Dưới ánh trăng, Vạn Yêu sơn tựa như người khổng lồ nằm thẳng, thế núi không dốc đứng, lại kéo dài mấy trăm dặm.
Làm địa mạch trung tâm Nam Cương, Vạn Yêu sơn đất thiêng nảy sinh hiền tài, từ xưa đến nay, trong núi sinh ra những vị đại yêu, thai nghén từng tộc đàn cường đại.
Hôm nay nó đã là địa bàn Phật môn, trải qua hơn năm trăm năm di chuyển, người Tây Vực nơi này đã lập nước —— Nam quốc!
Lấy Nam thành làm trung tâm, phóng xạ ra hai mươi sáu tòa thành.
Trên tường thành cao ngất của Nam thành, một binh sĩ canh gác mặc giáp trụ, ăn quả khô Nam Cương sản sinh nhiều, dùng cho nâng cao tinh thần, nói với đồng nghiệp bên cạnh:
“Yêu tộc thật sự muốn tạo phản?”
Tây Vực phái mười vạn quân tăng cường lực lượng thủ bị Nam Cương, đồng thời thu thập, thu mua lượng lớn thảo dược, hủy hoại đường nhỏ trên núi trừ đường cái.
Cư dân Tây Vực tụ lại các nơi sơn trấn, vườn không nhà trống.
Đồng nghiệp cũng ăn quả khô, khinh thường hắc một tiếng:
“Cũng không biết đám súc vật này lấy đâu ra sự tự tin, năm trăm năm trước nam yêu cường đại cỡ nào, còn không phải để Tây Vực chúng ta diệt.
“Kéo dài hơi tàn năm trăm năm, còn muốn phục quốc?
“Nhưng, ta nghe trưởng quan nói, Yêu tộc sớm hay muộn sẽ tạo phản, chờ một hơi này bị chúng ta dập tắt, thì cũng không nhấc lên nổi sóng gió nữa.”
Bình sĩ canh gác nói chuyện trước hết bỗng nhiên “hề hề” hai tiếng:
“Chỉ nửa canh giờ nữa liền thay ca, cùng đi chơi chút, ta đoạn thời gian trước ở “Khuyển xá” thành đông phát hiện mấy nữ yêu tư sắc không tệ, hơn nữa còn rẻ.”
Mấy binh sĩ canh gác bên cạnh nghe được, đồng thanh cười vang.
“Thuận tiện làm mấy viên Kim Thương Hoàn.” Các đồng nghiệp cười nói.
Thủ tốt kia “phì” phun ra quả khô, hùng hổ nói:
“Lão tử thế lần nào ở trên giường không mang nữ yêu...”
Hắn đột nhiên mắt đăm đăm, run rẩy nâng lên tay phải, chỉ vào bầu trời:
“Đó, đó là cái gì?!”
Chân trời nơi xa, một mảng lớn “Mây đen” ùn ùn kéo đến.
Đó là một đàn thú bay đông nghìn nghịt, có Xích Điểu tộc do Hồng Anh suất lĩnh, có Kim Điêu dẫn dắt điêu tộc, có hạc tộc...
Chúng nó hợp thành phi thú quân của Vạn Yêu quốc, tựa như châu chấu, rợp trời rợp đất từ chân trời ập tới.
Cùng lúc đó, Nam thành trạm gác ngoài mười dặm, trạm gác ngoài năm dặm, trạm gác ngoài ba dặm, từng cái thổi lên kèn, sau đó im bặt.
“Yêu tộc, Yêu tộc đến rồi...”
Thanh âm thủ quân đầu tường quanh quẩn ở trong trời đêm, quanh quẩn ở trên tường thành cao ngất.
Ngay sau đó, tiếng trống “thùng thùng thùng” bắt đầu nổ vang, nặng nề hơn nữa hùng hậu, truyền ra ở trong bóng đêm.
Thủ quân thành từng đám dọc theo bậc thang, lên tường thành.
Một bộ phận đâu vào đấy chuẩn bị dầu hỏa, khúc cây, đá lăn vân vân thủ thành.
Một bộ phận thủ quân khác thì đẩy ra xe nỏ bố trí ở trên ụ bắn tên, nhắm cánh rừng ngoài trăm mét.
Nam thành xây ở trên Vạn Yêu sơn, năm đó lúc xây dựng tường thành, người Tây Vực mang cây cối trong phạm vi trăm mét ngoài tường thành chặt hết, dọn ra một mảng chân không.
Thiết kế như vậy chính là vì phòng bị Yêu tộc mượn dùng địa lợi, lặng lẽ tới gần tường thành.
Ban đêm không có gió, nhưng rừng rậm nơi xa ở dưới ánh trăng vang xào xạc không ngừng.
Trong bóng đêm, không biết có bao nhiêu kẻ địch đang tới gần.
Một vị ngũ trưởng rút mũi tên, đầu mũi tên lăn lăn ở trên cây đuốc, đầu mũi tên dính dầu hỏa, hừng hực thiêu đốt.
Hắn mang tên bắn lên không trung, khí cơ bao bọc ở trong mũi tên đột nhiên nổ tung, một chùm ánh lửa sáng lên, chiếu sáng quanh mình.
Phía dưới, chỗ ánh lửa chiếu rọi, mấy chục con sói xám vụng trộm tới gần tường thành theo bản năng ngẩng đầu, nhìn phía bầu trời.
“Vù vù vù..”
Chúng nó sau đó bị mưa tên dày đặc bao trùm, bắn chết ngay tại chỗ.
Cái này như là sợi dây dẫn nổ đại chiến mở ra, từng mảng lớn bóng đen lao ra khỏi rừng rậm, hướng tới cửa thành phát động xung phong.
Trong chúng nó, đại bộ phận tứ chi chạm đất, bộ phận nhỏ là hình người.
“Bắn tên!”
Cung tiễn thủ trên tường thành lập tức buông dây, tiếng dây cung vang vọng đầu tường.
Ở dưới cung tên cùng xe nỏ công kích, từng mảng lớn bóng đen ngã xuống đất, chết ở lượt công kích thứ nhất.
Đồng bạn chết không thể chấn nhiếp Yêu tộc, dã hỏa báo thù cùng khát vọng đối với cố thổ, khiến chúng nó không sợ tử vong.
“Bắn tên!”
Đợt mưa tên thứ hai bắn nhanh đi, một lần này, trên bầu trời “mây đen” thổi quét đến cũng tiến vào tầm bắn.
Thủ quân đầu tường hướng tới mặt đất cùng bầu trời phóng ra mưa kiếm dày đặc.
Từng con điểu yêu dính tên rơi xuống, phát ra tiếng kêu thê lương.
“Bắn tên!”
Đợt mưa tên thứ ba trút xuống, lại mang đi tính mạng mấy trăm Yêu tộc.
Lúc này, “không quân” điểu yêu tạo thành đã lao tới đầu tường, mắt thấy sắp xé bỏ phòng tuyến của thủ quân.
Ông!
Nam Pháp tự ở đỉnh Vạn Yêu sơn lao lên một cột sáng màu vàng, vào thẳng trong mây.
Nó ở trên bầu trời tản ra, hóa thành màn hào quang màu vàng, mang toàn bộ Nam thành bao ở trong đó.
Phành phành phành... Hàng trăm điểu yêu va vào trên lồng ánh sáng màu vàng, va đập máu thịt be bét, lông vũ rơi tán loạn.
Hồng Anh đám thủ lĩnh điểu yêu mang theo tàn quân phóng lên cao, không cam lòng lượn lờ ở bầu trời.
Đám thủ quân đầu tường vừa thở phào, bỗng nhiên cứng ngắc tập thể, vẻ mặt hoảng sợ nhìn phía trước.
Một con Thực Thiết Thú thật lớn ghé vào đầu tường, tựa như trẻ con ghé vào trên tủ kính cửa hàng.
Đầu của nó tròn vo, lỗ tai cũng tròn tròn, lông trắng làm màu nền, chỗ con mắt, cái mũi cùng vành tai tròn là màu đen.
Ánh mắt của nó có chút dại ra, dẫn tới thoạt nhìn có chút hàm hậu, nếu hình thể không phải to lớn như vậy.
“Gào...”
Thực Thiết Thú bình tĩnh kêu một tiếng, hình thể còn đang tăng vọt, cái này tạo thành tường thành đang không ngừng thấp đi, từ cao ngang nó, đến ngực, lại đến bên hông...
Thực Thiết Thú nâng lên hai móng vuốt, gõ màn hào quang màu vàng một phát.
Chưa lay động.
Nó tựa như tức giận rồi, lại gõ một phen, vẫn như cũ chưa lay động.
Phành phành phành... Nó càng gõ càng dùng sức, càng gõ càng nhanh, khuôn mặt tròn vốn khờ khờ cũng biến thành dữ tợn, răng nanh chìa ra.
Màn hào quang màu vàng kịch liệt run rẩy, để tan đi lực lượng to lớn kh ủng bố.
“Ầm!”
Màn hào quang tan vỡ, hóa thành vụn sáng màu vàng nổ tung.
Lực lượng vụ nổ hóa thành gợn sóng quét ngang, Thực Thiết Thú bị lực lượng này đẩy lảo đảo té ngã, ngã cắm đầu.
“Éc!”
Màn hào quang vừa vỡ, đại quân điểu yêu rít gào lao xuống, nghênh đón mưa tên, tấn công thủ quân trên tường thành.
Các thủ quân vứt bỏ cung tên, rút ra binh khí chém giết điểu yêu, nhưng rất nhanh đã bị điểu yêu lao xuống vồ ngã, bị mổ vỡ đầu, mổ gãy cổ.
Yêu tộc phía dưới công thành không có mũi tên công kích, trèo lên tường thành, chém giết cùng thủ quân.