Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1625: Bản đồ không có giá trị (1)



Đối với vấn đề của Đại Vu sư, Bạch Đế chưa lập tức trả lời, có tiết tấu của mình:

“Ta đã bái phỏng Cổ Thần, Cổ Thần nói cho ta biết, Đạo Tôn có lẽ đã ngã xuống.

“Ta cho rằng cái này không phù hợp thủ đoạn cùng năng lực của Đạo Tôn, liền đi Thiên tông một chuyến, xem xong tâm pháp Thiên tông, ta bỗng ý thức được, Đạo Tôn có lẽ thật sự ngã xuống rồi.

“Hắn giống với viễn cổ Thần Ma, đều ngã xuống ở một bước cuối cùng.”

Đại Vu sư vẻ mặt bình thản, thiếu lòng hiếu kỳ trầm mặc không nói.

Con ngươi dựng thẳng xanh thẳm như biển của Bạch Đế đánh giá hắn, đột nhiên nói:

“Ngươi quả nhiên biết rất nhiều bí ẩn.”

Dừng một chút, Bạch Đế rốt cuộc trả lời vấn đề vừa rồi:

“Cửu Châu sắp biến thiên rồi, mảnh thế giới này sắp biến thiên rồi, tuyên cổ tới nay, đây là lần thứ hai biến thiên.

“Một lần biến thiên trước, thời đại Thần Ma kết thúc, trừ Cổ Thần, không có bất cứ một vị Thần Ma nào thiên địa sinh ra có thể sống sót.

“Biến thiên đã là hạo kiếp, cũng là kỳ ngộ, kỳ ngộ ngàn năm một thuở. Nhưng nếu muốn ở trong hạo kiếp trở thành người thắng cuối cùng, chúng ta nhất định phải muốn tìm được Thủ Môn Nhân.”

Tát Luân A Cổ nhíu nhíu mày:

“Thủ Môn Nhân?”

Lão đối với từ này phi thường xa lạ, không hiểu có ý gì..

Bạch Đế gật đầu:

“Không sai, Thủ Môn Nhân!

“Thời kì viễn cổ, ta theo phụ thân du lịch Cửu Châu, từng bái kiến một vị Thần Ma, hắn hình tượng là rùa rắn cùng cơ thể, rắn có thể nhìn thấu tâm linh, rùa có thể bói toán thiên cơ. Ha ha, thuật bói của Vu Thần giáo các ngươi, quá nửa là truyền thừa từ hắn.”

Đương nhiên, cái này không phải nói Vu Thần là hậu duệ Thần Ma.

Nhân tộc thời kì viễn cổ vốn là con kiến thấp kém, thông qua ngày sau không ngừng nghiên cứu cùng cố gắng, từng bước một nắm giữ sức mạnh to lớn của thiên địa, khai sáng ra hai hệ thống lớn võ phu cùng đạo môn.

Trong quá trình này, Thần Ma trời sinh có được sức mạnh to lớn đáng sợ, liền thành đối tượng tham khảo cùng học tập.

Ví dụ như trong truyền thuyết, Nhân Hoàng ngày xưa từng ở lúc trị lũ, gặp một con rùa thần trồi lên mặt nước, hoa văn lưng nó huyền ảo khó lường.

Nhân Hoàng phúc chí tâm linh, sáng chế quẻ thuật bói toán lành dữ.

Nhân tộc chính là như thế, từng chút một học tập, từng bước một nghiên cứu, cho tới hôm nay các hệ thống lớn cùng tồn tại trên đời.

Vu Thần sáng lập hệ thống Vu sư, nhưng trong pháp thuật Vu sư nắm giữ, không phải là toàn bộ do Vu Thần sáng chế, hoặc là nói, Vu Thần là ở trên kinh nghiệm cùng pháp thuật của tổ tiên, làm đột phá, kéo dài, sáng lập hệ thống Vu sư.

Giống như Đạo Tôn, đời sau xưng hắn là kẻ sáng lập hệ thống đạo môn, thật ra ở trước Đạo Tôn, hệ thống đạo thuật đã tồn tại, chỉ là chưa bao giờ có ai góp nhặt lại, chưa từng xuất hiện siêu phẩm.

“Lúc ấy đã là hậu kì thời đại Thần Ma, vị Thần Ma kia từng nói, nếu lần này biến thiên chưa có kết quả, vậy lần “biến thiên” tiếp theo sẽ xuất hiện Thủ Môn Nhân.”

Bạch Đế chậm rãi nói:

“Tìm được Thủ Môn Nhân, gi ết chết Thủ Môn Nhân, mới có thể ở trong hạo kiếp trở thành người thắng.”

Nói tới đây, Bạch Đế ngừng lại, yên lặng nhìn Tát Luân A Cổ.

Người sau trầm ngâm một lát, thở dài nói:

“Ta chưa bao giờ nghe nói Thủ Môn Nhân tồn tại, nhưng, ngươi tính sai rồi, thật ra thời gian chuẩn xác “biến thiên”, ở một ngàn hai trăm năm trước.”

Trong con mắt xanh thẳm của Bạch Đế, con ngươi dựng thẳng như mèo con gặp ánh sáng mạnh, chợt co rút lại:

“Ý của ngươi là...”

Tát Luân A Cổ gật đầu:

“Nho Thánh phong ấn toàn bộ siêu phẩm, mang thời gian “biến thiên” hoãn lại một ngàn hai trăm năm. Cái gọi là Thủ Môn Nhân của ngươi, chung quy không nên là một siêu phẩm đã chết đi chứ.”

Bạch Đế lộ ra nét giật mình:

“Sau khi quay về đại lục, ta xem không hiểu nhất chính là Nho Thánh vì sao phải phong ấn siêu phẩm, bây giờ ta biết rồi, cũng đã hiểu Cổ Thần vì sao nói, hắn từng cho rằng Nho Thánh là Thủ Môn Nhân.”

Dừng một chút, Bạch Đế tiếp tục nói:

“Ta đã bài trừ Nho Thánh cùng Đạo Tôn, như vậy trong cường giả Cửu Châu đại lục còn lại, ai có khả năng nhất trở thành Thủ Môn Nhân, trong lòng ta đã có phán đoán. Nhưng thiếu căn cứ, đó là nguyên nhân ta tới nơi này tìm ngươi, nói với ngươi nhiều như vậy.”

Tát Luân A Cổ khẽ nhíu lại hàng lông mày trắng:

“Có chuyện thì nói.”

Bạch Đế đi thẳng vào vấn đề, nói:

“Ta hoài nghi Thủ Môn Nhân là Giám Chính đời đầu, cũng chính là đệ tử của ngươi.”

Tát Luân A Cổ lắc đầu:

“Hắn cùng Nho Thánh giống nhau, đều đã người là chết.”

“Đây chính là điều ta nghi hoặc, ta vốn định thử điều tra Giám Chính đời đầu, lại phát hiện tất cả tin tức về hắn, đều đã bị Giám Chính đương đại lau đi. Muốn cởi bỏ nghi hoặc, chỉ có tìm ngươi.”

Bạch Đế trầm giọng nói:

“Hệ thống thuật sĩ thoát thai từ Vu sư, ở một số phương diện nào đó, thậm chí khắc chế Vu sư. Đời đầu là đệ tử của ngươi, ngươi đánh giá đối với hắn là thế nào.”

Tát Luân A Cổ nhìn phương xa, sắc mặt có chút thổn thức:

“Kỳ tài ngút trời, nhưng hắn có thể sáng lập hệ thống thuật sĩ, thật sự là ra ngoài ta đoán trước. Ta từng hoang mang rất nhiều năm.”

Bạch Đế vừa nghe vừa gật đầu:

“Theo ngươi thấy, thiên phú không đủ để khai tông lập phái, sáng tạo hệ thống thuật sĩ. Đương nhiên, thiên phú không thể đại biểu tất cả, thành tựu của một người, có quan hệ thật lớn với sự từng trải về sau.

“Hứa Bình Phong nói, hắn từng dẫn dắt Vu sư Vu Thần giáo, cùng Đại Phụng khai quốc hoàng đế tranh giành Trung Nguyên.”

Tát Luân A Cổ gật đầu:

“Năm đó nghiệt đồ cùng tiểu tử kia ở Trung Nguyên kết bạn, giao tình không tệ, về sau tiểu tử đó muốn tranh thiên hạ, nếm mùi thất bại, suýt nữa không chống đỡ qua được. Liền thông qua nghiệt đồ cầu tới cửa, nói chỉ cần Vu Thần giáo giúp hắn lật đổ Đại Chu, chúa tể Trung Nguyên, hắn liền lập Vu Thần giáo làm quốc giáo.

“Để cho Vu Thần giáo độc hưởng khí số Trung Nguyên, ta và Nạp Lan Vũ Sư lúc ấy quả thật có tâm tư như vậy, liền tạo điền kiện cho hắn.

“Chờ hắn đoạt được thiên hạ, thành lập Đại Phụng vương triều, ta muốn để hắn thực hiện hứa hẹn, lập Vu Thần giáo làm quốc giáo. Hắn nghiêm khắc từ chối, còn liên tục viết ba phong thư cho ta, mắng ta vô liêm sỉ.

“Nói mình là đường đường người Trung Nguyên, sao có thể cùng ngoại tộc làm loại giao dịch mất mặt tổ tông này. Ta giận tím mặt, viết thư răn dạy người trẻ tuổi không nói võ đức. Hắn hồi âm bảo ta tự giải quyết cho tốt.”

Bạch Đế hỏi: “Sau đó thế nào?”

“Về sau ta dẫn hai mươi vạn tinh nhuệ, hỏa lực tập trung biên cảnh, tính một đường đẩy tới Đại Phụng kinh thành, nhưng bị nghiệt đồ cản trở về, lúc đó, hắn đã bước vào nhất phẩm, khai sáng hệ thống thuật sĩ. Cảnh nội Trung Nguyên, ngay cả ta cũng không phải đối thủ của hắn.”