Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1650: Mặt trời mọc phương tây (2)



Vẻ mặt Bạch Đế rõ ràng ngẩn ra một phen, tựa như không ngờ được mình sẽ sớm khôi phục lý trí.

Sau khi trầm ngâm một chút, đã hiểu cái gì, ánh mắt nhìn Giám Chính tràn ngập tham lam.

Giám Chính chậm rãi cúi đầu, nhìn cái lỗ to ở ngực, bên trong thiếu mất trái tim.

Thừa dịp hắn bệnh lấy mạng hắn... Trong mắt Hắc Liên b ắn ra hung quang, Dương Thần lập tức phân liệt thành bốn phần đều nhau, bốn Dương Thần bộ dáng khác nhau.

Một khối đen như mực, tóc như là bèo vung vẩy, quanh thân lượn lờ thủy linh chi lực hóa thành đám sương lụa mỏng; Một khối toàn thân đỏ rực, mi tâm có khắc ấn ký lửa, tóc là ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

Một khối như có luồng khí tạo thành, không quá ổn định, thân thể khi thì nghiêng, khi thì kéo dài, lúc nào cũng có thể hóa thành cuồng phong mà đi.

Một khối cả người bao trùm giáp đá, thể trạng khôi ngô, nhộn nhạo ra từng gợn sóng màu vàng đất.

Đạo môn tứ đại pháp tướng “địa phong thuỷ hỏa”.

Nhị phẩm Độ Kiếp kỳ tu là bốn đại pháp tướng này, sau khi đến nhị phẩm đại viên mãn, bốn đại pháp tướng dung hợp làm một, sau đó nghênh đón thiên kiếp.

Chống đỡ qua thiên kiếp, pháp tướng và thân thể kết hợp hoàn mỹ, liền có thể thành tựu vị cách Lục Địa Thần Tiên.

Hắc Liên vốn sớm nên nhị phẩm đại viên mãn, ngại là Kim Liên rời cơ thể, khiến hắn thành “thân thể không trọn vẹn”, không chỉ có độ kiếp vô vọng, ngay cả chiến lực cũng trượt xuống một tầng.

Bốn đại pháp tướng không có linh trí, dựa hết vào Hắc Liên thao túng, có thể coi là con rối, không sợ uy áp Nho Thánh.

Trong túi trữ vật Giám Chính treo ở bên hông chủ động bay ra một bình sứ, nút gỗ văng ra, một viên đan dược vàng óng bay vào trong miệng.

Trong phút chốc, máu thịt ngực ông mấp máy, trái tim tái sinh.

Thuật sĩ tuy không có năng lực tự lành của võ phu, nhưng thuật sĩ có thể khắc, đan dược mọc thịt từ xương trắng mang theo bên người.

Yên tĩnh đợi thời cơ... Hắc Liên yên lặng triệu hồi pháp tướng, lựa chọn quan sát.

“Ngươi quả nhiên là Thủ Môn Nhân!”

Bạch Đế cười lên, vết thương bụng nó không thể khép lại, lực lượng khắc đao ăn mòn sinh cơ của nó.

Trái lại Giám Chính, sau khi dùng đan dược, tựa như người gần chết kéo dài một hơi, tạm thời trở lại đỉnh phong.

“Không cho phép động đậy!”

Giám Chính nâng tay, búng nho quan.

Một lần này, hư ảnh Nho Thánh cũng làm ra động tác tương tự.

Thân thể Bạch Đế trầm xuống, cứng ngắc ở tại chỗ.

Giám Chính hướng phía trước bước ra một bước, giản dị tự nhiên đâm ra khắc đao Nho Thánh, tựa như vừa rồi đối phó Già La Thụ.

Xẹt xẹt xẹt, sừng ở đỉnh đầu Bạch Đế, một cây nhảy lên hồ quang, một cây ngưng tụ quầng hào quang màu đen.

Lôi điện cùng thủy linh giao hội giữa sừng, ngưng tụ thành một quầng năng lượng hạt nhân tối đen, tầng ngoài bọc điện quang.

Nháy mắt khắc đao Nho Thánh đâm tới, Bạch Đế dốc hết toàn lực, khôi phục quyền khống chế bộ phận thân thể, đầu ngẩng lên, sừng đón hướng khắc đao.

Hào quang mãnh liệt bùng nổ, từng luồng điện tráng kiện vung vẩy hỗn loạn như roi.

Thủy linh chi lực thì như đập lớn vỡ đê, hướng bốn phương tám hướng phun trào.

Khắc đao Nho Thánh tiến dần lên từng tầng, đột phá hai cơn bão năng lượng đánh vào, đâm vào đầu Bạch Đế.

“Rống...”

Nó phát ra tiếng rít gào thê lương.

Cho dù là Thần Ma hậu duệ, cũng không cách nào chống lại anh linh Nho Thánh.

Mắt thấy lúc Bạch Đế sắp bước rập khuôn theo Già La Thụ, hướng tây đột nhiên dâng lên một vầng mặt trời chói chang.

Bầu trời xuất hiện hai mặt trời, một đông một tây.

Mặt trời phía đông nguội lạnh treo, vầng mặt trời mọc lên phía tây lại là vạn tia sáng vàng, mang cả mảng biển mây nhuộm vàng rực.

Nó trừ mang đến ánh sáng và nhiệt độ, còn mang đến uy áp kh ủng bố vô cùng, làm người ta như rơi vào vực sâu, phát ra kính sợ cùng thần phục từ trong lòng.

Hứa Bình Phong, Hắc Liên, bao gồm Bạch Đế bị thương nặng, bên tai vang lên phạm xướng hư ảo, to lớn.

So sánh với Già La Thụ Bồ Tát hiển hóa ra “Bất Động Minh Vương pháp tướng” cùng “Kim Cương pháp tướng”, vầng mặt trời này hoàn toàn ở một cấp độ khác, nó giống như là lực lượng thiên địa hiển hóa, mang theo lực lượng to lớn khó có thể ngăn cản.

“A...”

Hắc Liên dẫn đầu kêu lên thảm thiết, thân thể chảy xuôi chất lỏng màu đen dinh dính, bị ánh sáng màu vàng thiêu đốt, dâng lên từng làn khói.

Bốn đại pháp tướng “địa phong thuỷ hỏa” lần lượt tan rã, hóa thành hư vô.

Dưới Phật quang chiếu khắp, không chứa chấp tất cả tồn tại lực lượng thuộc tính khác.

“Đại Nhật Như Lai pháp tướng...”

Hứa Bình Phong lẩm bẩm.

Hắn chỉ nhìn thoáng qua, liền chợt thu hồi tầm mắt, hốc mắt chảy ra hai dòng máu.

Đứng đầu chín đại pháp tướng, Đại Nhật Như Lai pháp tướng.

Hắc Liên đạo trưởng kinh hô hóa thành một dòng nước màu đen bay lên, tiến vào trong cơ thể Hứa Bình Phong, người sau khởi động trận pháp phòng ngự, cùng với lượng lớn pháp khí đỉnh cấp, gian nan ngăn trở Phật quang thiêu đốt.

“Lui, mau lui...”

Thanh âm Hắc Liên hoảng sợ mà dồn dập vang lên ở trong đầu Hứa Bình Phong.

Hứa Bình Phong nghiêng đầu nhìn thoáng qua Giám Chính, cùng với anh linh nho sinh phía sau ông.

Có thể đối phó siêu phẩm, chỉ có siêu phẩm.

Đại Nhật Như Lai pháp tướng, là Phật môn chuyên môn dùng để khắc chế anh linh Nho Thánh.

Trải qua hành động vĩ đại ở trong Tĩnh Sơn thành phong ấn Vu Thần của Ngụy Uyên, bọn họ sao có khả năng không mang khắc đao và nho quan của nho gia tính vào?

Mà khác với Ngụy Uyên lần đó là, Ngụy Uyên tốt xấu là nhị phẩm võ phu, thể phách cường hãn, tuyệt đối không phải Thiên Mệnh Sư có thể so sánh.

Anh linh Nho Thánh thêm thân, áp lực Giám Chính chịu, tự nhiên cũng càng nặng hơn so với Ngụy Uyên.

Ép Giám Chính triệu ra anh linh Nho Thánh, liền thắng một nửa... Gò má Hứa Bình Phong chảy ra lệ máu, khóe miệng cũng lộ ra ý cười.

Hắn không liều mạng chống đỡ hào quang Đại Nhật pháp tướng, truyền tống một cái, lui đến nơi xa.

“Xẹt xẹt...”

Vảy Bạch Đế nhanh chóng cháy đen, bốc khói, nó lần nữa phát ra rít gào thống khổ.

Giám Chính quấy khắc đao, trong tiếng “Phốc”, sọ Bạch Đế hất bay, tiếng kêu thảm thiết im bặt mà dừng lại.

Bạch Đế thân thể mềm nhũn, giống với Già La Thụ Bồ Tát, hướng tới mặt đất mênh mông nhanh chóng rơi xuống.

Làm xong tất cả cái này, Giám Chính chậm rãi nghiêng người, nhìn về phía vầng mặt trời chói chang kia, anh linh Nho Thánh phía sau làm ra động tác tương tự.

Trong tầm mắt Giám Chính chiếu ra đường nét Đại Nhật pháp tướng, hào quang mãnh liệt thiêu đốt con ngươi hắn, anh linh Nho Thánh hào quang rung động, mang hào quang Đại Nhật pháp tướng chắn ở ngoài ba trượng.

“Phật Đà...”

Giám Chính và Hứa Bình Phong giống nhau, khóe miệng nhếch lên.

Ông hít sâu một hơi, nâng tay búng mũ, không áp chế lực lượng anh linh Nho Thánh nữa.

Chỉ trong nháy mắt, thân hình anh linh Nho Thánh tăng vọt, từ cao hơn sáu trượng, hóa thành người khổng lồ hai mươi trượng.