Đầu tường, thủ quân Đại Phụng bộc phát ra tiếng hoan hô ngút trời, các sĩ tốt đối với bóng người trên bầu trời kính ngưỡng như thần linh.
“Lần này ổn rồi, con mẹ nó, chúng ta không phải chết nữa.”
Một vị thủ quân cụt tay dựa vào tường thành, nhếch miệng, lộ ra lợi màu đỏ.
“Không phải chết nữa, không phải chết nữa...”
Các binh sĩ bị thương che mặt mà khóc, cất tiếng khóc rống lên.
Ở trong tiếng hoan hô của Đại Phụng quân, Cát Văn Tuyên, Thích Quảng Bá, Dương Xuyên Nam bọn hơn mười vị nhân vật trung tâm Vân Châu quân đồng thời từ trong lòng lấy ra truyền tống ngọc phù.
Đây là pháp khí giữ mạng quốc sư cho bọn họ, đài truyền tống tương ứng thiết lập ở biên giới Ung Châu cùng kinh thành. Mà đến Ung Châu, bọn họ có thể sử dụng mấy truyền tống thuật khác, thông qua từng tòa truyền tống trận trên đường, quay về tận Vân Châu.
Trong lúc đó, tiêu phí thời gian nhiều nhất chỉ một khắc đồng hồ.
Truyền tống ngọc phù luyện chế cực kỳ phiền toái, tài liệu chưa nói tới giá trị liên thành, nhưng cũng không rẻ, bởi vậy chỉ phát cho nhân vật trung tâm trong quân.
“Nơi đây không thể truyền tống!”
Lại một bóng người xuất hiện ở không trung đầu tường, là Triệu Thủ đầu đội nho quan.
Ông là người đầu tiên chạy về kinh thành, có thể thấy được pháp thuật nho gia ở trong các hệ thống lớn, tuyệt đối cầm cờ đi trước, xuất sắc.
Ngọc phù trong tay đám người Thích Quảng Bá đã bóp nát, nhưng chưa có thanh quang dâng lên, dẫn bọn hắn rời khỏi.
Hi vọng cuối cùng không còn.
Triệu Thủ hướng Hứa Thất An nhẹ nhàng gật đầu.
“Ầm!”
Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, Hứa Thất An lập tức biến mất ở trong tầm nhìn của mọi người, tốc độ hắn bây giờ đã đạt tới cực hạn của võ phu.
Phải nói, đạt tới cực hạn của ngự phong phi hành.
Trừ truyền tống thuật loại pháp thuật đề cập đến không gian này, thế gian mọi ngự phong thuật đều không thể nhanh hơn hắn.
Sở dĩ chưa lập tức đuổi theo Hứa Bình Phong, là vì sợ Già La Thụ nửa đường giết về, cho một cái rút củi dưới đáy nồi.
Triệu Thủ đã trở lại, A Tô La và Kim Liên không xa nữa, ba người bọn họ cộng thêm Khấu Dương Châu cùng Tôn Huyền Cơ, tuyệt đối có thể chống lại Già La Thụ thể lực tiêu hao cực lớn.
Cho dù Già La Thụ ôm tâm tư rút củi dưới đáy nồi, nhìn thấy đội hình như vậy, cũng sẽ đánh mất ý niệm.
Hơn nữa, Hứa Thất An biết Hứa Bình Phong sẽ đi nơi nào, không sợ tìm không thấy hắn.
Giữa cha con, phải có một cái kết.
Làm con ở bên phụ thân trước khi mất, thiên kinh địa nghĩa.
...
Tây uyển, căn phòng bí mật trong lòng đất.
Một nhóm cấm quân mở ra cửa sắt nặng nề, không khí tươi mát mát lạnh ùa vào căn phòng bí mật, khiến các nữ quyến tinh thần rung lên.
Đầu mục cấm quân dẫn đầu khom người nói:
“Phụng mệnh bệ hạ, mời thái hậu, các vị nương nương, còn có các phu nhân tiểu thư trở về.”
Có thể ra ngoài rồi?
Một vị phu nhân khóc nhòe trang điểm thử nói:
“Phản quân bị đánh lùi rồi?”
Thấy ánh mắt thái hậu cùng một đám nữ quyến nhìn chằm chằm đến, đầu mục cấm quân đáp lại:
“Thủ lĩnh phản quân một chết một chạy, phản loạn ngoài thành cũng đã bình định, tướng lĩnh phản quân đều bị bắt làm tù binh.”
Vương Tư Mộ làm bạn ở bên người mẫu thân nhíu nhíu mày, hỏi:
“Nhanh như vậy?”
Đầu mục cấm quân cười nói:
“Hứa Ngân la đã trở lại, có thể không nhanh sao.”
Tiếng hoan hô bùng nổ, các nữ quyến lúc này mới hoàn toàn an tâm, nín khóc mỉm cười, vừa nói trời phù hộ triều đình, vừa cảm tạ Hứa Ngân la.
Bên người Trần thái phi, Lâm An mặt căng lên rốt cuộc không cần làm bộ trấn định nữa, vừa như trút được gánh nặng, vừa chống hông.
Thẩm thẩm vốn là muốn suy sụp, hư thoát cái loại đó, nhưng các nữ quyến bên cạnh đồng loạt nhìn về phía nữ quyến Hứa gia, ép thẩm thẩm không thể không ưỡn ngực ngẩng đầu, bảo trì thể diện.
Tiếp nhận các quý phu nhân cùng thiên kim thổi phồng cùng thừa nhận.
Mộ Nam Chi liếc Lâm An một cái, cũng chống hông theo.
Hứa Linh Nguyệt vẻ mặt nhu nhược cả người lẫn vật vô hại.
Trên đầu tường, theo Hứa Thất An rời đi, Vân Châu quân lâm vào trong hỗn loạn.
Cơ Huyền trăm trận trăm thắng trong mắt bọn họ, chiến thần Cơ Huyền từ Thanh Châu đến Ung Châu tỏa sáng rực rỡ, vừa rồi, đầu bị Hứa Ngân la xách ở trong tay.
Trong nháy mắt, cảm xúc tuyệt vọng bùng nổ ở trong lòng Vân Châu quân cùng tướng lĩnh trung tầng, nghĩ đến sau khi nữ đế bị chém tâm tình kích động bao nhiêu, bây giờ tuyệt vọng bấy nhiêu.
Mà trừ Cơ Huyền được bọn họ coi là chiến thần, ngay cả quốc sư cũng chạy thoát...
“Cơ tướng quân bị giết, Hứa Ngân la không thể chiến thắng, hắn là thiên thần hạ phàm.”
Trong đám người, một gã Vân Châu quân vẻ mặt tuyệt vọng, môi run run.
Cảm xúc tuyệt vọng cùng khủng hoảng lên men ở trong lòng Vân Châu quân, phản quân rối loạn, cầm đao, mờ mịt nhìn chung quanh, không biết nên làm thế nào cho phải.
Sau khi nhìn thấy đầu của Cơ Huyền, trong lòng bọn họ không có chút chiến ý nào nữa.
Thân là người Trung Nguyên, bọn họ đều từng nghe đại danh Hứa Ngân la. Cái gì một người một đao chém ba mươi vạn đại quân Vu Thần giáo, khi đến Vân Châu một mình một ngựa quát lui hai vạn phản quân vân vân.
Loại ấn tượng cố hữu này, ở lúc thế cục tốt, sẽ bị ép ở trong lòng, một khi gặp được điểm mấu chốt không bước qua được, sợ hãi đè nén ở trong lòng sẽ điên cuồng vồ ngược, làm bọn họ đánh mất ý chí chiến đấu..
Trong mắt Dương Xuyên Nam hiện lên một mảng tàn khốc, cao giọng nói:
“Vân Châu quân thà chết trận, không đầu hàng. Các tướng sĩ nghe lệnh, giết!”
Bên cạnh, mười mấy tên thân tín nắm chặt binh khí, vẻ mặt nổi hung.
“Keng!”
Lúc này, chiến đao trong tay một sĩ tốt rơi xuống đất, nơm nớp lo sợ nói:
“Ta, ta đầu hàng... Ta đã nói tạo phản không có đường sống rồi, chúng ta đánh không lại Hứa Ngân la.”
Sau khi trầm mặc vài giây, người đầu hàng thứ hai xuất hiện:
“Ta cũng đầu hàng, ta, ta chỉ là muốn sống sót.”
“Ta cũng đầu hàng...”
Tiếp theo, tựa như dẫn phát phản ứng dây chuyền, càng lúc càng nhiều Vân Châu quân bỏ vũ khí đầu hàng, dùng giọng địa phương các nơi hô lớn “đầu hàng”.
“Tạo phản là tội chết, đầu hàng cũng không có đường sống!”
Dương Xuyên Nam quát to: “Theo bản tướng quân buông tay liều một phen...”
Hắn biết mình phải chết không thể nghi ngờ, kiên quyết không chịu đầu hàng, muốn cổ động Vân Châu quân ngọc đá cùng vỡ với Đại Phụng, cho dù chết cũng phải khiến họ trả giá thê thảm nặng nề.