Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1797: Nam nhân đó đã trở lại (2)



Hoàng cung rất lớn, lớn đến mức thẩm thẩm đi thở hồng hộc, đi toát mồ hôi lấm tấm mới chạy tới cung Phượng Tê.

Nàng rất dễ dàng vào hậu cung, không có ai ngăn cản, thứ nhất thân phận địa vị của nàng bày ở đây, hậu cung ai dám đắc tội? Thứ hai hậu cung là cấm địa của nam nhân, không phải của nữ nhân.

Thứ ba, từ khi nữ đế đăng cơ, hậu cung liền biến thành chẳng quan trọng thế nào nữa.

Tuy nói vẫn không cho phép nam tử tiến vào, nhưng nơi này đã biến thành chỗ dưỡng lão của các thái phi.

Vừa tới cửa cung Phượng Tê, thẩm thẩm thấy Mộ Nam Chi chống hông, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi ra, một bộ dáng gà mái mơ đánh thắng trận.

“Linh Nguyệt nói ngươi đến cung Phượng Tê.”

Thẩm thẩm lên đón, quan tâm nói:

“Không xảy ra chuyện gì chứ.”

“Có thể xảy ra chuyện gì? Ta tới nơi này, như về nhà, Thượng Quan năm đó không phải đối thủ của ta, bây giờ vẫn như cũ không phải đối thủ của ta.” Mộ Nam Chi lẩm bẩm hai tiếng.

Nàng là tới tìm thái hậu từ hôn, thái hậu không đồng ý, một Hoa Thần khí diễm ương ngạnh tự tin vô địch, một thái hậu không muốn lại được nước đổ đầu vịt, vì thế tranh cãi, giọng điệu kỳ quái châm chọc khiêu khích lẫn nhau.

Cuối cùng là Mộ Nam Chi thắng.

Hoa Thần cấu xé với nữ nhân chưa từng thua, tháo vòng tay, kiễng chân chút là có thể mang nữ nhân trên đời này áp đảo.

Lại thêm trong lúc du lịch giang hồ học được lời lẽ thô bỉ, chọc giận thái hậu không nhẹ.

Mộ Nam Chi nói xong, chợt phát hiện mình đắc ý vênh váo, nói lộ hết, vội vàng nhìn về phía thẩm thẩm.

Thẩm thẩm nhẹ nhàng thở ra:

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Đúng rồi, Thượng Quan là ai?”

Nàng hoàn toàn chưa phát giác được... Mộ Nam Chi yên tâm, trong lòng dâng lên cảm giác hận gặp nhau muộn, cảm thấy thẩm thẩm là bằng hữu có thể thành thật với nhau.

“Không sao, chúng ta trở về đi.” Mộ Nam Chi kéo thẩm thẩm trở về.

Nụ cười trên mặt nàng dần dần biến mất, vẻ mặt buồn bực.

Tuy cãi nhau thắng, mục đích lại chưa đạt tới, thái hậu vẫn chưa đồng ý từ hôn, đương nhiên nàng cũng biết lấy thân phận, quyền lực mình, căn bản không khống chế được quyết định của thái hậu.

Chờ Hứa Ninh Yến trở về nói sau... Hoa Thần âm thầm quyết định, mới vừa đi chưa bao xa, trước mặt thấy Hoài Khánh mặc thường phục đế vương, ngồi xe lớn, chậm rãi mà đến.

“Bệ hạ!”

Thẩm thẩm là phu nhân rất có quy củ, vội vàng hành lễ.

Hoài Khánh sắc mặt nhu hòa gật đầu, “Ừm” một tiếng, tiếp theo, lạnh như băng liếc Hoa Thần một cái.

Người sau trả nàng một cái trợn mắt.

Hai bên sát qua bên người, Hoài Khánh ngồi xe lớn tiến vào cung Phượng Tê, do cung nữ đỡ, nàng xuống khỏi xe lớn, không cần hoạn quan thông báo, đi thẳng vào phòng, thấy thái hậu sắc mặt xanh mét ngồi ở bên bàn, một bộ dáng cơn giận còn sót lại chưa tan.

“Nữ nhân kia làm sao thế? Cô ta không phải chết ở biên cảnh phía Bắc rồi sao.”

Nhìn thấy con gái đến, thái hậu lớn tiếng chất vấn.

“Mẫu hậu đây là ăn thùng thuốc súng?”

Trong lòng Hoài Khánh biết rõ, lại làm bộ như không biết sao lại thế này, thản nhiên nói:

“Nàng cũng chưa chết ở biên cảnh phía Bắc, theo Hứa Thất An về kinh, thành ngoại thất (vợ bé, tình nhân nuôi bên ngoài) của Hứa Thất An.”

Nữ đế nhẹ nhàng bâng quơ một câu, hạ kết luận cho Hoa Thần.

Thái hậu tuy sớm dự đoán được, sau khi nghe con gái chứng thật, vẫn cảm thấy hoang đường không chịu nổi, khó có thể tin.

Mộ Nam Chi nhỏ tuổi hơn nàng, nhưng cũng lớn hơn Hứa Thất An mười bảy mười tám tuổi, hắn thế mà mang Mộ Nam Chi kim ốc tàng kiều nuôi bên ngoài, trong mắt có lễ nghĩa liêm sỉ hay không?

Một nguyên nhân khác trong lòng thái hậu mâu thuẫn là, Mộ Nam Chi cũng từng là phi tử trong hậu cung Nguyên Cảnh, là người cùng một bối phận với nàng, mà Hứa Thất An ở trong mắt thái hậu, là hàng con cháu.

Điều này làm người ta rất khó chịu.

“Cho nên, mẫu hậu từ hôn là được.” Hoài Khánh lộ rõ ý đồ.

“Vì sao phải từ hôn!” Thái hậu thản nhiên nói:

“Họ Hứa đạo đức cá nhân có thiếu sót, nhưng đã lưỡng tình tương duyệt với Lâm An, vẫn tốt hơn mang nó giao cho người không yêu. Với lại, Đại Phụng hiện nay, có ai so với hắn càng xứng đôi Lâm An hơn.”

Sắc mặt Hoài Khánh hơi trầm xuống, giọng điệu lạnh đi vài phần, nói:

“Không biết, còn tưởng Lâm An là mẫu hậu sinh.”

Thái hậu giọng điệu lạnh nhạt tương tự:

“Nó là người thuần túy, so với con được lòng hơn.”

Còn có một nguyên nhân phi thường đơn giản, nàng hy vọng người có tình có thể sẽ thành thân thuộc, chỉ là nhìn, nàng đã rất thỏa mãn, giống như bởi vậy bù lại tiếc nuối năm đó.

Hoài Khánh nhìn nàng một cái, mặt không biểu cảm nói:

“Trẫm không phải người thuần túy, cho nên cho dù bây giờ rất không vui, cũng vẫn phải mang một sự kiện nói cho người!”

Thái hậu nhìn nàng.

Hoài Khánh thản nhiên nói:

“Hôm qua, Ngụy Công sống lại rồi. Hắn trước khi hy sinh đã nghĩ sẵn đường lui cho bản thân, năm tháng qua, Hứa Thất An luôn nghĩ cách sưu tập tài liệu, luyện chế pháp khí, triệu hồi hồn phách của hắn.

“Hắn tạm thời sẽ không tới gặp người, hắn nói, hy vọng có thể nhẹ nhàng thong dong tới gặp người, mà không giống năm đó, gánh vác thù nước hận nhà.”

Nói xong, Hoài Khánh xoay người rời đi.

Thái hậu sững sờ ngồi ở bên bàn, trên mặt không có biểu cảm, hai hàng nước mắt không tiếng động lướt qua gò má, không dừng được.

...

Một mũi trọng kỵ binh đông nghìn nghịt xuyên qua biên giới Vũ Châu, tiến vào Thanh Châu.

Nam Cung Thiến Nhu chưa vội vã chạy đi, sau khi dặn dò đội ngũ thay cờ xí Vân Châu, lấy tốc độ không nhanh không chậm hướng nam đẩy mạnh.

Trọng kỵ binh không thể bôn tập đường dài, chạy chậm mới có thể kéo dài.

Nhưng mục đích Nam Cung Thiến Nhu dặn dò đội ngũ giảm tốc, vẫn không phải vì tiết kiệm thể lực ngựa chiến, mà là đang đợi người.

“Nam Cung tướng quân, lần này đi Vân Châu, đường xá xa xôi. Chúng ta tốc độ hành quân chậm chạp, không bằng đổi đi đường thủy đi.”

Phó tướng kinh nghiệm phong phú ra roi thúc ngựa, đuổi kịp Nam Cung Thiến Nhu, chạy song song với hắn.

Lấy tốc độ trọng kỵ binh, Thanh Châu đến Vân Châu, ít nhất cũng phải nửa tháng lộ trình.

Lại từ biên giới Vân Châu đến Bạch Đế thành, lại cần ba năm ngày.

Cái này cũng chưa tính thời gian đánh hạ Bạch Đế thành.

Nam Cung Thiến Nhu thản nhiên nói:

“Không vội, chậm rãi đi tới.”

Phó tướng muốn nói lại thôi, cuối cùng lựa chọn tin tưởng Nam Cung Thiến Nhu, tin tưởng Ngụy Công.

Nam Cung Thiến Nhu không nói gì nữa, vừa đi vừa đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Từ sau khi tiến vào Thanh Châu, một đường đi tới, không có bóng người.

Thời gian chỉ năm tháng, Trung Nguyên thế mà lại biến thành tiêu điều thê thảm như thế, cho dù Nam Cung Thiến Nhu có chút lạnh bạc, trong lòng cũng cảm khái ngàn vạn.