Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1824: Giải quyết xong nhân quả (1)



Hôm nay có thể cứu gã chỉ có Bạch Đế, vị thần ma này bối cảnh không đơn giản, Bạch Đế chỉ là con rối, chân thân nó có là thứ khác.

Hứa Bình Phong chưa thử che chắn thiên cơ bản thân, bởi vì Hứa Thất An đã là nhất phẩm võ phu, so với gã cao hơn một phẩm cấp, hơn nữa nhân quả dây dưa giữa cha con quá sâu, không thể cưỡng ép che chắn.

Gã không tiếc trả giá thi triển truyền tống thuật, rốt cuộc theo khí tức miếng vảy kia trong tay, đi tới mục đích.

Đồng thời, gã ở cuối đường ven biển thấy được Lạc Ngọc Hành.

...

“Hả?”

Hứa Thất An đang bay tốc độ cao chợt phanh lại, cảm ứng được thân thể truyền đến một trận đau đớn, loại đau đớn này giống như đến từ chỗ sâu trong linh hồn.

“Ngọc Toái đáp lại không đúng...”

Hắn lập tức phát hiện không thích hợp.

Sau khi bước vào nhất phẩm, tinh khí thần hòa hợp một thể, nguyên thần cùng thân thể đã không khác nhau nữa.

Nhưng hắn vẫn như cũ có thể cảm ứng được, nguyên thần đã bị thương tổn thật lớn, thân thể chỉ bị thương rất nhỏ, cái này còn là bởi vì hiệu quả liên đới sau khi thân thể cùng nguyên thần dung hợp.

Hơi trầm ngâm, hắn đại khái đoán được thao tác của Hứa Bình Phong.

Đứa nhỏ khó sanh, thao tác bảo vệ lớn bảo vệ nhỏ mà thôi.

“Hừ, xem ngươi có thể chạy trốn tới nơi nào.”

Hồn Thiên Thần Kính tựa như một cái radar, soi phạm vi ngàn dặm, Hứa Thất An sau khi phi hành nửa canh giờ, chưa bắt giữ được bóng người Hứa Bình Phong, ngược lại nhìn thấy dì trẻ.

Lạc Ngọc Hành cầm thần kiếm, đứng giữa biển trời, vũ y tung bay, mái tóc bay lên, như cửu thiên tiên tử, thanh lạnh tuyệt sắc.

Nàng nhíu mày chăm chú nhìn đáy biển, như đang giằng co với cái gì.

Ở cùng lúc Hồn Thiên Thần Kính soi đến nàng, Lạc Ngọc Hành cũng cảm ứng được thần kính, nghiêng đầu nhìn tới.

Hai người cách gương thần đối diện.

Hai giây sau, Hứa Thất An chợt “chớp” một cái, chớp đến trước mặt Lạc Ngọc Hành, trầm giọng nói:

“Bạch Đế đâu?”

Lạc Ngọc Hành cúi đầu nhìn thoáng qua mặt biển, giọng thanh lạnh:

“Ta đuổi theo hồn phách Bạch Đế đến tận nơi này, nó từ nơi này vào biển. Ta đuổi theo, nhìn thấy một rãnh biển, trong rãnh biển có tồn tại cực kỳ đáng sợ, ta cảm ứng được khí tức của nó, liền lên đây.”

Tồn tại cực kỳ đáng sợ, bản thể Đại Hoang? Hứa Thất An nhíu mày:

“Mạnh bao nhiêu?”

Lạc Ngọc Hành trầm ngâm một lát, nói:

“Đơn đả độc đấu, ta không có bất cứ phần thắng nào.”

Mạnh như vậy... Hứa Thất An hít sâu một hơi, cho dù ở thời kì viễn cổ thần ma hoạt động, thần ma giống Cổ Thần địch nổi siêu phẩm như vậy, cũng là vô cùng hiếm có.

Mà Đại Hoang này, thân là hậu duệ thần ma, thực lực thế mà so với nhất phẩm còn mạnh hơn?

Vậy tổ tiên nó đáng sợ bao nhiêu.

Lạc Ngọc Hành lại nói:

“Hứa Bình Phong ở bên dưới, chỉ đối mặt một cái với ta, liền truyền tống đến đáy biển. Nguyên thần hắn tựa như bị thương nặng, chàng làm?”

Ở bên dưới à, gã quả nhiên đã đầu nhập vào Bạch Đế, một người một thú rất sớm trước đó đã đạt thành kết minh... Hứa Thất An hít sâu một hơi, nhìn về phía khuôn mặt tuyệt đẹp của Lạc Ngọc Hành, “Nàng và ta liên thủ, đi xuống gặp nó một hồi? Thuận tiện xem xem giám chính lão già kia chết hay chưa.”

Giám chính còn ở trong tay “Bạch Đế”.

Ngoài thân Hứa Bình Phong bốc lên từng đợt hào quang, lóe lên vài cái, liền xuyên qua biển sâu tối đen không có ánh sáng, thấy vết nứt lớn ở đáy biển.

Trên người gã khoác một cái áo choàng mỏng như cánh ve, nó như một tầng màng bao bọc Hứa Bình Phong, khiến thuật sĩ áo trắng nguyên thần bên bờ vực tiêu tán có thể ở dưới nước tự do hít thở, đồng thời mang áp lực nước đáng sợ ngăn cản bên ngoài.

Áo tránh nước!

Thuật sĩ không thiếu nhất chính là pháp khí, có thể thích ứng đủ loại hoàn cảnh, vĩnh viễn không tồn tại sở đoản.

Cho dù có, vậy thì tiếp tục tiêu bạc luyện khí.

Đáy biển u ám, sóng nước nhộn nhạo, vết nứt lớn tựa như quái vật mở ra cái mồm to như chậu máu, đợi cá lạc đường chui đầu vô lưới.

Hứa Bình Phong mở lòng bàn tay, nhìn thoáng qua cái vảy trắng noãn phát sáng, căn cứ vảy chỉ dẫn, “Bạch Đế” ở ngay bên dưới.

Vảy lây dính khí tức linh hồn “Bạch Đế”, đây là trụ cột Hứa Bình Phong có thể ngàn dặm đưa tin với Bạch Đế.

Hứa Bình Phong ngẩng đầu hướng lên trên nhìn lại, gã có thể cảm ứng được Lục Địa Thần Tiên cùng nhất phẩm mãng phu, xuyên thấu qua đại dương mênh mông vô tận nhìn chằm chằm mình, nhưng kiêng kị quái vật trong vết nứt đáy biển, chưa mạo muội xuống nước.

“Ta vĩnh viễn sẽ không đến thời điểm đường cùng.”

Hứa Bình Phong thấp giọng lẩm bẩm một câu, ở trong thanh quang bao vây, lấy ra một viên dạ minh châu nở rộ ánh sáng trắng rực rỡ, tiến vào vết nứt đáy biển.

Ánh sáng trắng nhanh chóng chìm xuống, bị bóng tối vô cùng vô tận nuốt chửng.

Không biết qua bao lâu, lòng bàn chân Hứa Bình Phong giẫm đến bùn, hắn rốt cuộc tới phần đáy vết nứt đáy biển.

Giơ cao dạ minh châu đi một lát, bên rìa hào quang sáng ngời, mơ hồ xuất hiện một đường nét thật lớn hơn nữa mơ hồ.

Tiếp tục đi hơn trăm bước, Hứa Bình Phong thấy rõ một góc của quái vật.

Xuất hiện ở trước mắt hắn, là một khuôn mặt giống gương mặt Nhân tộc, nhưng trên chi tiết càng thêm thô ráp cùng xấu xí, đỉnh đầu có sáu cái sừng dài hơi gấp khúc, đầu của nó ước chừng cao bằng tường thành kinh thành.

Nếu lại thêm sáu cái sừng gấp khúc ngút trời, như vậy cao gấp đôi tường thành.

Sáu cái sừng dài gấp khúc trải rộng hoa văn thần kỳ trời sinh, lấy vị cách bây giờ của Hứa Bình Phong, liếc một cái có thể nhìn ra trong đó ẩn chứa đại đạo pháp tắc.

Những hoa văn này nếu tham ngộ thấu triệt, liền có thể diễn biến thành trận pháp mạnh mẽ.

Nhưng gã mạnh mẽ nhắm mắt lại. Những hoa văn này tất nhiên đáng quý, nhưng quá nguy hiểm, như vòng xoáy sâu không thấy đáy, suýt nữa mang nguyên thần vốn suy yếu của gã cắn nuốt.

Rất cường đại, phi thường cường đại... Tuy quái vật trước mắt lâm vào ngủ say, nhưng Hứa Bình Phong vẫn có thể tính ra, nó cường đại hơn xa so với Bạch Đế.

“Ngươi đã đến rồi.”

Thanh âm to lớn hư ảo trực tiếp truyền vào đầu óc Hứa Bình Phong.

“Hứa Thất An đã đánh lui Già La Thụ, chúng ta thua rồi.” Hứa Bình Phong giọng điệu trầm thấp, đánh giá “mặt người”, nói:

“Đây là bản thể của ngươi?”

“Một thân thể bị thương nặng mà thôi, năm đó Đạo Tôn mang chúng ta trục xuất Cửu Châu đại lục, ta từng giao thủ với hắn, suýt nữa bị giết, thương thế cho tới bây giờ còn chưa phục hồi như cũ.”

Thanh âm của Hoang vang lên lần nữa.