Nếu không phải cố ý lấy da thú làm chất liệu, như vậy niên đại tấm bản đồ này tuyệt đối là hai ngàn năm trở lên. Thời đại Nho Thánh, vật truyền tải chữ là thẻ tre, mà da thú so với thẻ tre càng cổ xưa hơn... Trong lòng Hứa Thất An nghĩ, mở ra nửa tấm da thú.
Sau khi mở ra mới có thể nhìn ra, tấm bản đồ này bị xé rách từ giữa, là nửa bên trái một tấm bản đồ hoàn chỉnh.
Bản đồ thủ pháp vẽ rất kỳ quái, trải rộng đường nét vặn vẹo, bất quy tắc, có chút tương tự với bản đồ đời trước Hứa Thất An.
Trừ đường cong, không có bất cứ thể chữ nào.
Ta nhớ rõ trước kia đọc sách, bản đồ địa hình cũng là loại đường lộn xộn này... Hứa Thất An nhìn Vưu Thi, nói:
“Bản đồ này giải được bí mật chưa?”
Tấm bản đồ này đương nhiên không có khả năng giống với bản đồ địa hình đời trước.
Vưu Thi lắc đầu:
“Cha ta từng nghiên cứu, cho rằng đường nét trong bản đồ, tượng trưng sông núi cùng địa mạch, chỉ có thuật sĩ mới có thể đọc hiểu. Mà cho dù là thuật sĩ, muốn ở Cửu Châu đại lục tìm được khu vực tương ứng, cũng là biển rộng tìm kim.”
Chính bởi vì hầu như tìm không thấy, cho nên hắn mới thống khoái giao dịch cho Hứa Thất An.
Dù sao để lại Thi Cổ bộ, tỷ lệ đại khái vĩnh viễn chỉ có thể cất giữ, đã như vậy, không bằng dùng để đổi xác cổ kia bảo tồn ở bộ tộc mấy ngày.
Nghĩ đến thi thể có thể xưng là hoàn mỹ kia, nhịp tim Vưu Thi tăng tốc, nhiệt huyết sôi trào.
Hứa Thất An vành tai khẽ động, nghe thấy ở chỗ sâu trong sân tiếng nữ tử rên rỉ đột nhiên to rõ kịch liệt hơn rất nhiều.
Hắn không để ở trong lòng, ngay lập tức từ trong mảnh vỡ Địa Thư lấy ra quan tài, sau đó mang hộp gỗ chứa nửa tấm bản đồ cất đi.
“Đúng rồi, khuyên ngươi một câu, đừng có chuyện kỳ quái đối với nó, miễn cho lây dính nhân quả. Tuy ta cảm thấy nhân quả trên người nó đã hoàn toàn tiêu trừ.”
Hứa Thất An cười nhắc nhở.
“Vưu Thi” dùng con ngươi màu trắng liếc hắn một cái, nói:
“Ở Thi Cổ bộ chúng ta, có câu châm ngôn —— Không thủ được dục niệm, không làm nên trò trống gì.
“Phàm là có hi vọng tứ phẩm, đều có thể chống lại bản mạng cổ dụ hoặc. Tộc ta tuy không cấm chuyện phương diện này, nhưng vượt quy củ với thi thể, đều là đám cẩu tài không nên thân.”
... Sắc mặt Hứa Thất An chậm rãi cứng ngắc.
“Vưu Thi” chưa chú ý tới sắc mặt hắn khác thường, hết sức chăm chú thưởng thức xác cổ, khoát tay:
“Đi đi, đừng quấy nhiễu ta.”
...
Hứa Thất An trở lại Lực Cổ bộ, mặt trời ấm áp treo cao, thời gian là giờ Thìn ba khắc, hắn về trong phòng trước thấy Lạc Ngọc Hành.
Quốc sư ngồi xếp bằng, thổ nạp tu hành, nhìn hắn tiến vào, mở đôi mắt đẹp, mỉm cười, tựa như trong ngày xuân, trong bụi hoa, tuyệt sắc mỹ nhân thích cười.
Ồ, Tiểu Hỉ à... Hứa Thất An nhẹ nhàng thở ra, Tiểu Hỉ và Tiểu Ai giống nhau, đều là nhân cách chính diện, luôn mặt mang nét vui mừng, không có bất cứ cảm xúc tiêu cực nào, lúc song tu cũng nguyện ý theo ý tứ của hắn.
“Nam Cương thật tốt, khí hậu ấm áp, chim hót hoa thơm, lòng ta rất vui.”
Lạc Ngọc Hành cười tủm tỉm nói.
“Chỉ là muỗi nhiều, đêm qua giúp quốc sư đập muỗi, mông cũng đập đỏ lên rồi.”
Hứa Thất An cười nói.
Lạc Ngọc Hành lườm hắn một cái, có vài phần ngượng ngùng, nhưng không có giận, vẫn như cũ là nét vui mừng hiện lên.
Đổi thành “Nộ” nhân cách, một kiếm liền mang ta đưa lên trời... Hứa Thất An tiếp theo nhìn về phía Hứa Linh m trên giường ngủ ngáy khò khò, hỏi:
“Linh m sao lại về nơi này ngủ.”
Lạc Ngọc Hành bất đắc dĩ nói:
“Chàng đi không bao lâu, nó liền chạy vào, nói hoài nghi sư phụ Lệ Na muốn ăn nó, sợ hãi tới tìm chàng, nhưng chàng không có mặt.”
... Hứa Thất An trầm ngâm nói: “Có phải phát hiện cổ tay mình có vết cắn hay không?”
Lạc Ngọc Hành gật đầu.
Linh m sau khi tấn thăng, lượng cơm ăn rõ ràng tăng vọt, tương lai trở lại kinh thành, thẩm thẩm sắp khóc rồi... Hứa Thất An không biết nên đánh giá như thế nào, đành phải ở trong lòng cầu nguyện cho thẩm thẩm.
Ngày thứ ba, chiến sĩ Tâm Cổ bộ, Thi Cổ bộ, Lực Cổ bộ cùng Ám Cổ bộ tập kết xong.
Trong đó, Tâm Cổ bộ năm trăm phi thú quân, Lực Cổ bộ bốn trăm chiến sĩ, Thi Cổ bộ sáu trăm khống thi thủ thành thục, Ám Ảnh bộ tám trăm tinh nhuệ, tổng cộng hai ngàn ba trăm vị Cổ tộc, cộng thêm một ngàn con rối hành thi chiến lực rất mạnh.
Đội ngũ hơn ba ngàn thành viên đông nghìn nghịt rời khỏi Nam Cương, hướng Thanh Châu mà đi.
Đáng giá nhắc tới, Mạc Tang đại ca của Lệ Na cũng ở trong đội ngũ xuất chinh của Lực Cổ bộ.
Mà bản thân Lệ Na, tính sau khi củng cố Lực Cổ, hấp thu xong lực lượng khí huyết Cổ Thần, cũng bắc thượng Thanh Châu, tham gia chiến tranh, rèn luyện cổ đạo.
Lực Cổ bộ đối với bốn trăm tinh nhuệ xuất chinh, ôm tâm tình đã vui vẻ lại lo lắng, vui vẻ ở chỗ, đồ ăn của nhóm người này về sau liền giao cho Đại Phụng, các trưởng bối âm thầm dặn dò thanh niên trai tráng xuất chinh:
“Dốc sức mà ăn, ăn nghèo kho lương thực của người Trung Nguyên.”
Lo lắng là, sau khi nhóm người này đi rồi, nhân thủ săn thú trở nên khan hiếm, lão nhân trước kia chỉ cần trồng trọt hoặc dứt khoát không làm gì, bây giờ cũng phải xắn tay áo vào núi săn bắn.
...
Đêm khuya!
Trong quân trướng cách Tùng Sơn huyện mười dặm, Trác Hạo Nhiên ngồi ở bên cạnh bàn hội nghị, trước người là một cái chậu đồng, trong chậu là chân dê vừa nướng xong.
Hắn tay trái cầm chân dê, dùng sức cắn xé, trường đao bên tay phải dính vết máu.
Hai bên bàn hội nghị, là các tướng lĩnh trầm mặc.
Một cuộc đại chiến vừa mới kết thúc, Vân Châu quân dưới trướng Trác Hạo Nhiên đánh lui Đại Phụng thủ quân trắng đêm tập kích, tập kích chiến như vậy, ở trong vài ngày qua thỉnh thoảng xảy ra.
Các tướng lĩnh vụng trộm liếc Trác Hạo Nhiên, không dám nói chuyện, không khí trong quân trướng cứng ngắc, chỉ có tiếng Trác Hạo Nhiên cắn xé chân dê.
Kỳ hạn năm ngày đã sớm trôi qua, Tùng Sơn huyện vẫn chưa hạ được.
Không chỉ chưa hạ được, Vân Châu quân bên này có thể nói tổn thất thê thảm nặng nề.
Trác Hạo Nhiên là mãnh tướng, chiến lực cá nhân dũng mãnh, năng lực lãnh binh cũng xuất sắc, sách lược công chiếm của hắn đối với Tùng Sơn huyện là, ba ngày đầu, tổ chức lưu dân tạp binh tiêu hao đạn pháo, mũi tên nỏ và mũi tên cung, cùng với khúc cây dầu hỏa các quân bị thủ thành của đối phương.
Trong lúc đó, phái cao thủ trà trộn ở trong lưu dân, tìm cơ hội lên tường thành, phá hỏa pháo cùng sàng nỏ.
Một chiêu này lấy được hiệu quả trác tuyệt.
Trong công thành chiến ngày thứ ba, thủ thành quân chỉ còn hai khẩu hỏa pháo, một bộ sàng nỏ, khó thành đại thế, chỉ có thể lấy khúc cây cùng dầu hỏa, cùng với cung tiễn thủ đối kháng Vân Châu quân công thành.