Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1766: Thần tiên đánh nhau (1)



Con ngươi dựng thẳng màu xanh thẳm của Bạch Đế đánh giá Hứa Thất An hồi lâu, chậm rãi lắc đầu:

“Đạo Tôn sớm đã ngã xuống, cho dù hắn còn sống, ngươi cũng không có khả năng là hắn.”

Quả nhiên, đề tài về Đạo Tôn, mới có thể khiến vị hậu duệ thần ma này coi trọng, cũng kéo dài thời gian hữu hiệu... Hứa Thất An cũng chưa có xấu hổ khi bị vạch trần, cười nói:

“Quá mức tự tin rồi, Bạch Đế!

“Mưu tính của một vị siêu phẩm không phải ngươi có thể tưởng tượng, bố cục tương ứng, ở năm đó ta mang các ngươi đuổi khỏi Cửu Châu đại lục, đã chôn xuống rồi.”

Bạch Đế trầm mặc một lát, thở dài nói:

“Ngươi ngay cả cái này cũng biết, nếu không phải khẳng định ngươi không phải hắn, ta thực có khả năng bị ngươi lừa gạt.”

Đột nhiên, trong mây đen quay cuồng, một đạo lôi điện thô to như cái bát đánh xuống, xiêu xiêu vẹo vẹo đánh về phía Lạc Ngọc Hành.

Kim Đan kiếp bắt đầu.

Đỉnh đầu Lạc Ngọc Hành lao ra một viên Kim Đan rực rỡ, phát sáng chiếu rọi bốn phương, viên bất hủ Kim Đan này chủ động đón đỡ lôi kiếp, thừa nhận rèn luyện cùng rửa tội.

Bầu trời phía tây sáng lên từng đạo Phật quang, bóng người Già La Thụ Bồ Tát ngưng tụ trên không, xa xa nhìn phía Bạch Đế, nói:

“Động thủ, đừng để hắn kéo dài thời gian..”

Giữa sừng của Bạch Đế, lôi quang lóe lên.

Hứa Thất An cao giọng nói:

“Ta biết được so với ngươi tưởng tượng còn nhiều hơn nhiều, ta còn biết siêu phẩm mưu đồ Thủ Môn Nhân, ngươi cũng mưu đồ Thủ Môn Nhân, nhưng ngươi tuyệt đối không biết, Đạo Tôn đã làm tới một bước nào.”

Tốc độ sừng Bạch Đế ngưng tụ lôi quang chậm lại.

Nó biết Hứa Thất An đang kéo dài thời gian, sáng tạo cơ hội cho Lạc Ngọc Hành vượt qua Kim Đan kiếp.

Đạo môn thiên kiếp chia ra hai giai đoạn, một cái là Kim Đan kiếp, một cái là tứ tượng kiếp.

Hai giai đoạn không phải có tính kéo dài, độ xong Kim Đan kiếp, sẽ có giai đoạn ngắn ngủi nghỉ ngơi hồi phục, cho người độ kiếp củng cố “Vạn Kiếp Bất Ma Chi Thể”.

Nhưng, tin tức về Đạo Tôn, đối với Bạch Đế mà nói, thật sự có chút mê người, rất nhiều bí ẩn, nó đến nay chưa giải được.

Dù sao cũng sẽ không trì hoãn quá lâu, không ngại nghe một chút, chỉ cần tiểu tử này có bất cứ một câu nào bịa đặt, ta liền lập tức ra tay... Trong lòng nghĩ, nó lại chậm lại tốc độ lôi cầu ngưng tụ.

Nó biết rất nhiều bí ẩn viễn cổ, có thể dễ dàng phân biệt Hứa Thất An là bịa đặt, hay là thật sự biết một ít bí mật về Đạo Tôn.

Hứa Thất An dùng một loại giọng điệu tra hỏi: “Ngươi từng nghe nói Hương Hỏa Thần Đạo không?”

“Có biết đôi chút, đó là hệ thống tu hành xuất hiện ở sau khi thời đại thần ma kết thúc, nhưng, ở thời kỳ đầu Hương Hỏa Thần Đạo nảy sinh, hậu duệ thần ma đã bị Đạo Tôn đuổi khỏi Cửu Châu.”

Bạch Đế nói.

Hứa Thất An:

“Phương thức tu hành Hương Hỏa Thần Đạo, là luyện hóa tinh túy sông núi, hóa thành thần ấn, sau đó thành lập thần miếu, ngưng tụ hương khói khí vận. Như vậy, người tu hành nắm giữ thần ấn tương ứng, liền có thể ở trên địa bàn của mình làm được “vô địch”.

“Thế nào, có phải rất quen thuộc hay không?”

Trong đôi mắt xanh thẳm của Bạch Đế có ánh sáng, thốt ra:

“Hệ thống thuật sĩ!”

Nó sau đó nhớ tới ngày đó đối thoại cùng Tát Luân A Cổ, vị Đại Vu Sư kia đối với chuyện đệ tử mình khai sáng hệ thống thuật sĩ, cảm thấy rất hoang mang cùng khó hiểu.

Chân tướng đã rõ!

Hệ thống thuật sĩ có liên quan với Hương Hỏa Thần Đạo thời kì viễn cổ, Giám chính đời đầu đạt được truyền thừa Hương Hỏa Thần Đạo, coi đây là căn cơ, khai sáng hệ thống thuật sĩ.

Ánh mắt Bạch Đế hiện lên nét giật mình, phá giải được một nghi hoặc, nó trở nên chủ động chút, hỏi:

“Nhưng cái đó và Đạo Tôn có quan hệ gì?”

Khi nói chuyện, lại một tia sét đánh xuống, hung mãnh bổ vào trên Kim Đan.

Kim Đan kiếp có chín chín tám mươi mốt đạo, có thể kéo dài cái nào hay cái đó, như thế nào cũng là kiếm... Nụ cười mở rộng ở khóe miệng Hứa Thất An, trả lời vấn đề của Bạch Đế:

“Nếu ta nói cho ngươi, Đạo Tôn đã diệt Hương Hỏa Thần Đạo thì sao!

“Nếu ta nói cho ngươi, Đạo Tôn tập hợp đủ toàn bộ thần ấn, lấy thân làm tài liệu, luyện chế một món pháp bảo tên là “Địa Thư” thì sao.”

Bạch Đế lộ ra vẻ chấn động, hai mắt nó đọng lại, không nói lời nào một lúc lâu, nhấm nuốt tin tức Hứa Thất An đưa ra.

Thật lâu sau, Bạch Đế như lẩm bẩm, hoặc như là đang dò hỏi, nói:

“Hương Hỏa Thần Đạo có liên quan với Thủ Môn Nhân, Đạo Tôn nhìn ra bí mật này, cho nên diệt Hương Hỏa Thần Đạo, mang thần ấn làm của riêng.

“Đạo Tôn không đoán sai, hắn là đúng, bởi vì hôm nay sau vô số năm, nhất phẩm của hệ thống thuật sĩ, đương đại Giám chính quả thật là Thủ Môn Nhân.

“Nhưng Đạo Tôn vì sao thất bại?”

Nếu Đạo Tôn năm đó thành công, thì không có những việc này về sau, hệ thống thuật sĩ cũng sẽ không xuất hiện.

Mặt khác, Bạch Đế từ chỗ Hứa Thất An, lại cởi bỏ được một nghi hoặc, đó là đương đại Giám chính vì sao sẽ là Thủ Môn Nhân.

Hệ thống thuật sĩ cũng không phải vô duyên vô cớ xuất hiện, đương đại Giám chính trở thành Thủ Môn Nhân, những thứ này đều là có thể ngược dòng đến căn nguyên.

“Ta có thể nói cho ngươi nguyên nhân, nhưng ngươi muốn dùng cái gì để đổi?” Hứa Thất An cười nói.

“Ta nghe ngươi nói chuyện, đó là cho ngươi thù lao lớn nhất.” Bạch Đế thản nhiên nói.

Lời này nghe qua kiệt ngạo, như là cường giả đang thương hại kẻ yếu, bố thí thời gian.

Hứa Thất An lập tức lướt qua đề tài này, lại dùng một loại giọng điệu tra hỏi:

“Nói xong phân thân Địa Tông, bây giờ nói Thiên Tông, ngươi có biết phân thân Thiên Tông vì sao ly kỳ biến mất?”

Hắn nói những thứ này với Bạch Đế, trừ tranh thủ thời gian cho Lạc Ngọc Hành độ kiếp, lại chính là muốn từ chỗ Bạch Đế kiếm chác một phen.

Vị hậu duệ thần ma này từ thời đại viễn cổ sống tới bây giờ, tất nhiên biết được rất nhiều bí ẩn, nó sẽ không không ràng buộc nói cho người khác, nhất là kẻ địch, nhưng nếu kẻ địch này cũng biết được rất nhiều bí ẩn viễn cổ, “tri thức” dự trữ là cùng một đẳng cấp thì sao?

Như vậy Bạch Đế sẽ lấy tư thái thảo luận kể ra bí mật.

Hứa Thất An mang quan hệ của Hương Hỏa Thần Đạo cùng hệ thống thuật sĩ, hành vi phân thân Đạo Tôn luyện chế Địa Thư thản nhiên nói ra, chính là vì đắp nặn cho bản thân một cái thiết lập nhân vật như vậy.