Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1724: Một kiếm kinh thế (1)



Hứa Tân Niên nhìn quanh mình, tâm thần dao động, lẩm bẩm:

“Đây là thanh danh của đại ca hôm nay ở Đại Phụng, thanh danh có một không hai.”

Ở trong một mảng hò hét như núi lở, Hứa Thất An phá tan tầng mây, như sao băng rơi thẳng xuống mặt đất.

Ầm!

Mặt đất chợt sụp đổ ra hố sâu, Vân Châu quân ở ngoài năm dặm rõ ràng cảm nhận được cảm giác động đất.

Lúc này, Cơ Huyền sớm lui ra ngoài trăm trượng, để lại một con ngựa chiến bị đánh chết ngay tại chỗ, thất khiếu đổ máu.

Lúc này, Vân Châu quân phe này chợt sinh dị tượng, hai pháp tướng cao lớn nguy nga hiện ra.

Pháp tướng bên trái cao sáu trượng, như đúc từ vàng, cơ bắp cuồn cuộn, sau lưng mười hai đôi cánh tay mở ra hình quạt, sau đầu thiêu đốt vòng lửa nóng rực.

Nó giống như là hóa thân của lực lượng cùng lửa, vừa xuất hiện, nhiệt độ trên bầu trời liền kịch liệt tăng lên, tiến vào giữa hè nắng hè chói chang. Uy áp cùng với sóng khí bành trướng thổi quét bốn phương.

Phía bên phải là một pháp tướng màu vàng nhạt ngồi xếp bằng, cúi đầu sụp mí, hai tay chắp lại. Nó tượng trưng cho dày nặng như núi cao, ở chung quanh nó, không gian đọng lại, không còn chút gió nào hết.

Giữa hai pháp tướng, một Bồ Tát khôi ngô cao lớn đứng, lạnh lùng quan sát.

Bên kia, bóng người thuật sĩ áo trắng chợt hiện lên, chân đạp viên trận, áo trắng hơn tuyết.

Viên trận chậm rãi xoay tròn, lôi điện, phong, hỏa, thủy, thổ, kim, mộc các loại lực lượng vây quanh hắn, quay chung quanh hắn, khí thế uy nghiêm mạnh mẽ.

Thuật sĩ áo trắng như là không vừa mắt Hứa Thất An ngông cuồng, cố ý vì áp chế hắn.

Cơ Huyền ở phía trước, Già La Thụ Bồ Tát bên trái, Hứa Bình Phong bên phải, tạo thành thế tam giác, giằng co cùng Hứa Thất An côi cút một mình.

Tiếng la của thủ quân đầu tường khựng lại, hai pháp tướng nơi xa, làm linh hồn bọn họ run rẩy.

“Chờ ngươi lâu lắm rồi!”

Cơ Huyền nhếch miệng, cười nói:

“Nghe nói ngươi nâng đỡ một nữ tử đăng cơ xưng đế, không ít người nói ngươi là tới bước đường cùng, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, ta cảm thấy cũng đúng.

“Sự chuẩn bị Giám Chính để lại cho ngươi, nên dùng thì dùng đi, đỡ cho đến lúc đó Già La Thụ Bồ Tát cùng quốc sư ra tay, ngươi ngay cả cơ hội dùng ra cũng không có.”

Đối với hắn mà nói, lần này công thành là tới giết người cùng bắt người, mang đường đệ của Hứa Thất An nắm ở lòng bàn tay, liền không sợ hắn không trao đổi con tin.

Đối với quốc sư mà nói, là một lần thử dụ rắn rời hang, nghĩ hẳn quốc sư cũng muốn biết, rốt cuộc là sự tự tin như thế nào, khiến Hứa Thất An dám được ăn cả ngã về không như vậy.

Lúc này, một đạo thanh quang từ phía sau Hứa Thất An dâng lên, hóa thành bóng người áo trắng bay bay của Tôn Huyền Cơ.

Tôn sư huynh chiều cao, dung mạo, khí chất đều thường thường, nhìn Già La Thụ cùng Hứa Bình Phong một lần thật sâu, bỗng nhiên vẻ mặt giọng nói đều dữ tợn rít gào một tiếng:

“Đến!”

Nhấc chân, đạp mạnh một bước!

Trận pháp truyền tống chợt phóng xạ ra, trong thanh quang, một bóng người hiển hóa, tóc bạc như tuyết, mặc áo vải, khoanh tay mà đứng, ngạo nghễ nói:

“Võ Lâm minh, Khấu Dương Châu!”

Lại một bóng người hiển hóa trong trận pháp, mặc vũ y, đầu đội mũ hoa sen, mi tâm một điểm chu sa, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, trong tay mang theo một thanh kiếm sắt loang lổ vết gỉ.

“Nhân tông, Lạc Ngọc Hành!”

Tuy là đến đứng góp mặt cho có.

Bóng người thứ ba hiển hóa, đầu đội á thánh nho quan, mặc nho sam, một tay đặt sau lưng, một tay đặt ở bụng, cười nói:

“Nho gia, Triệu Thủ!”

Một rồi lại một bóng người hiển hóa, bị trận pháp truyền tống triệu đến.

“Kim la Dương Nghiễn.”

“Khương Luật Trung.”

“Trương Khai Thái.”

“Trần Anh.”

“Tào Thanh Dương.”

“Tiêu Nguyệt Nô.”

“Đái Tông.”

“Kiều Ông.”

“Phó Tinh Môn.”

“...”

Gần ba mươi tên tứ phẩm xuất hiện ở trong trận, có thủ hạ cũ của Ngụy Uyên, có bang chủ môn chủ Võ Lâm minh, có cao thủ Hoài Khánh lung lạc chiêu an đến.

Bọn họ đứng ở phía sau Siêu Phàm cường giả, Siêu Phàm cường giả đứng ở phía sau Hứa Thất An.

Hứa Thất An thái dương bay lên, hai tay áo bay bay, nói từng chữ một:

“Phụng mệnh nữ đế, càn quét phản quân!

“Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành!”

Đầu tường Tầm Châu, từ sau khi Thanh Châu thất thủ, đã gánh vác áp lực thật lớn, các tướng sĩ nháy mắt lệ nóng tràn mi mắt rung rưng.

Ai nói Đại Phụng không có người?

Cho dù là ở trong một hồi chiến dịch cỡ lớn, số lượng đạt tới ba mươi tứ phẩm cường giả, cũng có thể tạo được tác dụng có tính mấu chốt.

Chỉ cần không bị Siêu Phàm cường giả nhằm vào, bọn họ là có thể khống chế kết cục một hồi chiến dịch.

Hứa Thất An một lần này, là mang tứ phẩm có thể điều động điều hết tới đây, ngược lại chính là không có ai nhân cơ hội nhiễu loạn hậu phương.

Kinh thành Đại Phụng hôm nay, ngay cả một vị Siêu Phàm cũng không có, số lượng tứ phẩm cao thủ cũng giảm hẳn.

Đại Phụng lập nước sáu trăm năm, thủ đô một quốc gia chưa bao giờ có thời khắc nào thủ bị trống rỗng như thế.

Nhưng hiệu quả là dựng sào thấy bóng, ở sau khi nhìn thấy cảnh tượng một đám Siêu Phàm cường giả xuất hiện, mấy chục vị tứ phẩm áp trận, thủ quân đầu tường bộc phát ra tiếng rống trước nay chưa từng có.

Tiếng rống không có ý nghĩa!

Chỉ vì phát ti3t cảm xúc kích động trong lòng.

Sau khi Thanh Châu thất thủ, sĩ khí nguyên thủ quân Thanh Châu đã giảm tới đáy vực, tiếp sau còn có sự thật Giám Chính ngã xuống; Lời đồn đãi Siêu Phàm cường giả của Đại Phụng không thể chống lại Vân Châu; cùng với triều đình quyết định nhẫn nhục cầu toàn nghị hòa.

Tất cả cái này đều đang nói cho các tướng sĩ lui giữ Ung Châu—— các ngươi thua trận rồi, Đại Phụng tràn ngập nguy cơ rồi.

Tâm lý nản lòng, sợ hãi, có thể nghĩ mà biết.

Sở dĩ có thể thủ vững Tầm Châu, chưa xuất hiện tình huống đào binh quy mô lớn, trừ Dương Cung trị quân nghiêm khắc, trong lòng toàn bộ tướng sĩ, còn có một ý nghĩ.

Ý nghĩ này gọi là “Hứa Ngân la”.

Giám Chính là thần hộ mệnh trong mắt vương công quý tộc, có ông, triều đình tất cả an ổn.

Nhưng Giám Chính đối với đại bộ phận mọi người mà nói, khoảng cách quá mức xa xôi.

Hứa Thất An mới là thần hộ mệnh trong mắt dân chúng cùng tướng sĩ tầng dưới chót, có hắn, Đại Phụng sẽ không đổ.

Bây giờ, Hứa Ngân la đến rồi!

Hắn không làm người ta thất vọng, chính như hắn ở kinh thành chém quốc công, ở Ngọc Dương quan một mình cản đại quân Vu Thần giáo, ở kinh thành trùng quan giận dữ trảm hôn quân.

Hắn chưa bao giờ làm người ta thất vọng.

Dương Cung mặc áo bào đỏ hai tay đặt ở đầu tường, hít sâu một hơi, cao giọng nói:

“Thà ngọc vỡ, không ngói lành!”

Vì thế, đầu tường gào rống cùng rít gào lộn xộn, biến thành “Thà ngọc vỡ, không ngói lành!”