【 3: Có thể hướng điện hạ lộ ra đôi chút, nhưng cần phải giữ bí mật. 】
Tinh thần Hoài Khánh rung lên, nói:
【 Mời nói. 】
【 3: Thay ta nhổ Phong Ma Đinh là số 8, hắn là A Tô La. 】
Ánh mắt Hoài Khánh dại ra nhìn chằm chằm dòng truyền thư này, suýt nữa không cầm được tấm gương ngọc thạch nhỏ.
Số 8 chính là A Tô La? Đúng rồi, số 8 luôn bế quan, mà A Tô La là gần đây quy vị, sau khi A Tô La quy vị, Kim Liên đạo trưởng xuất quan, không bao lâu liền nói số 8 xuất quan, ăn khớp trên thời gian... Hoài Khánh vừa kinh hỉ vừa ảo não.
Nàng vẫn sơ ý, chưa mang số 8 và A Tô La liên hệ lại.
“Số 8 nếu là A Tô La, hắn chẳng những giúp Hứa Thất An tấn thăng nhị phẩm, bản thân là thành viên Thiên Địa hội, thuộc về minh hữu, Đại Phụng tương đương lập tức có hai vị võ phu lấy chiến lực trứ danh, cơ sở ngầm này của Kim Liên đạo trưởng, lập tức cứu sống toàn bộ cục diện, lợi hại...”
Làm kẻ giỏi mưu, nàng cho rằng Kim Liên đạo trưởng không thể hiện gì nhiều, nhưng tuyệt đối là nhất lưu kỳ thủ đương thời.
Kỳ thủ thật sự, tinh diệu nhất thường thường không phải thao tác cao tuyệt trong ngắn hạn, mà là một ít quân cờ không khói lửa gì cả, nhưng chôn giấu sâu ngàn dặm.
Ở phương diện này, trong lòng Hoài Khánh có một phần danh sách, đứng đầu bảng không hề nghi ngờ là Giám Chính, bảng nhãn cùng thám hoa là Ngụy Uyên cùng Hứa Bình Phong.
Bây giờ có thêm hai vị, một vị là đời đầu sau khi chết năm trăm năm, còn có thể khiến Giám Chính thiệt thòi lớn, cùng Giám Chính giống nhau đứng đầu bảng. Kim Liên đạo trưởng, thì đặt song song với Hứa Bình Phong.
Tiếp theo, Hứa Thất An lại hướng nàng thuyết minh thao tác của A Tô La tu hành Nhất Khí Hóa Tam Thanh, lấy hóa thân phân liệt ra làm “tọa độ”, đối kháng pháp thuật Phật môn “tứ đại giai không”.
Hoài Khánh không nghi hoặc nữa, không, còn có một nghi hoặc:
【 Ninh Yến vì sao nói riêng với ta việc này? 】
Lại che giấu thành viên khác của Thiên Địa hội.
Bởi vì chỉ có ngươi không chết về mặt xã hội, cho nên nói cho ngươi hay không, vấn đề cũng không lớn... Hứa Thất An truyền thư giải thích:
【 Việc này dù sao cần bản thân A Tô La cho phép, ta không tiện tùy ý tiết lộ bí ẩn của người ngoài. Nhưng đối với điện hạ, ty chức xưa nay moi hết tim gan, không biết thì thôi biết sẽ nói hết. 】
Hoài Khánh phủ, trong thư phòng sau buổi trưa, Hoài Khánh ngồi bên bàn, ngón tay thay bút, viết: 【 Ta thiếu chút nữa đã tin... 】
Nàng chưa mang này tin tức truyền ra, dùng đầu ngón tay lau đi, một lần nữa đưa vào:
【 Là bởi vì bọn họ đều ở trong diễn đàn ra sức trào phúng A Tô La... 】
Nghĩ nghĩ, lại một lần nữa lau đi.
Cuối cùng nghiêm trang truyền thư nói:
【 Bản cung biết rồi. 】
【 3: Điện hạ, một vấn đề cuối cùng... 】
...
Ti Thiên Giám.
Hứa Thất An từ trong thùng tắm đứng lên, hai tay đỡ mông Mộ Nam Chi, nàng theo bản năng hai chân quắp chặt cái lưng cường tráng, cánh tay trắng trẻo ôm cổ hắn, nghiêng đầu gối lên bả vai Hứa Thất An.
Màu da hai người, một trắng nõn trong suốt, một màu đồng cổ, cảm giác chấn động thị giác rất mạnh.
Hắn mang Mộ Nam Chi nhẹ nhàng đặt ở trên giường, thu hồi cần gạt trao tặng nàng.
Hoa Thần đang ngủ say “Ưm” một tiếng, lông mày tinh xảo đẹp mắt khẽ nhíu lại.
Nữ nhân này so với bất cứ chất độc kích tình nào còn nồng đậm hơn... Hứa Thất An lưu luyến thay nàng đắp chăn bông, lại nhặt lên vòng tay rơi ở trên sàn, một lần nữa đeo ở cổ tay trắng như sương như tuyết.
Như vậy Hoa Thần liền từ thuốc độc kích tình nồng đậm nhất trên đời, biến thành bà dì làm người ta lòng như nước lặng.
Tiếp theo, Hứa Thất An lấy ra Thái Bình Đao, đặt nó lên bàn, dặn:
“Trông coi kỹ nữ chủ nhân của ngươi, ai cũng không thể vào, biết chưa.”
Thái Bình Đao ngân vang “Ong ong”, truyền đạt ra ý niệm “Đã rõ”.
Thái Bình Đao đã trưởng thành lên, tứ phẩm cao thủ bình thường ở trước mặt nó như dê núi đợi làm thịt.
Hứa Thất An mở cửa rời khỏi, lòng ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua ở trên cửa, bôi kịch độc sẽ làm người ta hôn mê.
...
Vương phủ.
Vương Trinh Văn vừa phái người tiễn bước Tiền Thanh Thư, không bao lâu, quản gia nhỏ giọng tiến vào, ở phòng ngoài bẩm báo:
“Lão gia, Hứa Ngân la đến rồi.”
Vương Trinh Văn vốn đã có chút mệt mỏi, tinh thần rung lên, vội vàng nói:
“Mau, mời hắn tiến vào.”
Quản gia theo lời thối lui, chốc lát sau, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Vương Trinh Văn thấy người trẻ tuổi một thân áo xanh, cao ngất tuấn lãng đi đến.
Thấy một bộ áo xanh ngoài rèm, ánh mắt Vương Trinh Văn hoảng hốt một phen, chờ sau khi thấy rõ mặt Hứa Thất An, không biết là cảm khái hay tiếc hận phun ra một hơi.
“Vừa rồi trong nháy mắt đó, ta suýt nữa cho rằng Ngụy Uyên đã trở lại.”
Vương Trinh Văn nhìn người trẻ tuổi tiến vào, cười nói.
“Thủ phụ đại nhân bệnh này là thế nào?”
Hứa Thất An đi đến bên giường, cầm cổ tay Vương Trinh Văn, cảm ứng mạch đập một phen, đồng thời nghiêng tai lắng nghe.
Cái này... Hắn chau mày, thân thể Vương Trinh Văn, tựa như một cỗ máy đến tuổi về hưu, các linh kiện biến chất nghiêm trọng.
“Thiên nhân còn có ngũ suy, huống chi là lão phu một kẻ phàm nhân?”
Vương Trinh Văn không quá để ý cười cười:
“Thuật sĩ của Ti Thiên Giám từng tới nói, an tâm tĩnh dưỡng, có lẽ có thể cây khô gặp mùa xuân. Ngoài ra, không có phương pháp khác.”
Hứa Thất An “Ừm” một tiếng, âm thầm đưa tặng vài luồng khí cơ, giúp lão lưu thông máu dưỡng khí.
Ti Thiên Giám quả thật có rất nhiều linh đan diệu dược, xương trắng mọc thịt không phải số ít, Nhân tông cũng có không ít đan dược cực phẩm.
Nhưng càng là đan dược cấp cao, ẩn chứa dược lực càng mạnh, cái này tuyệt đối không phải phàm nhân chưa từng tu hành có thể thừa nhận.
Mượn Huyết Đan mà nói, bên trong ẩn chứa sinh mệnh lực tràn đầy, nhưng bởi vì cấp bậc quá cao, tứ phẩm cường giả nuốt dùng, thập tử vô sinh.
Cho nên, hồi sinh một cường giả phẩm cấp cao, có lẽ sẽ không quá khó, nhưng hồi sinh một phàm nhân không có căn cơ gì... Ừm, từ khi Tống Khanh sáng tạo ra thuật luyện thành thân thể con người, cũng không phải quá khó nữa.
Chỉ cần có Hạt Sen Chín Màu điểm hóa vạn vật, phàm nhân cũng có thể mượn xác sống lại.
“Chuyện đàm phán hòa bình, nghĩ hẳn ngươi cũng có nghe nói.” Vương Trinh Văn vào thẳng chủ đề, tập trung nhìn Hứa Thất An ngồi ở bên giường:
“Ngươi nói thật với lão phu, ngươi có tính toán gì không?”
Lão ánh mắt sáng quắc, như là người ở tuyệt cảnh chờ đợi một phần hy vọng cuối cùng.
Ta nếu nói cho lão, ta không có biện pháp gì, một hơi cuối cùng này của lão thủ phụ sợ là không kéo dài được... Giờ khắc này, Hứa Thất An bỗng may mắn mình tới thăm muộn lại, nếu ngày đó bàn bạc xong với Hoài Khánh, liền đến vương phủ bái phỏng lão thủ phụ.
Như vậy, một câu “Ta bất lực”, có lẽ sẽ làm vị lão nhân đau khổ chống đỡ này ảm đạm chết đi.