Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1691: Tạo phản (3)



Hôm sau, triều hội.

Giờ Mão, sắc trời tối đen, văn võ bá quan ngay ngắn có trật tự xuyên qua hai cửa hông đông tây, qua cầu Kim Thủy, quan lại kinh thành chờ ở đan bệ, bậc thang cùng quảng trường, chư công bước vào Kim Loan điện.

Buổi chầu sớm hôm nay chuyên cử hành vì sứ đoàn Vân Châu, nhân vật chính là Cơ Viễn cùng một đám những người đi theo.

Hơn hai mươi tên “đoàn đàm phán” mặc quan bào Vân Châu bước vào Kim Loan điện, cao ngạo ngang ngược, mang theo sự cường thế cùng ngạo nghễ của người thắng.

Vĩnh Hưng Đế ngôi cao trên ngai báu, sau khi hàn huyên vài câu vô thưởng vô phạt, liền bảo người ta trao đổi văn thư.

“Nhận được bệ hạ và các vị đại nhân khoản đãi, bản quan chuyến này rất vui vẻ.”

Cơ Viễn tươi cười đầy mặt hướng Vĩnh Hưng Đế chắp tay, hướng chư công chắp tay.

Trong Kim Loan điện, sắc mặt các quan khó coi, chỉ coi như không thấy hắn vẻ mặt đùa cợt cùng tùy ý phô trương sự kiêu ngạo.

“Đúng rồi, kinh thành gần đây dân oán sôi trào, công khai nhục mạ triều đình, nhục mạ bệ hạ. Tại hạ đề nghị, đáng giết thì giết, lấy để răn đe.” Cơ Viễn cười nói.

Hứa Nguyên Sương bên cạnh thì nhớ tới, Cửu ca mấy ngày nay thường xuyên tìm hiểu tin tức dân gian, hàng ngày nghe dân chúng trong kinh, học sinh Quốc Tử Giám tức giận mắng sứ đoàn Vân Châu cùng thành Tiềm Long nhất mạch, lúc ấy hắn tay cầm quạt gấp, như không thèm để ý.

Thì ra là âm thầm nhớ ở trong lòng.

Vĩnh Hưng Đế bây giờ chỉ muốn nhanh chóng tiễn bước sứ đoàn Vân Châu, nói:

“Không nhọc Cơ sứ tiết quan tâm, trẫm tự sẽ xử lý. Mặt khác, bạc và lụa đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể do Cơ sứ tiết mang đi.”

Về phần cắt đất, đến tiếp sau còn có một đống công tác, ví dụ như thông báo quan phủ địa phương, rút đi hương thân quý tộc cùng với quân đội địa phương vân vân.

Không có khả năng lập tức hoàn thành.

“Như thế, thì cảm tạ bệ hạ...”

Cơ Viễn vừa dứt lời, chợt nghe “ầm” một tiếng, tiếng hỏa pháo từ chỗ xa xôi truyền đến, ngay sau đó, tiếng trống dày đặc cũng đồng bộ truyền đến, là phương hướng cửa cung.

Mọi người trong điện cả kinh biến sắc, trong đó bao gồm sứ đoàn Vân Châu Cơ Viễn làm đại biểu.

Cứ phải ở thời điểm mấu chốt này xảy ra chuyện.

Trong mắt Vĩnh Hưng Đế sự hoảng hốt chợt lóe rồi biến mất, cố gắng trấn định, nhìn phía Triệu Huyền Chấn:

“Đi xem là chuyện gì xảy ra.”

Triệu Huyền Chấn nhận lệnh lui xuống, hắn bước ra khỏi Kim Loan điện, quan sát quảng trường ngoài điện, quan viên phía dưới một mảng đại loạn, sắc mặt hoảng loạn, một bộ phận cấm vệ trong cung tràn về phía cửa cung, một bộ phận chạy về phía Kim Loan điện, bảo hộ bệ hạ cùng chư công.

Trong Kim Loan điện, Cơ Viễn chau mày, nắm chặt cây quạt gấp cốt bạc, trầm ngâm không nói.

Hứa Nguyên Sương và Hứa Nguyên Hòe, người trước nhíu mày, người sau liên tiếp hướng ra bên ngoài nhìn ngó.

Văn võ quan viên, hoàng thất tông thân trong điện nhìn nhau, không biết đã xảy ra cái gì.

Thẳng đến lúc Triệu Huyền Chấn chạy như điên quay về, hắn xách vạt áo bào, chạy như là một con chó nhà có tang, thét to:

“Đại sự không ổn, đại sự không ổn...

“Bệ hạ, phản quân đánh vào rồi, đánh vào rồi.”

Mọi người trong điện sắc mặt biến đổi hẳn, theo bản năng nhìn về phía Cơ Viễn, từ khi Vân Châu khởi sự bắt đầu, “phản quân” từ này liền móc nối với Vân Châu, nghe hơn hai tháng, đột nhiên nghe thấy hai chữ phản quân, bản năng phản ứng là, phản quân Vân Châu giết vào kinh thành rồi.

Đám người Cơ Viễn cũng ngẩn ra một phen.

Sau đó liền nghe Triệu Huyền Chấn thở hổn hển một hơi, tiếp tục nói:

“Hô to thanh quân trắc...”

Tiếng xôn xao lần nữa nhấc lên trong điện, Vĩnh Hưng Đế chợt nhìn về phía chỗ hoàng thất tông thân, tiếp theo sửng sốt, bởi vì hắn thấy Viêm Thân vương.

Theo lý thuyết, giờ phút này Viêm Thân vương hẳn là không ở đây mới đúng, chẳng lẽ không phải hắn?

Một đám thân vương, quận vương cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn Viêm Thân vương. Trong huân quý, có mấy kẻ có tu vi, không biểu lộ gì hướng Viêm Thân vương tới gần.

Nếu nói, trong triều đình có ai có thể tạo phản, dám tạo phản, đại khái chỉ có vị thân vương thái hậu sinh ra này.

Đạo lý bắt giặc phải bắt tên cầm đầu trước, không có ai không hiểu.

Viêm Thân vương ngây dại.

“Cái gì gọi là đánh vào rồi? Có công phá cửa cung hay không?”

Trong huân quý, một gã quốc công sải bước đi ra khỏi hàng, hung tợn trừng mắt nhìn Triệu Huyền Chấn:

“Nói cho rõ ràng.”

Triệu Huyền Chấn sắc mặt tái nhợt đang muốn nói chuyện, ngoài điện bỗng truyền đến tiếng hô giết, tiếng binh khí va chạm, cùng với tiếng kêu thảm.

Cái này không cần phải nói.

Phản quân có nội ứng, hơn nữa quy mô không nhỏ... Mọi người trong điện lập tức làm ra phán đoán.

Gác cửa cung là cấm quân, thủ hoàng thành là mười hai vệ, không có bất cứ một mũi quân đội nào có thể ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy liên tục đánh hạ hoàng thành cùng cung thành, trừ phi phản quân chính là mười hai vệ cùng cấm quân.

Người nào thế mà có thể xúi giục cấm quân và kinh thành mười hai vệ?

Mọi người ý niệm lóe lên, tiếng hô giết càng lúc càng gần, thẳng đến lúc có đại nội thị vệ kêu thảm ngã vào Kim Loan điện.

Ngoài cửa điện, bóng người chớp động, đi trước làm gương giết vào, là hai gã kim la mặc sai phục Đả Canh Nhân, cùng với Dương Nghiễn mặc giáp nhẹ xách trường thương, sau nữa thì có Ngân la đồng la, Vũ Lâm Vệ, ngự đao vệ các thứ.

Thành viên phi thường phức tạp, nhưng trên cánh tay bọn họ đều quấn một dải lụa đỏ.

Bọn họ xách đao dính máu, mang chư công, tôn thất, huân quý trong điện bao vây kín.

“Dương Nghiễn?

Một vị quận vương nhận ra hắn, vừa kinh ngạc vừa giận dữ:

“Loạn thần tặc tử, ngươi dám làm việc mưu nghịch, không sợ tru cửu tộc ngươi sao!”

Vĩnh Hưng Đế áp chế toàn bộ cảm xúc, duy trì sự trấn định của quân vương, chống bàn đứng lên, liếc Viêm Thân vương một cái, quay sang nhìn về phía Dương Nghiễn cùng mấy vị kim la, cố gắng bình tĩnh, nói:

“Chủ tử của các ngươi là ai.”

Cùng lúc đó, hai vị huân quý một trái một phải, kiềm chế Viêm Thân vương.

Nhìn thấy Dương Nghiễn cùng mấy vị kim la hiện thân, người sáng suốt liền biết người phía sau màn là ai rồi.

Đám vây cánh Ngụy Uyên này, lúc trước là ủng hộ lục hoàng tử.

Nếu không phải Ngụy Uyên chết sớm, sau khi Hứa Thất An giết Trinh Đức, đăng cơ tuyệt đối sẽ không là thái tử, mà là lục hoàng tử lúc trước.

Cơ Viễn rất hiểu khiêm tốn thu mình ở thời khắc mấu chốt, nắm quạt gấp thờ ơ quan sát.

“Cửu công tử, triều đình Đại Phụng nội loạn rồi.”

Một vị quan viên áo bào đỏ nửa mừng nửa lo nói.

Cái đó và mục tiêu của bọn họ là nhất trí, nếu đàm phán hòa bình có thể khiến nội bộ triều đình loạn hẳn lên, như vậy thành cùng bất thành, đều không sao cả, thậm chí so với đàm phán nghị hòa thành công hiệu quả càng tốt hơn.