Thần Thù bị phong ấn năm trăm năm, khí huyết suy kiệt, cái này không phải tùy tiện thổ nạp tu hành có thể khôi phục. Muốn khôi phục lực lượng Siêu Phàm cảnh, tất nhiên phải thu lấy lực lượng cấp bậc tương đương.
Ở trong mắt Hứa Thất An, phù hợp định luật tuần hoàn năng lượng.
Huyết Đan của Siêu Phàm cảnh quá mức thưa thớt, vậy chỉ có thể để lượng biến dẫn tới chất biến.
“Như thế nào, Hứa Ngân la hiệp can nghĩa đảm không đành lòng nhìn sinh linh bên dưới tự dưng mất mạng?”
Lạc Ngọc Hành cười tủm tỉm trêu chọc, như yêu nữ không đứng đắn.
Hứa Thất An chưa trả lời thẳng, mà là cảm khái nói:
“Bằng quân mạc thoại phong hầu sự, nhất tương công thành vạn cốt khô.” (Xin đừng nói chuyện phong hầu nữa Một tướng thành danh vạn xác phơi)
Hắn lúc này mới đáp lại:
“Con người là hiểu được biến báo, cũng là tất nhiên phải làm lấy hay bỏ. Mù quáng tuần hoàn nguyên tắc nào đó, không phải hành vi của trí giả.”
Lạc Ngọc Hành cười hì hì nâng tay, váy dài trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn cùng bàn tay như bạch ngọc, sờ sờ cái đầu quả dưa của hắn:
“Chàng từ trước tới nay đều không phải hạng người cổ hủ.”
Đang nói, trong rừng cây phía dưới truyền đến động tĩnh thật lớn, cây cối đổ rạp từng mảng.
Từ góc độ Hứa Thất An, có thể trực tiếp nhìn thấy một con rắn vảy đen thật lớn chậm rãi trườn đến, đè ngã cây cối ven đường.
“Xì xì.”
Con rắn khổng lồ ngẩng đầu lên, hướng tới trăng tròn trên bầu trời thè lưỡi.
“Là Xà hộ pháp, Xà hộ pháp đến rồi.”
“Thân thể của Xà hộ pháp khổng lồ trước sau như một, không, có phải lại lớn thêm một vòng hay không?”
Các Yêu tộc bên dưới nhao nhao nghị luận.
Bụng con rắn khổng lồ mấp máy, nhô lên một quả cầu tròn, quả cầu chậm rãi hướng bên trên khẽ động, khi đến cổ con rắn khổng lồ, “Phốc” một tiếng bị phun ra.
Đó là một quả “cầu” bị khí cơ bao lấy, do người Tây Vực xếp thành, nhìn ra có mấy chục người.
“Éc!”
Tiếng cú kêu thê lương quanh quẩn ở bầu trời đêm.
Hai vật khổng lồ từ trong trời đêm xẹt qua, chúng nó phân biệt là một con chim to lớn đỏ rực thân dài hai trượng, lông chim đỏ au tựa như ngọn lửa; Một con hùng ưng thân dài một trượng ba thước, lông chim trong màu nâu xen lẫn màu vàng.
Trong móng vuốt hai con chim to lớn đều quắp một sợi xích sắt, ở giữa xích sắt là một cái lồng gỗ dài rộng cao đều hai trượng.
Trong lồng gỗ giam giữ động vật thượng vàng hạ cám, ăn thịt ăn cỏ đều có.
Hai con chim to lớn lướt qua trên không bầy yêu, móng vuốt đột nhiên buông lỏng, mang lồng gỗ thật lớn thả xuống.
“Xà hộ pháp” vung cái đuôi thật dài, dễ dàng quấn quanh lồng gỗ, mang nó vững vàng đặt xuống.
Ngay sau đó, tiếng rít kéo dài quanh quẩn ở dưới đêm trăng, một con chó khổng lồ thân dài ba trượng chạy vội đến, tứ chi đạp không, như giẫm trên đất bằng.
Thông qua tiếng lảm nhảm của bầy yêu bên dưới, Hứa Thất An biết đây là Khuyển hộ pháp của Vạn Yêu quốc.
Trong một canh giờ kế tiếp, hộ pháp Yêu tộc hoá trang lên sân khấu, đến đây mười tám vị, đều là tứ phẩm Yêu tộc.
Sinh linh trong hố to cũng càng chất đống càng cao.
“Với yêu khẩu của Yêu tộc mà nói, tỷ lệ cường giả rất không tệ, hơn nữa Vạn Yêu quốc khẳng định không chỉ mười tám vị tứ phẩm đại yêu, Dạ Cơ thì chưa đến, khẳng định còn có tứ phẩm Yêu tộc khác ở nơi khác làm việc...”
Đối với Vạn Yêu quốc ẩn núp năm trăm năm, nằm gai nếm mật, có quy mô thế lực như vậy, Hứa Thất An không kỳ quái chút nào cả.
“Đáng tiếc Siêu Phàm cao thủ chỉ có Cửu Vĩ Thiên Hồ cùng một con gấu.”
Hắn tiếc nuối nói.
Số lượng cường giả Siêu Phàm quá thưa thớt.
Vạn Yêu quốc thời kì đỉnh phong, số lượng đại yêu Siêu Phàm cảnh là gần với Phật môn, ngay cả Đại Phụng cũng có điều không bằng.
Dù sao nam yêu tượng trưng cho Yêu tộc chính thống, ngưng tụ khí vận toàn bộ Yêu tộc.
Mà Yêu tộc phương Bắc thì kém xa lắc.
Lúc này, hắn nghe thấy bên dưới có tiểu yêu kêu lên:
“Thanh Cơ trưởng lão.”
Hứa Thất An lập tức theo tiếng nhìn lại, đỉnh Thanh Phong nhai, có một vị nữ tử cao gầy mặc váy lam, trên mặt che khăn lụa, một đôi mắt hồ mị tử nhìn quanh tỏa sáng, quan sát bầy yêu phía dưới.
Nàng khi nào xuất hiện, có thiên phú thần thông tiềm hành tương tự Ám Cổ bộ? Hứa Thất An nghe thấy Bạch Cơ kinh hỉ hô một tiếng:
“Nha, Thanh Cơ tỷ tỷ.”
Thiếu chút nữa quên, tiểu gia hỏa này cũng là đường đường Bạch Cơ trưởng lão... Hứa Thất An hỏi:
“Đây là tỷ muội của ngươi cùng Dạ Cơ?”
Bạch Cơ dùng sức gật đầu:
“Ta rất lâu chưa gặp Thanh Cơ tỷ tỷ rồi, Thanh Cơ tỷ tỷ làm món ăn ngon lắm.”
Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu tỷ muội... Hứa Thất An thử nói:
“Nàng xinh đẹp không?”
Không đợi Bạch Cơ trả lời, Hứa bạch phiêu sắc mặt nghiêm túc kể lại sự thật:
“Xinh đẹp nữa cũng không xinh đẹp bằng quốc sư.”
Lạc Ngọc Hành hài lòng gật đầu, thu hồi kiếm đặt ở trên cổ hắn.
Nữ tử trẻ tuổi lụa mỏng che mặt, quan sát bầy yêu phía dưới, cao giọng nói:
“Cho mời nương nương!”
Thanh âm khuynh hướng cảm xúc rất trong suốt, không quyến rũ không ngọt ngào, sạch sẽ trong vắt như chuông bạc.
“Cho mời nương nương!”
Toàn bộ Yêu tộc ở đây hô to, thanh âm hội tụ thành hải triều.
“Đinh linh...”
Tiếng chuông đồng thanh thúy vang ở bên tai mỗi một vị Yêu tộc, cũng vang ở bên tai Hứa Thất An cùng Lạc Ngọc Hành.
Lúc này, trăng tròn thanh lạnh tựa như ảm đạm một chút, như là bị cái gì che khuất.
Cửu Vĩ Thiên Hồ đến rồi... Hứa Thất An giật mình, nghiêng đầu nhìn về phía trăng tròn.
Hồ tộc lấy xinh đẹp trứ danh, mỗi người đều là người đẹp đỉnh cấp.
Vị Cửu Vĩ Thiên Hồ duy nhất của Cửu Châu đại lục này, lại sẽ nghiêng nước nghiêng thành như thế nào?
Dưới trăng tròn, Hứa Thất An đầu tiên thấy, là chín cái đuôi cáo phô trương, xinh đẹp, tựa như hoàn mỹ không sứt mẻ.
Trắng noãn xoã tung, lộ ra vẻ đẹp yêu dị.
Sau đó mới là chánh chủ, đây là một nữ tử khiến người ta không thể ở trong khoảng thời gian ngắn tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung.
Nàng có tai cáo xù lông, đầu đầy tóc bạc như sương.
Ngũ quan của nàng tinh xảo lại yêu mị, có mắt hồ mỵ tử mang tính dấu hiệu của hồ tộc.
Nàng khoác áo lụa mỏng manh, bộ ngực dùng một dải da thú không rộng không hẹp bọc, căng lên đầy đặn, hướng xuống phía dưới là cái bụng trắng trẻo gọn gàng.
Bên hông buộc một cái áo lông màu trắng, như áo choàng rủ ở sau lưng, nhưng cũng không che đôi chân dài như mãng xà màu trắng.
Mắt cá chân của chân phải buộc một cái vòng chân, cái chuông đồng thau theo bước chân vang lên “keng keng”.
Trong trời đêm thâm thúy mênh mông lơ lửng một vầng trăng tròn lạnh lùng, khóe miệng nàng mỉm cười, uyển chuyển đi đến.
Yêu tộc phía dưới, mặc kệ sống mái, si ngốc nhìn nàng.