Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1845: Hướng tới Nam Cương (1)



Lạc Ngọc Hành thò đầu xem truyền thư, sắc mặt chợt trầm xuống.

Việc nào ra việc đó chứ! Hứa Thất An thầm mắng một tiếng, tiếp theo, thấy Lệ Na truyền thư nói:

【 Việc lớn không ổn, Linh m mơ thấy Cổ Thần rồi. 】

Mơ thấy Cổ Thần... Hứa Thất An nhướng mày, khẽ biến sắc.

Nhìn thấy Lệ Na truyền thư, trong lòng Hứa Thất An hiện lên mờ mịt, cảnh giác, kinh ngạc... các loại cảm xúc.

Cảnh giác là tất nhiên, muội muội nhà mình bị Cổ Thần “nhằm” vào, mặc cho ai cũng sẽ sinh ra cảnh giác.

Mờ mịt cùng kinh ngạc là vì —— Cổ Thần ăn no rửng mỡ, nhằm vào Linh m làm chi?

Lạc Ngọc Hành buông lỏng ra đôi chân dài quắp lấy lưng hắn, sửa thành hai đầu gối chạm đất, chống đỡ thân thể, sắc mặt ngưng trọng nhắc nhở:

“Cổ Thần có năng lực thăm dò một góc tương lai.”

Hứa Thất An hiểu ý tứ của nàng, Hứa Linh m không phải mục tiêu thật sự của Cổ Thần, mà là hắn!

Đại kiếp sắp tới, Cổ Thần làm siêu phẩm, hơn nữa có được năng lực thăm dò đoạn ngắn tương lai, có lẽ nó trong đoạn ngắn tương lai, đã nhìn thấy Hứa Thất An.

Dù sao Hứa Thất An bây giờ đã không phải vớ vẩn nữa, mà là nhất phẩm võ phu chân chính, thậm chí có thể đại biểu toàn bộ Trung Nguyên.

Tương lai trong đại kiếp nhất định có một chỗ của hắn, Cổ Thần “đoán được” hắn, cũng không kỳ quái.

Hứa Thất An rút về tay trái vốn đặt trên cái mông Lạc Ngọc Hành, ngón tay thay bút, truyền thư nói:

【 Lệ Na, ngươi bảo Long Đồ thủ lĩnh đi Cực Uyên nhìn xem, vết nứt mi tâm bức tượng Nho Thánh có phải khuếch tán rồi hay không. 】

Cổ Thần có thể tiết ra lực lượng, ảnh hưởng đến sinh linh bên ngoài, vậy tất nhiên là phong ấn xuất hiện buông lỏng.

【 5: A Đa đã nhìn qua, vết nứt bức tượng Nho Thánh quả thật to lên rồi, A Đa nói đã khuếch tán đến ngực. 】

Lệ Na trước mang Hứa Linh m khác thường nói cho phụ thân Long Đồ, Long Đồ cùng các tộc trưởng sau khi họp thương thảo, kết bạn tới Cực Uyên xem xét tình huống, phát hiện bức tượng Nho Thánh càng thêm buông lỏng.

【 3: Long Đồ thủ lĩnh thấy chuyện này thế nào? 】

【 5: Phụ thân rất tức giận, nói Cổ Thần muốn tranh đệ tử với ông. 】

Nhìn thấy dòng truyền tin này, trong đầu đám người Thiên Địa hội hiện lên một chuỗi dấu chấm hỏi.

【 1: Ngươi nói cái gì? 】

Cửu ngũ chi tôn Hoài Khánh không nhịn được, truyền thư hỏi một câu.

【 5: Linh m nói Cổ Thần ở trong mơ dạy nó tu hành, phụ thân cẩn thận kiểm tra thân thể của nó, chưa phát hiện có khác thường bị Cổ Thần ăn mòn. 】

Lệ Na mang tình huống từ từ kể ra, Hứa Linh m ở không lâu trước đó mơ thấy một con côn trùng lớn, con côn trùng lớn hàng ngày dạy nó đánh nhau, lại rất ít trao đổi, chỉ có vài lần cũng chỉ là báo cho biết thân phận “Cổ Thần”.

【 5: Nhưng kỳ quái là, Linh m chẳng những thân thể không có vấn đề, tu vi cũng chưa có tiến triển. Các trưởng lão đều hoài nghi Linh m có phải đơn thuần nằm mơ hay không mà thôi. 】

【 8: Không có chuyện khéo như vậy. 】

A Tô La nhảy ra chen vào một câu, truyền thư nói:

【 Tốt nhất là đi Nam Cương nhìn xem, thủ đoạn siêu phẩm không thể coi như không quan trọng, không khác thường vừa vặn là khác thường lớn nhất. Mặt khác, Linh m là ai? 】

【 5: Linh m là đệ tử của ta, cũng là muội muội của Hứa Ninh Yến. 】

【 8: Có thể được Cổ Thần coi trọng, nghĩ hẳn con bé là kỳ tài thiên phú siêu tuyệt nhỉ. 】

Không, đó là một đứa con nít ngu xuẩn đến mức làm người ta giận sôi... Trong lòng Sở Nguyên Chẩn oán thầm một câu.

Nói từ trên ý nghĩa nào đó, Linh m quả thật thiên phú dị bẩm... Hoài Khánh đưa ra đánh giá đúng trọng tâm.

Không quá thông minh, nhưng bát tự rất cứng, trong những người ta từng gặp cũng coi như vô cùng hiếm có... Kim Liên đạo trưởng dẫn đầu nghĩ đến là bát tự của Linh m.

Sau đó nghĩ đến ngũ đệ tử Chung Ly của giám chính.

Vận rủi của Chung Ly sẽ ảnh hưởng đến người bên cạnh, mặc kệ là bạn bè hay kẻ địch.

Nhưng hai loại người có thể miễn dịch vận rủi nàng đưa tới, một loại là Hứa Thất An người khí vận thêm vào như vậy, một loại khác chính là Hứa Linh m loại bát tự cứng rắn này.

Thành viên Thiên Địa hội đối với chuyện này đều rất chú ý, sau khi hàn huyên vài câu nữa, Hứa Thất An truyền thư nói:

【 Lệ Na, lực lượng Cổ Thần trong Cực Uyên so với trước khi ta rời khỏi như thế nào? 】

【 5: Nồng đậm hơn mấy lần, các thủ lĩnh không quá ba ngày, phải đi Cực Uyên một chuyến dọn dẹp cổ trùng cổ thú cường đại.

【 Nhưng cho dù như vậy, cũng không có khả năng mang toàn bộ cổ trùng cổ thú cường đại lôi ra hết. Cực Uyên lớn như vậy, sẽ luôn có cá lọt lưới. Bà bà nói, trong vòng nửa năm, rất có thể xuất hiện cổ thú siêu phàm cảnh.

【 Mà mỗi lần cổ trùng, cổ thú siêu phàm cảnh sinh ra, nhất định sẽ có thủ lĩnh ngã xuống, cao thấp Cổ tộc thấp thỏm lo âu. 】

Thất Tuyệt Cổ của ta xấp xỉ có thể tấn thăng siêu phàm, lần này đi Nam Cương, vặt lông Cổ Thần một phen... Hứa Thất An truyền thư nói:

【 Hôm nay ta liền đi Nam Cương một chuyến. 】

Thu lại mảnh vỡ Địa Thư, Hứa Thất An nhìn về phía dung nhan tuyệt đẹp gần trong gang tấc, cười nói:

“Cùng đi Nam Cương?”

Lạc Ngọc Hành lắc đầu, “Ta đã tấn thăng Lục Địa Thần Tiên, Thiên Nhân chi tranh sắp đến, khoảng thời gian này cần bế quan củng cố cảnh giới.”

Khi nói chuyện, nàng đứng lên.

“Ba ~ “

Theo thanh âm vang lên, Lạc Ngọc Hành cắn cắn môi, mang tiếng r3n rỉ bay tới bên miệng nuốt trở vào.

Hiểu rồi, khoảng thời gian này ngươi bế quan, ta phải hàng ngày đến trong quan song tu cùng ngươi... Hứa Thất An bây giờ có thể nắm chắc rất tốt tâm lý ngự tỷ ngạo kiều.

Bởi vì mặc kệ là Hoa Thần hay dì trẻ, đều là loại hình này.

Quen tay hay việc.

Song tu đối với Lạc Ngọc Hành mà nói, cũng là con đường nhanh chóng ổn định cảnh giới, tăng lên pháp lực, hiệu quả khẳng định không tốt như trước kia, dù sao bọn họ đã là cường giả tiếp cận mức đỉnh. Nhưng vẫn mạnh hơn một mình thổ nạp.

...

Hứa Thất An chưa lập tức chạy tới Nam Cương, mà là đi hoàng cung trước một chuyến, ở đài quan sát lầu hai “Nghênh Xuân các”, gặp được Hoài Khánh váy cung đình màu trắng.

Mái tóc cùng quần áo của nàng ở trong gió bay múa, khí chất như trước thanh lạnh như tiên tử, nhưng khác với lúc trước là, trên người vị trưởng công chúa này đã có thêm một sự uy nghiêm “duy ngã độc tôn”.

“Bệ hạ sau khi đăng cơ, cực ít mặc về quần áo trước kia, đây là nhàn tình nhã trí ở đâu tới?”