Cơ Viễn lấy ra pháp khí, dựng lên một mảng trận pháp cách âm, nghe xong cấp dưới báo cáo, cười nói:
“Bên ngoài trái lại rất náo nhiệt, những con mọt sách không biết trời cao đất rộng đó, mà thôi, đều là những tiểu nhân vật râu ria, mục tiêu kế tiếp của chúng ta, là thử Hứa Thất An.”
Hứa Nguyên Sương vừa nghe có liên quan với Hứa Thất An, hỏi:
“Thử như thế nào?”
Cơ Viễn xoay cây quạt nhỏ nan bạc trong tay một vòng, nói:
“Ví dụ như nói, ta ở lúc đàm phán sắp chấm dứt, đột nhiên bổ sung một điều kiện, yêu cầu thông gia với Đại Phụng, đối tượng phải là một vị trong hai vị công chúa Lâm An Hoài Khánh.”
Hứa Thất An có hôn ước với Lâm An, đây là hắn từ chỗ người Trần quý phi phái ra tìm hiểu được.
Hứa Nguyên Sương nhíu mày nói:
“Ngươi đang tìm chết sao?”
Nếu thật làm như vậy, đàm phán hòa bình có thể thành công hay không là một chuyện, Hứa Thất An tha hắn còn sống rời khỏi kinh thành hay không, là một chuyện khác.
Cơ Viễn cười ha ha:
“Hai vị công chúa cùng ta là đồng tộc, đám cưới tự nhiên không phải chúng ta nhất mạch này, là Nguyên Hòe. Ngươi nói Hứa Thất An sẽ phản ứng thế nào? Hắn có thể xuống tay với em ruột mình?”
“Hắn sẽ!” Sắc mặt Hứa Nguyên Hòe đột nhiên biến đổi, đây là mang hắn ép lên con đường chết.
“Chỉ đùa một chút, xem làm các ngươi khẩn trương kìa.”
Cơ Viễn cười như có sở thích ác ý, bỗng nhiên ngồi nghiêm chỉnh, nói:
“Hứa Thất An trước sau chưa lộ mặt, hắn sau lưng có chủ ý gì, chúng ta chưa biết được.
“Giám Chính tuy bị phong ấn, nhưng đó là Giám Chính, ai biết sẽ có con bài chưa lật gì lưu lại. Quốc sư cũng không biết, cho nên hắn muốn thử Hứa Thất An, thông qua đàm phán hòa bình để thử Hứa Thất An, lấy cái này để tìm hiểu hậu thủ của Giám Chính.”
Sắc mặt Hứa Nguyên Sương thoáng chuyển biến tốt, hỏi:
“Cửu ca cảm thấy, hắn sẽ có con bài chưa lật gì?”
Cơ Viễn nghĩ nghĩ, cười lên:
“Tử cục!
“Cái này đối với Hứa Thất An mà nói là tử cục. Ta nếu là hắn, sẽ luôn đối với đàm phán hòa bình coi như không thấy, sau đó thừa dịp đàm phán hòa bình tranh thủ được thời gian, cầu xin nhờ vả khắp nơi, lôi kéo cường giả Siêu Phàm làm minh hữu.
“Cho nên, chúng ta một chuyến này đi kinh thành, là kiếm công lao miễn phí, không có gì nguy hiểm.”
Cơ Viễn xoay tròn cây quạt gấp trong tay:
“Hắn cho dù có bản lãnh thông thiên, cũng chỉ có thể bịt mũi tiếp nhận. A, thực muốn thấy tư thái ở vào bước đường cùng của hắn, nhưng bây giờ còn không phải thời điểm, phải chờ chúng ta công phá kinh thành.”
...
Cung Cảnh Tú.
“Mẫu phi, con nghe Hoài Khánh nói, một khi cắt đất cầu hòa, Đại Phụng liền hoàn toàn không cứu được nữa.”
Lâm An lo lắng nói, khuôn mặt trứng ngỗng không tươi tắn nữa, nhuộm lên một tầng mây đen.
Trần quý phi có chút nôn nóng nói:
“Ngoài ra không còn phương pháp còn, không cầu hòa, chẳng lẽ phải tiếp tục đánh với Vân Châu? Nếu có phần thắng, bệ hạ cùng chư công sẽ một lòng một dạ nghị hòa sao.
“Bây giờ chỉ có nghị hòa mới là đường ra, bằng không trông cậy vào vị hôn phu kia của con sao.”
Lâm An cắn môi, lã chã chực khóc:
“Mẫu phi vì sao chán ghét hắn như vậy.”
Trong đầu Trần quý phi hiện lên một bóng người áo trắng, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Họ Hứa không một ai tốt đẹp.”
Nàng sau đó mềm lòng, kéo tay Lâm An:
“Hoài Khánh kia từ nhỏ đã là kẻ xấu bụng, lời của nó không thể tin. Lâm An, con không hiểu, bây giờ trừ nghị hòa, không ai có thể cứu triều đình.”
...
Vương phủ.
Tiền Thanh Thư khoác áo khoác thật dày, đến thẳng phòng ngủ của Vương Trinh Văn.
Vương Trinh Văn thấy hắn tiến vào, phất phất tay, bình lui nha hoàn, gọn gàng dứt khoát hỏi:
“Có những điều kiện nào?”
Tiền Thanh Thư mang bốn điều kiện của Vân Châu thuật lại một lần.
“Nghịch đảng! Nghịch đảng!!”
Vương Trinh Văn liên tục mắng mấy tiếng, đột nhiên kịch liệt ho khan.
Tiền Thanh Thư ngồi ở bên giường, khẽ vỗ sau lưng lão, giúp lão thuận khí, thở dài nói:
“Việc đã đến nước này, bệ hạ cũng đáp ứng rồi, nhưng cắt nhường đất ba châu là không có khả năng. Điểm mấu chốt của bệ hạ là mang Vũ Châu cắt nhường ra ngoài.”
“Thừa nhận thành Tiềm Long nhất mạch là Trung Nguyên chính thống, loạn lòng người Đại Phụng ta, đòi tiền tài, vắt cạn tài lực Đại Phụng ta, cắt nhường ba châu, hoàn toàn thành thế...”
Vương Trinh Văn lẩm bẩm:
“Xong rồi, hết thuốc cứu rồi, hết thuốc cứu rồi.”
Cho dù Ngụy Uyên sống lại, cũng không xoay chuyển được ván cờ này.
Tiền Thanh Thư thở dài:
“Nhưng ai có thể thuyết phục bệ hạ, huống hồ, nghị hòa mới là thuận theo đại thế. Hôm nay Đại Phụng có thể nghịch thế mà đi chỉ có Hứa Thất An.
“Nhưng Vương huynh à, ép Hứa Thất An quyết liệt với triều đình, làm sao không phải âm mưu của Vân Châu loạn đảng chứ. Hắn mãi chưa xuất hiện, chính là biết một điểm này.
“Ta đã tra ra hắn ở Ti Thiên Giám, cũng phái người truyền tin, hắn nếu muốn tới, sớm đã tới rồi.”
...
Ti Thiên Giám, phòng ngủ lớn.
Hứa Thất An ngâm ở trong thùng tắm, dựa lưng vào vách thùng, ngồi trong lòng là Hoa Thần tuổi gần bốn mươi, thân thể mềm mại còn hơn thiếu nữ.
Nàng mềm nhũn ngồi gục ở trong lòng Hứa Thất An, đầu gối lên bả vai hắn, khuôn mặt ửng đỏ, mắt mê ly, cả người không có một tia khí lực.
“Giờ, giờ gì rồi...”
Thật không dễ gì nghỉ ngơi giữa trận, Mộ Nam Chi uể oải hỏi.
“Vừa qua bữa trưa không lâu.”
Hứa Thất An véo cái eo nhỏ của Mộ Nam Chi, một khắc cũng không để nàng rời khỏi trong lòng mình, tinh thần phấn chấn.
Người đẹp trong lòng trắng thuần mềm mại, da thịt như là ngà voi, nhẵn nhụi lại có co giãn.
Đã qua bữa trưa... Mộ Nam Chi mang theo tiếng nức nở mắng:
“Chàng là gia súc sao? Chàng chơi ta một ngày một đêm, ta, ta không song tu với chàng nữa...”
So với Tiểu Dục, sức chiến đấu của nàng thật là quá yếu... Hứa Thất An nói:
“Lần đầu song tu hiệu quả tốt nhất, trước mắt khí cơ của ta còn đang tăng trưởng, đợi tới cực hạn lại dừng. Khí cơ trong cơ thể nàng hùng hồn tương tự. Nam Chi à, nàng biết bao nhiêu người khát vọng loại tu hành tu vi tăng vọt này không.”
Bên thùng tắm, nước văng tung tóe khắp nơi, quần áo trên bình phong, cái yếm cũng sớm đã trượt xuống đất, bị nước tắm tràn ra thấm ướt.
Giường rộng rãi chắc chắn một mảng hỗn độn, chăn bông rơi dưới đất, ga giường nhăn nhúm hỗn độn không chịu nổi, lưu lại dấu vết bất quy tắc.
Được lợi bởi Hoa Thần linh uẩn hùng hậu, Hứa Thất An chỉ dùng một đêm thời gian, đã ổn định căn cơ.
Trạng thái bình thường, sau khi tấn thăng cần thời gian khoảng mười ngày để củng cố cảnh giới, thích ứng lực lượng.