm người ta có chút tuyệt vọng nha...”

Sâu trong rừng rậm nguyên thủy, Cát Văn Tuyên ở trong rừng rậm tràn ngập chướng khí nhảy nhót, nhớ lại chiến đấu trước đó không lâu quan trắc được, trong lòng dần sinh ra cảm khái.

Khi thấy Hứa Thất An đánh bại năm vị thủ lĩnh Cổ tộc, trong lòng Cát Văn Tuyên dâng lên trước hết, là sự phẫn nộ cùng uể oải thật lớn, năm vị Siêu Phàm cùng xuất hiện, vậy mà lại bị họ Hứa khắc chế, không trả giá bao nhiêu đã chế phục.

Tiếp theo, phẫn nộ cùng uể oải bị sợ hãi thay thế, nổi lên ý rút lui mãnh liệt.

Rời khỏi Nam Cương, không bao giờ trở về nữa.

Nhưng hắn còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành, chuyện kết minh thất bại, kế hoạch một bước tiếp theo theo đó khởi động.

Trong đầu Cát Văn Tuyên quanh quẩn lời trước khi xuất phát lão sư dặn dò:

Nếu Hứa Thất An từ bên trong quấy nhiễu, kết minh bất thành, ngươi liền mang theo món đồ của ta đi Cực Uyên một chuyến.

“Lão sư quả nhiên thần cơ diệu toán, một chuyện bất thành, liền mưu tính một việc khác, vĩnh viễn sẽ không tay không mà về...”

Cát Văn Tuyên bằng vào thân pháp linh hoạt, khi thì ở trong rừng rậm chạy vội, khi thì nhảy nhót ở ngọn cây.

Độc trùng độc thú ven đường thì đối với hắn tránh còn không kịp, xào xạc tránh đi.