Đạo tặc chuyên cướp bóc giai cấp sĩ phu, không thể nghi ngờ đau đớn thần kinh chư công.
“Bệ hạ cân nhắc!”
Trong tiếng hô to, ngự sử đài tả đô ngự sử Lưu Hồng bước ra khỏi hàng, chắp tay nói:
“Chiến sự Thanh Châu hừng hực khí thế, triều đình nên dốc hết toàn lực giúp Dương Cung mang phản quân ngăn ở Thanh Châu. Sao có thể ở lúc triều đình thiếu tiền thiếu lương, hao phí quốc lực đi thanh trừ lưu dân phỉ khấu.
“Một đám ô hợp mà thôi, khó thành đại thế.”
Thành viên nguyên Ngụy đảng lập tức phụ họa, chống đỡ lời của Lưu Hồng người đứng đầu đảng phái hôm nay.
Thành viên Vương đảng lập tức nhảy ra phản bác:
“Đám ô hợp? Hôm nay lưu dân thành hoạ, cướp bóc lương thực, đã là một thế lực không thể khinh thường. Nếu mặc kệ, phản quân Vân Châu còn chưa đánh tới kinh thành, đám lưu dân phỉ khấu kia trước một bước binh đến dưới thành.”
Hai bên triển khai tranh luận, ngự thư phòng nghị sự lại xưng là “tiểu triều hội”, so với buổi chầu sớm tương đối rời rạc tùy ý, tranh luận dần dần diễn biến thành mắng nhau.
Vĩnh Hưng đế thờ ơ lạnh nhạt, cho đến nay, Ngụy Uyên cùng Vương thủ phụ một chết một bệnh, bố cục trong triều đình vẫn như cũ là hai đảng tranh chấp, các đảng vô giúp vui.
Hắn nhìn quét quần thần, ánh mắt dừng ở trên người Đại Lý tự khanh, thản nhiên nói:
“Tự khanh đại nhân có cao kiến gì?”
Ánh mắt chư công không thể tránh khỏi chiếu về phía Đại Lý tự khanh.
Đại Lý tự khanh hơn năm mươi tuổi, râu tóc không thấy sợi bạc nào, bảo dưỡng tương đối tốt.
“Bệ hạ, thần cho rằng, đối với lưu dân phỉ khấu có thể áp dụng kế sách chiêu an, trao tặng chức quan tặc thủ, để y dẫn nhân mã dưới trướng tới Thanh Châu chống đỡ phản quân.”
Đại Lý tự khanh nói.
Vĩnh Hưng đế trầm ngâm không nói, sau một hồi, chậm rãi nói:
“Việc này tạm thời gác lại.”
Tạm dừng một chút, trầm giọng nói:
“Thanh Châu phòng tuyến thứ nhất đã bị phản quân công chiếm, Dương Cung chưa thể tạo thành đả kích nặng nề đối với phản quân Vân Châu. Các vị ái khanh có ai có thể nói cho trẫm, Thanh Châu này có thể giữ được hay không? Có thể thủ được bao lâu?”
Không ai trả lời.
Vĩnh Hưng đế mặt mũi âm trầm, nhìn về phía Binh bộ thượng thư cùng Hộ bộ thượng thư:
“Hai vị ái khanh, trẫm bảo các ngươi điều binh điều lương trợ giúp Thanh Châu, có tiến triển không?”
Vĩnh Hưng đế vốn muốn chỉ trích, nhưng nhìn thoáng qua Hộ bộ thượng thư bộ dáng tiều tụy, trong lòng thở dài một tiếng, chưa làm khó.
Quay sang nhìn Binh bộ thượng thư, thản nhiên nói:
“Từ thượng thư tiến cử Triệu Tuấn Nhu, hôm qua trình phần sổ con cho trẫm, nói là đề nghị mang quân đội trợ giúp Thanh Châu, do hắn dẫn dắt, đi đường vòng tập kích Vân Châu, phá huỷ đại bản doanh phản quân.
“Thật sự là vị tướng tài hiếm có nha.”
Trong lòng Binh bộ thượng thư rùng mình, thấy Vĩnh Hưng đế mặt mang mỉm cười, ánh mắt lại dị thường lạnh lẽo, cái trán lập tức toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói:
“Thần có mắt không tròng, xin bệ hạ trách phạt.”
Vĩnh Hưng đế chưa quan tâm, để hắn duy trì tư thế khom người, sắc mặt khó coi nhìn quét chư công:
“Muốn lương thảo không có, cần kẻ có thể đánh trận cũng không có, triều đình nuôi sĩ sáu trăm năm, nuôi ra các ngươi những kẻ này? May mà các nước Tây Vực chưa cất quân vào biên cảnh, chỉ quấy rầy ở biên cảnh Lôi Châu.
“Bằng không, đại quân Tây Vực lúc này cũng đánh tới kinh thành rồi.”
Khi nói xong lời cuối cùng, Vĩnh Hưng đế là rống lớn ra.
Chư công im lặng không nói, biết hắn là đang thầm oán lương tiền chuẩn bị không kịp thời, không thể lập tức phái binh tới Thanh Châu.
Quốc khố nếu là có tiền, viện binh lúc này đã ở trên đường lao tới Thanh Châu.
Khoảng thời gian này, Hộ bộ đã đang trưng thu thuế má, cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân, đây là điều dưới chiến tranh, triều đình tất nhiên sẽ làm, các đời đều như thế.
Mà hành vi như vậy, là đang tích lũy dân oán, hao tổn quốc lực.
Chiến sự nếu có thể bình định, tất cả dễ nói, một khi triều đình chiến bại, dân oán vồ ngược, khí vận quốc gia nháy mắt tiêu hao hết.
“Thế cục chiến trường thay đổi trong nháy mắt, tướng sĩ tiền phương lấy mạng chống cự, các ngươi chậm chạp không chuẩn bị được lương thực tiền bạc, quân đội, biết sẽ chậm trễ bao nhiêu chiến cơ hay không?”
Vĩnh Hưng đế chửi ầm lên.
Chư công vẫn im lặng.
Lúc này, thanh quang bốc lên, một bóng người hiển hóa ở giữa chư công cùng hoàng đế, chính là Triệu Thủ.
Lão mặc nho sam giặt trắng bệch, nhưng không xộc xệch chút nào, tóc hoa râm tùy ý rủ xuống, hình tượng chỉnh thể giống như thư sinh nghèo túng, còn là lão thư sinh.
Vĩnh Hưng đế cùng chư công triều đình cả kinh, hoàn toàn không ngờ được Triệu Thủ có thể “xông” vào hoàng cung.
“Bệ hạ!”
Triệu Thủ mỉm cười chắp tay.
Vĩnh Hưng đế lấy lại bình tĩnh, nặn ra một nụ cười mang tính lễ tiết:
“Viện trưởng vô sự bất đăng tam bảo điện.”
Triệu Thủ cười nói:
“Sự (việc) đã ở trước bàn bệ hạ.”
Vĩnh Hưng đế mờ mịt cúi đầu, thấy trên bàn có thêm một phần sổ con, hắn có chút ngạc nhiên cầm lấy, khi ngẩng đầu nhìn, Triệu Thủ đã biến mất không thấy.
Chư công nhìn Vĩnh Hưng đế, chờ đợi ý kiến của hắn.
Vĩnh Hưng đế mở ra sổ con, theo đọc, vẻ mặt hắn sinh ra biến hóa cực kỳ sinh động, đầu tiên là vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó chau mày, khi xem đến phía sau, trợn to mắt, tựa như thấy được chuyện làm cho người ta kinh ngạc.
Sau đó kinh ngạc biến thành mừng như điên.
“Tốt, tốt!”
Vĩnh Hưng đế mặt rồng cực kỳ vui vẻ: “Có tinh nhuệ Cổ tộc gia nhập, có thể tạm hoãn Thanh Châu khẩn cấp, Hứa Ngân la nhiều lần khiến trẫm kinh hỉ.”
Tinh nhuệ Cổ tộc? Hứa Ngân la... Chư công bên dưới sảnh nhìn nhau.
Ánh mắt Tiền Thanh Thư lóe lên một lần, nói:
“Bệ hạ, có việc vui sao?”
Vĩnh Hưng đế chưa trả lời, nhìn phía chưởng ấn thái giám Triệu Huyền Chấn dưới ngự tọa, cười nói:
“Truyền đọc chư công.”
Triệu Huyền Chấn cung kính tiếp nhận, trong lòng hắn vô cùng tò mò, nhưng không dám nhìn trộm nội dung, cung kính mang sổ con đưa cho tân nhậm thủ phụ Tiền Thanh Thư.
Tiền Thanh Thư vẻ mặt bình thản, nhưng tốc độ tiếp sổ con lại cực nhanh, hắn mở ra sổ con tập trung tinh thần đọc, sau một lúc lâu, hít sâu một hơi:
“Lưu thượng thư có thể ngủ ngon rồi.”
Lưu thượng thư chính là Hộ bộ thượng thư từ lúc nạn rét tới nay, cả người già đi vài tuổi, đường chân tóc dịch lên trên vài cm.
Nghe được lời này, Lưu thượng thư quay ngoắt lại nhìn tới, vội nói:
“Bên trên nói cái gì? Mau, mau cho bản quan xem xem.”
Không phải một đảng với ngươi... Tiền Thanh Thư sắc mặt bình tĩnh mang sổ con đưa cho Hình bộ Tôn thượng thư phía sau.
Tôn thượng thư yên lặng xem xong, sắc mặt cực kỳ phức tạp, đã có vui sướng, cũng có buồn bã.