Rốt cuộc có một cái xúc tu ở trong “đồng bạn” vây đuổi chặn đường phụ trợ, thành công quật ở bụng quái vật mặt người thân dê, nhất thời quật da thịt rạn nứt, trào ra từng đống máu tươi, mang nước biển nhuộm thành đỏ tươi đẹp thê lương.
Giám chính “chậc chậc” hai tiếng, tán dương:
“Lợi hại, lực lượng một roi này, như thế nào cũng có cấp độ nhất phẩm võ phu cao giai.”
“Hoang” trầm giọng nói:
“Quái lực chính là một trong các thiên phú thần thông của nó, thời kì toàn thịnh, xúc tu của nó có thể dễ dàng xé rách thân thể của ta, đương nhiên, thân thể không phải lĩnh vực ta sở trường.
“Thời đại viễn cổ, nó cùng “Long” ở biển sâu tử chiến, nhấc lên sóng thần hầu như bao phủ nửa Cửu Châu đại lục, chính là một trận chiến này đánh vỡ cân bằng giữa thần ma, mở màn thần ma kết thúc.
“Sau một trận chiến này, trong biển sâu liền chỉ còn một vị bá chủ, đáng tiếc không phải nó, là long.”
Giám chính “Ồ” một tiếng:
“Khó trách ta không cảm ứng được nguyên thần dao động của nó.”
Đại Hoang ‘hắc’ xong nói: “Xúc tu chết mà không cứng, ngưng tụ ý chí của nó, vô tận năm tháng tới nay, vẫn ở lại trên mảnh chiến trường này.”
“Chấp niệm đáng sợ!” Giám chính đánh giá.
Khi nói, hoang thú sắp xuyên qua khu vực này.
Thế công của xúc tu càng thêm điên cuồng, đánh đáy biển rạn nứt, may mắn khu vực này không có núi lửa đáy biển, bằng không đã sớm phun trào.
“Rồng đã giết nó, nhưng linh uẩn bị hao tổn, chiến lực không còn đỉnh phong, bởi vậy về sau bị người khổng lồ ba mắt rút gân rồng, chém đầu rồng. Đáng tiếc, linh uẩn nó không trọn vẹn, ta không thể hấp thu, cũng không biết phần lực lượng này tương lai sẽ tiện nghi ai.”
Hoang thử nói:
“Không bằng như vậy, ngươi giúp ta hấp thu linh uẩn của nó, ta đáp ứng làm một chuyện cho ngươi.”
Nếu có thể mang linh uẩn xúc tu lưu lại hấp thu, thân thể nó sẽ chạm đến cấp bậc siêu phàm.
Giám chính làm Thủ Môn Nhân, tinh thông trận pháp cùng luyện thuốc, có lẽ có thể rút ra linh uẩn trong xúc tu.
Giám chính không quan tâm nó.
Hoang chỉ có thể tiếc nuối tiến lên. Sau khi trúng ba nhát roi, hoàn toàn thoát ly vùng “chiến trường” này, biến mất ở trong biển sâu vô tận.
...
Nam Cương.
Lực Cổ bộ, trong căn nhà gạch ngói, Lệ Na mặc áo trong mỏng manh, một cái quần đùi ngắn lộ đùi, ngã chỏng vó nằm ở trên giường ngủ say.
Đột nhiên, nàng bị đau đớn đánh thức, mở mắt, nghiêng đầu, thấy Tiểu Đậu Đinh béo lùn chắc nịch ôm cánh tay của nàng gặm.
A ~ Lệ Na đau tới mức hít sâu một hơi, một cái tát mang đồ đệ vỗ tỉnh.
“Sư phụ, con mơ thấy đồ ăn ngon, nhưng con mặc kệ gặm như thế nào, vẫn không cắn được.”
Nói xong, nó nhíu hàng lông mày nhạt, vẻ mặt buồn rầu.
Lệ Na mặt không biểu cảm chỉ vào cánh tay mình.
“Nha, sư phụ bị cắn.”
Hứa Linh m thấy dấu răng, chấn động, khoa trương kêu lên.
“Đây là ngươi cắn.” Lệ Na lớn tiếng nói.
“Không phải con.”
Hứa Linh m vội vàng phủ nhận, nó không nhớ mình từng làm loại chuyện này, sư phụ nhất định là muốn mượn cơ hội chiếm lấy thịt của nó ngày mai.
“Chính là ngươi cắn.”
“Không phải con.”
Hai cô trò tranh cãi, thi triển âm ba công với nhau, thẳng đến lúc bụng Hứa Linh m “Ọc” một tiếng.
Lệ Na tức giận nói:
“Ngươi ăn thịt cũng sắp vượt qua ta rồi, ta cũng chưa đói, ngươi dựa vào cái gì đói?”
Ở Lực Cổ bộ, sức ăn đã đại biểu thiên phú, cũng đại biểu tu vi trên trình độ nhất định. Đương nhiên, Hứa Linh m loại lượng vận động chạy loạn cả ngày khắp núi đồi, ở dưới mấy vị trưởng lão giựt giây, đuổi theo trẻ con Lực Cổ bộ điên cuồng đánh này, khẳng định sẽ ăn khá nhiều.
Nhưng theo Lệ Na thấy, vẫn là có chút không quá bình thường.
“Con là đói mà.” Hứa Linh m ủy khuất nói.
“Ngươi có phải vụng trộm mang thịt cho người khác ăn hay không?”
Lệ Na đoán, nói xong, nàng liền phủ định phán đoán này, đồ đệ ngốc sao có khả năng chia sẻ thức ăn với người khác?
“Ngươi mang thịt giấu lên?”
Lệ Na giật mình, Hứa Linh m là đứa biết giấu thức ăn, nó thích mang chân gà giấu ở trong giày không đi, sau đó phát hiện chân gà đổi mùi vị, không muốn ăn nữa, nhưng lại không nỡ vứt bỏ, liền ý đồ mang chân gà đút cho người nhà.
“Con không có.”
Hứa Linh m cả kinh, vẻ mặt cảnh giác, sư phụ thế mà biết hành động bí mật của nó, sư phụ càng ngày càng thông minh rồi.
“Ngươi giấu đồ làm chi?” Lệ Na tức giận nói:
“Yên tâm, ta không ăn đâu.”
Nam Cương khí hậu nóng bức, thịt không có khả năng bảo tồn, quá nửa đã thối.
Hứa Linh m nhất thời thở phào, sư phụ tuy thường giành đồ ăn với nó, nhưng sư phụ nói chuyện vẫn là giữ lời.
Vì thế nghiêm trang tuyên bố:
“Con muốn giữ lại cho đại ca ăn.”
Ngươi còn rất nhớ Hứa Ninh Yến đấy... Lệ Na liền hỏi: “Ngươi giấu bao nhiêu.”
“Rất nhiều rất nhiều!” Hứa Linh m dang hai tay, khoa tay múa chân một phen, sau đó bổ sung nói:
“Nhưng con không nói cho người.
“Các sư phụ nói nhà con bên kia không có đồ ăn, ngày nào cũng có người chết đói, đại ca nếu không thể để mọi người ăn no, mọi người sẽ theo người xấu cùng nhau đánh hắn. Con mang đồ ăn cho bọn họ, bọn họ sẽ không đánh đại ca của con nữa.”
Trong bóng tối, Lệ Na ngây người, nàng nhìn đứa bé bảy tuổi trước mắt, thời gian rất lâu không nói gì.
“Ngươi có phải nhớ nhà hay không?”
Thật lâu sau, Lệ Na thấp giọng hỏi.
“Vâng!”
Hứa Linh m dùng sức gật đầu.
“Vậy qua thời gian nữa, chúng ta đi Trung Nguyên đi.” Lệ Na nói.
“Không được!”
Hứa Linh m trả lời ra ngoài đoán trước của nàng.
“Vì sao?” Lệ Na khó hiểu hỏi.
“Bởi vì con còn muốn đánh với đại trùng tử*, nó nói muốn dạy con đánh nhau.” Hứa Linh m ở trên giường lăn lộn, dùng giọng điệu rất khoa trương nói: “Nó rất lợi hại, con cũng đánh không lại nó.”
(*): con bọ lớn, côn trùng lớn
“Ngươi lại nói mê sảng cái gì? Lấy đâu ra đại trùng tử.” Lệ Na mờ mịt.
“Có có.” Hứa Linh m lăn xong, ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ vẻ mặt nghiêm túc:
“Nó nói nó tên Cổ Thần.”
Da đầu Lệ Na nháy mắt phát tê, tóc gáy dựng thẳng lên từng sợi.
...
Sau khi dùng xong bữa tối, Hứa Thất An ngồi xếp bằng ở trong phòng thổ nạp, vân chuyển khí cơ.
Sau nửa canh giờ, mở mắt ra, chấm dứt thổ nạp.
“Ta có thể một hơi rút cạn linh lực phụ cận, nhưng trừ tẩm bổ thân thể, linh lực đối với ta mà nói không có tác dụng gì, mà hiệu quả tẩm bổ thân thể cũng cực kỳ có hạn. Thổ nạp với ta mà nói, đã không có quá nhiều tác dụng.”