Cơ Viễn xoay cây quạt nhỏ nan xương trong tay vài vòng, cười nói:
“Nghe danh đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, Nguyên Hòe Nguyên Sương, các ngươi chẳng lẽ không cao hứng?”
Hứa Nguyên Hòe cùng Hứa Nguyên Sương đều là tính cách chớ ai lại gần, một người lạnh lùng, một người đạm mạc, cái đó có liên quan với hoàn cảnh bọn họ sinh sống từ nhỏ.
Nhưng bọn họ quả thật không cao hứng nổi, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra, phụ thân để bọn họ vào kinh đàm phán, nhằm vào là ai.
“Nghe nói ngoài thành Ung Châu, Hứa Thất An nương tay đối với hai ngươi, chưa hạ sát thủ. Chờ vào kinh, hai ngươi phải bảo vệ tốt ta.” Cơ Viễn cười tủm tỉm nói:
“Thằng nhãi đó không nỡ giết đệ đệ muội muội, giết ta tên biểu đệ (em họ) này, chỉ sợ mắt cũng không sẽ chớp một cái.”
Thấy biểu đệ biểu muội vẻ mặt thản nhiên, hắn tự cảm thấy không thú vị, cảm khái nói:
“Lần này tới kinh thành, thứ nhất, là cướp lấy ích lợi lớn hơn nữa cho thành Tiềm Long. Thứ hai, lập công, thất ca đã là cường giả Siêu Phàm, ta lại chưa lập chút công lao gì. Nếu có thể mang công việc này làm thật ổn, phụ thân sẽ càng coi trọng huynh đệ chúng ta hơn. Vị trí của thất ca, mới càng củng cố.
“Thứ ba sao, chính là thử một lần sự tự tin của Đại Phụng hôm nay. Đại ca kia của các ngươi, chính là người ta thăm dò hàng đầu. Chậc chậc, các ngươi cảm thấy, hắn có từng nghĩ đàm phán hòa bình hay không?”
Hứa Nguyên Sương thản nhiên nói:
“Hắn sẽ không!
“Người này thà gãy không cong.”
Cơ Viễn gật gật đầu, sau đó nói:
“Tính tình cương liệt, không đại biểu cổ hủ, hắn nếu đồng ý đàm phán hòa bình, vậy đó là kế hoãn binh, nói rõ Đại Phụng còn có chuẩn bị ở sau.”
Khi nói chuyện, Ngự Phong Chu chậm rãi đỗ ở ngoài kinh thành.
Nha môn phụ trách nghênh đón sứ đoàn Vân Châu là Hồng Lư tự cùng Hành Nhân ti, đầu lĩnh là Hồng Lư tự khanh, quan tòng tam phẩm, thật sự là cho Vân Châu thể diện rất lớn.
Hồng Lư tự khanh là người trung niên để râu dê, khuôn mặt gầy, nếp nhăn nơi khoé mắt khắc sâu, do hàng năm cười ra.
Nhân tình thạo đời, xử sự khéo đưa đẩy.
Hắn dẫn cấp dưới nghênh đón Ngự Phong Chu, chờ đợi sứ đoàn Vân Châu xuống dưới.
Nhưng chờ rồi chờ, chờ rồi chờ, trên Ngự Phong Chu tràn đầy yên tĩnh, không thấy bất cứ bóng người nào, cũng không thấy được bàn đạp đặt xuống.
Một khắc đồng hồ sau, một thị vệ từ mép thuyền thò đầu xuống, cao giọng nói:
“Xin hỏi đại nhân là người nào?”
Hồng Lư tự khanh nặn ra nụ cười chuyên nghiệp hóa, chắp tay nói:
“Bản quan Hồng Lư tự khanh.”
Thị vệ đó “Ồ” một tiếng, đầu rụt trở về, mười mấy hơi thở sau lại thò đầu ra, thản nhiên nói:
“Công tử nhà ta nói, thân phận ngươi không đủ, mời trở về đi.”
Ranh con! Bản quan đường đường tòng tam phẩm... Hồng Lư tự khanh thầm mắng, hít sâu một hơi, cao giọng nói:
“Bản quan Hồng Lư tự khanh Lưu Đạt, đến nghênh đón sứ đoàn Vân Châu.”
Liên tục hô vài lần, trên Ngự Phong Chu chưa có đáp lại.
Hồng Lư tự khanh lại ở trong gió lạnh đợi một khắc đồng hồ, ở trong dân chúng lui tới trên đường cái tò mò đánh giá, bất đắc dĩ rời khỏi.
Trên thuyền là đại gia, chờ được, hắn lại chờ không nổi, không thể mang sứ đoàn Vân Châu đón vào kinh thành, là hắn thất trách, chư công cùng bệ hạ đều trách tội hắn.
“Đại nhân, mời lên xe.”
Cấp dưới vén rèm xe ngựa cho hắn.
“Lên xe cái gì, chuẩn bị ngựa cho bản quan!”
Hồng Lư tự khanh giận chó đánh mèo mắng một tiếng, từ kinh thành đến nội thành, lại đến hoàng thành, ngồi xe ngựa khi nào mới có thể đến?
Cốp cốp cốp... Vó ngựa chạy như điên, Hồng Lư tự khanh chạy tới Lễ bộ.
Hồng Lư tự lệ thuộc Lễ bộ, thằng nhãi Vân Châu đã cho rằng hắn chức quan không đủ, vậy chỉ có thể tìm người chức quan lớn hơn nữa.
Lễ bộ, trong sảnh.
Lễ bộ thượng thư chau mày:
“Ranh con!
“Đây là muốn cho triều đình một cái hạ uy nha.”
Mắng thì mắng, Lễ bộ thượng thư trầm giọng nói:
“Bảo... Quên đi, bản quan theo ngươi đi một chuyến.”
Hắn vốn muốn bảo Lễ bộ thị lang ra mặt, nhưng cân nhắc đến từ chức quan mà nói, thị lang chỉ hơn nửa phẩm so với Lưu Đạt vị Hồng Lư tự khanh này, cho nên quyết định mình tự mình ra mặt.
Hồng Lư tự khanh nhẹ nhàng thở ra, vừa theo Lễ bộ thượng thư đi ra ngoài, vừa nói:
“Làm phiền thượng thư đại nhân.”
Lễ bộ thượng thư tuổi tác đã cao, không cưỡi được ngựa, hai người đổi sang ngồi xe ngựa, hướng cửa thành lao nhanh.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa ra khỏi cổng thành, Lễ bộ thượng thư xốc rèm cửa, thấy chiếc thuyền gỗ thật lớn kia bên đường cái.
Xe ngựa dừng bên thuyền gỗ, Lễ bộ thượng thư cao giọng nói:
“Bản quan Lễ bộ thượng thư, đến nghênh đón sứ đoàn Vân Châu.”
Chỉ một lát, mép thuyền thò ra một gã thị vệ, thần thái kiêu căng:
“Công tử nhà ta nói, các hạ thân phận không đủ.”
Sắc mặt Lễ bộ thượng thư trầm xuống, áp chế lửa giận, thản nhiên nói:
“Trở về hỏi công tử nhà ngươi một phen, rốt cuộc thế nào, hắn mới bằng lòng vào kinh.”
Thị vệ chưa nhúc nhích, hắc một tiếng, hất hàm:
“Cửu công tử nói, muốn thân vương đón chào, thủ phụ tiếp khách, lễ nhạc không thiếu. Nếu là không làm được, thì nói sớm chút, hắn tiện dẹp đường về phủ, nói cho mười lăm vạn tướng sĩ Vân Châu, Đại Phụng không muốn đàm phán hòa bình.”
“Cái này không hợp lễ chế, bảo cửu công tử kia của các ngươi đi ra nói chuyện.” Lễ bộ thượng thư cao giọng nói.
Thị vệ không để ý tới, rụt đầu.
Cái trán Lễ bộ thượng thư gân xanh giật giật, hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh.
Hắn sau đó nhìn về phía Hồng Lư tự khanh bên cạnh, nói:
“Phái người đi xin chỉ thị bệ hạ.”
Trên Ngự Phong Chu, trong căn phòng đơn giản, Cơ Viễn ngồi ở bên cạnh bàn, đôi tay thon dài trắng nõn lột vỏ quýt, cây quạt nhỏ nan bạc đặt ở trong tay.
“Cửu ca đây là đang cho triều đình Đại Phụng một cái dằn mặt?”
Hứa Nguyên Hòe đứng ở bên cửa sổ, mang đối thoại vừa rồi nghe rõ ràng.
“Thông minh!” Cơ Viễn khen một tiếng, sau đó lại lắc đầu:
“Nhưng còn chưa đủ thông minh.”
Hứa Nguyên Hòe nhíu nhíu mày.
Cơ Viễn nghiêng đầu, nhìn về phía Hứa Nguyên Sương ngồi ở ghế, im lặng đọc sách, cười nói:
“Nguyên Sương muội có ý kiến gì không.”
Hứa Nguyên Sương đầu cũng không ngẩng lên, thản nhiên nói:
“Đơn giản là thử điểm mấu chốt mà thôi.”
“Nhìn xem, nhìn xem...” Cơ Viễn cười tủm tỉm nói:
“Vẫn là Nguyên Sương muội tử thông minh, Nguyên Hòe à, từ khi chúng ta đáp xuống ngoài kinh thành, đàm phán đã bắt đầu, không phải bắt buộc cần ngồi ở trên bàn đàm phán, hiểu chưa.”
Thấy Hứa Nguyên Hòe tựa như không phục, Cơ Viễn vừa ăn quýt, vừa nói:
“Ngươi phải biết điểm mấu chốt của tiểu hoàng đế ở nơi nào, sáng mai vào Kim Loan điện, mới có thể nắm được thóp hắn.”
Hứa Nguyên Sương nhíu mày nói:
“Vĩnh Hưng Đế chưa chắc sẽ dính chiêu này của ngươi.”