Lão nương... Cơ Bạch Tình liếc nàng một cái, không nói gì.
Thẩm thẩm chưa phát hiện cái nhìn chăm chú đến từ đại tẩu, nhìn Hứa Thất An, hỏi:
“Có vấn đề gì sao.”
Hứa Linh Nguyệt trước tiên nhìn về phía đại ca, mẹ đẻ cũng theo đó trông lại.
Nữ nhân của ta vô duyên vô cớ biến thành trưởng bối, thẩm nói có vấn đề hay không... Hứa Thất An cười khan một tiếng:
“Không có vấn đề gì, chỉ là, chỉ là thân phận nàng ấy có chút không ổn.”
Vừa mới dứt lời, thẩm thẩm liền thở dài một tiếng:
“Ta biết cả rồi.”
Vẻ mặt nàng thương đời xót trời.
Thẩm biết cái gì rồi hả... Hứa Thất An lý trí bảo trì lặng lẽ, xem thẩm thẩm nói như thế nào.
Thẩm thẩm nói:
“Ta biết cả rồi, trượng phu của tỷ tỷ đắc tội một tên ác đồ gian trá giảo hoạt, háo sắc hoan dâm, tên ác đồ đó là người hắn không thể trêu vào.
“Ác đồ ở trước mắt bao người giết trượng phu của tỷ tỷ, hại nàng thành quả phụ. Ngươi cùng trượng phu nàng giao tình thâm hậu, sau khi biết được việc này, thay nàng báo thù, cũng quan tâm nhiều hơn đối với nàng, mời nàng đến phủ ở mấy ngày.”
Mộ Nam Chi phối hợp lộ ra vẻ mặt đau thương.
Hứa Thất An nghe suýt nữa ngây người, thầm nhủ ác đồ gian trá giảo hoạt háo sắc hoan dâm kia, sẽ không chính là ta chứ.
Thẩm thẩm lại nói:
“Cái gọi là trước cửa quả phụ nhiều thị phi, tỷ tỷ không thể không có lý do ở phủ, cho nên ta mới kết nghĩa kim lan với nàng. Ngươi về sau phải gọi nàng một tiếng dì Mộ.”
Thẩm thẩm đến bây giờ cũng tin tưởng vững chắc Mộ Nam Chi và cháu trai là trong sạch.
Mà Hứa Linh Nguyệt thì cho rằng dì Mộ thân phận không rõ nhưng nhất định cao quý, sau khi chồng chết, thầm trao trái tim đối với đại ca, muốn cẩu thả cùng hắn—— đây là Hứa Linh Nguyệt tự mình kiểm tra ra.
Nhưng Hứa Linh Nguyệt cũng tin tưởng vững chắc đây là tình đơn phương của dì Mộ.
Hoa Thần bằng vào giá trị nhan sắc “quá cứng” của mình, tranh thủ người Hứa gia tin cậy.
Mộ Nam Chi liếc Hứa Thất An một cái, mỉm cười nói:
“Bản thân ta lớn hơn Ninh Yến mười lăm tuổi, gọi một tiếng dì cũng không quá phận.”
... Khóe miệng Hứa Thất An run rẩy, ngoài cười mà trong không cười gọi:
“Dì Mộ.”
Hoa Thần hài lòng gật đầu.
Cơ Bạch Tình nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Hứa Thất An ngầm hiểu, thản nhiên nói:
“Ngày mai ta sẽ mang Hứa Nguyên Sương cùng Hứa Nguyên Hòe dẫn ra. Thẩm thẩm, chỗ ở của mẹ cháu cùng hai tiểu... Tiểu bối kia, liền làm phiền thẩm an bài.”
Hứa phủ vốn là tòa nhà lớn có ba sân, về sau Hứa nhị thúc lại mua căn nhà cách vách, tường vây đả thông, xây dựng lớn hơn nữa.
Mà bởi vì Hứa gia ít người, phòng trống chỗ nào cũng có.
Nhưng, ý tưởng của Hứa Thất An là, mẹ đẻ có thể ở nội viện Hứa phủ, Hứa Nguyên Sương cùng Hứa Nguyên Hòe dọn đến căn nhà mới mua cách vách kia, làm một cái phân cách thích hợp.
Nếu không đột nhiên ba người xa lạ vào ở, chẳng những người Hứa gia mất tự nhiên, Hứa Nguyên Sương cùng Hứa Nguyên Hòe cũng chưa chắc thoải mái.
Đương nhiên, nếu ba người bọn họ muốn dọn ra ngoài ở, Hứa Thất An cũng không phản đối, nhưng sẽ không chủ động đề xuất bảo bọn họ ở bên ngoài.
Hắn là nghĩ như vậy, tình thương con của Cơ Bạch Tình đối với hắn là không xen lẫn gì cả, năm đó nếu không phải nàng hao hết tâm tư trốn về kinh thành mang “Hứa Thất An” sinh ra, cũng sẽ không có hắn bây giờ.
Cho nên, thân là con trưởng, trách nhiệm “phụng dưỡng” quả phụ hắn sẽ không trốn tránh.
Cơ Bạch Tình nhẹ nhàng thở ra, bây giờ Hứa Thất An đã tiếp nhận nàng, Nguyên Sương Nguyên Hòe còn có thể bầu bạn ở bên người, nàng liền không có tiếc nuối.
Nàng quả thật muốn ở Hứa phủ, nhưng không phải không nhà để về loại đầu nhập vào đó, là không muốn cách con trưởng quá xa.
Nàng nhớ đứa con trai này nhớ hai mươi mốt năm, thật không dễ gì đoàn viên, không muốn dễ dàng buông tay.
...
Cung Phượng Tê.
Thái hậu mệt mỏi bởi thời tiết mùa xuân, nằm nghiêng ở giường mềm, buồn ngủ.
Két ~
Nàng nghe thấy được tiếng cửa ngoài bị đẩy ra, chưa mở mắt, nhíu mày nói:
“Bản cung mệt rồi, đừng dài dòng nữa.”
Nàng tưởng cung nữ trong cung vào.
Thái hậu tính tình đạm mạc, thời điểm tức giận cùng cao hứng đều rất ít, cung nữ, hoạn quan trong cung Phượng Tê làm sai, nàng cũng lười răn dạy.
Bởi vậy, khó tránh khỏi sẽ có một số cung nữ cùng hoạn quan không tuân thủ quy củ.
Kẹt ~ cửa phòng tiếp tục đóng lại, tiếng bước chân trầm ổn thong thả tới gần.
Thái hậu không nói nữa, có mười mấy giây trầm mặc, sau đó, thong thả mở mắt.
Trong quá trình này, ánh mắt của nàng chưa trực tiếp nhìn chăm chú người tới, mà là trước nhìn giày, lại nhìn áo choàng, cuối cùng mới đặt ở khuôn mặt người tới.
Tựa như con bạc đã hoàn toàn không còn gì nữa, đang vạch ra con bài chưa lật cuối cùng.
Nàng chưa thất vọng, nàng nhìn thấy ngũ quan tuấn tú, thái dương hơi bạc, cùng với ánh mắt ôn hòa ẩn chứa tang thương.
Mắt của thái hậu lập tức nhòe đi.
Nam nhân cười nói:
“Ta đến rồi, không muộn chứ.”
Nước mắt lập tức tràn mi ra, thái hậu quay mặt đi, mặc cho nước mắt mãnh liệt tràn ra.
Nàng chờ câu này, chờ đã nửa đời.
...
Đèn rực rỡ mới lên.
Bên bàn ăn, Hứa Tân Niên bưng bát, cúi đầu ăn cơm, ngẫu nhiên ngẩng đầu đánh giá Cơ Bạch Tình một lần.
Vị này xuất hiện khiến hắn đã bất ngờ, lại không ngoài ý muốn.
Trong nhà đột nhiên có thêm một vị trưởng bối, bất ngờ là không thể tránh được.
Không ngoài ý muốn là ở, hắn biết Nam Cung Thiến Nhu dẫn quân mang thành Tiềm Long tận diệt, như vậy mang về mấy “tù binh” là quá bình thường.
Hắn cảm thấy rất tốt, đại ca đã mang mẹ đẻ về, như vậy vị bá mẫu này khẳng định là không thành vấn đề.
Ở sau khi Hứa Tân Niên cùng Hứa Bình Chí về phủ, đặc biệt là người sau, ban ngày không khí hòa hợp hài hòa, lúc này đột nhiên liền có chút cứng ngắc, nặng nề.
Đại khái cũng chỉ có hồ ly non không phát hiện ra không khí biến hóa vi diệu, Bạch Cơ ở trên đùi Mộ Nam Chi đứng thẳng như người, hai chân trước bám vào mép bàn ăn, muốn ăn gà nướng, thì dùng móng vuốt nhỏ chỉ chỉ, dùng giọng bé gái non nớt nói:
“Muốn ăn cái này!”
Muốn ăn thịt nướng, thì nâng lên móng vuốt chỉ chỉ thịt nướng.
Mộ Nam Chi sẽ gắp cho nó.
Hứa Bình Chí sau khi đánh tiếng với đại tẩu, thì không nói chuyện nữa, sau khi uống hết một bầu rượu, rốt cuộc nhịn không được hỏi:
“Ninh Yến, Hứa Bình Phong chạy đi đâu rồi?”
Nghe vậy, Hứa Tân Niên theo bản năng nhìn về phía đại ca.