Mây lành bao phủ, hạc hót vượn hú, khí tượng tiên gia.
Tiểu viện thanh u lịch sự tao nhã, trong tĩnh thất, đàn hương lượn lờ.
Lý Diệu Chân mặc đạo bào màu lam nhạt, đạo trâm búi mái tóc, ngồi xếp bằng ở bồ đoàn, tịnh tâm thổ nạp.
Nàng ngũ quan cực đẹp, lông mi hơi đậm, tỏ ra anh khí bừng bừng, nhưng bây giờ, nàng mang lông mày sắc bén sửa lại, biến thành lông mày lá liễu cong cong.
Khi mặt không biểu cảm ngồi xếp bằng, thế mà có vài phần khí chất thanh lạnh không nếm khói lửa nhân gian.
Lại phối với đan văn màu tím ở mi tâm, càng có tư thái tiên tử hơn.
“Két ~ “
Cửa tĩnh thất đẩy ra, một đạo cô trẻ tuổi bước qua bậc cửa, ở bên cạnh bàn hành lễ, thấp giọng nói:
“Thánh nữ, sư tôn mời ngài qua.”
Lý Diệu Chân mở mắt, ánh mắt bình tĩnh, thậm chí có chút lạnh nhạt.
“Biết rồi!”
Thanh âm cũng rất lạnh nhạt.
Nàng không có biểu cảm đứng dậy, trong tay không biết khi nào có thêm một cây phất trần, đặt lên khuỷu tay, chậm rãi đi ra khỏi tĩnh thất.
Mỗi một bước đều như là đã đo đạc, không nhiều một phần, không thiếu một tấc, giống như quy tắc.
Đạo cô trẻ tuổi nhìn bóng lưng Lý Diệu Chân, trong lòng cảm khái, sau khi hồng trần rèn luyện trở về, thánh nữ thay da đổi thịt, mới vào thái thượng vong tình.
Cho thêm thời gian, Thiên Tông sẽ lại có một vị tam phẩm.
Lý Diệu Chân đi ra khỏi tĩnh thất, rời tiểu viện, dọc theo đường mòn trải đá, đi thẳng tới điện của Băng Di Nguyên Quân.
Ngoài điện, ba vị đạo sĩ yên lặng chờ đã lâu, phân biệt là sư tôn Băng Di Nguyên Quân, Huyền Thành đạo trưởng, còn có thánh tử Lý Linh Tố.
Lý Diệu Chân mặt không biểu cảm đi qua, hành lễ đạo môn tiêu chuẩn, nói:
Tiếng của nàng không có bất cứ giọng điệu phập phồng nào, không xen lẫn cảm tình.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Lý Linh Tố cũng thiếu biểu cảm, ánh mắt sâu thẳm như đầm nước, trả một lễ đạo môn, nói:
“Ra mắt sư muội.”
Thanh âm giống như không xen lẫn cảm tình.
Hai đôi thầy trò, khí chất vẻ mặt không khác gì.
Băng Di Nguyên Quân ánh mắt bình tĩnh đảo qua hai người, thản nhiên nói:
“Các ngươi đừng giả bộ nữa, lừa được ta, lừa không nổi Thiên Tôn.”
Sắc mặt Lý Linh Tố cùng Lý Diệu Chân đồng thời suy sụp, trăm miệng một lời thầm oán đối phương:
“Đều là ngươi phế vật này, diễn trò cũng diễn không tốt.”
Huyền Thành đạo trưởng không có vẻ mặt gì nói:
“Thiên Tôn triệu tập trưởng lão các đỉnh núi cử hành nghi thức, cho các ngươi đoạn hồng trần, tẩy phàm tâm, giúp các ngươi lĩnh ngộ thái thượng vong tình nhanh hơn.”
Lý Linh Tố cùng Lý Diệu Chân biến sắc.
Cái gọi là “Đoạn hồng trần, trảm phàm tâm”, là một loại bí pháp lau đi ký ức của Thiên Tông.
Băng Di Nguyên Quân giọng điệu lạnh lùng giải thích:
“Thiên Tôn cho rằng, trong ba năm các ngươi xuống núi du lịch, đã dính quá nhiều nhân quả, che đạo tâm, không mang đoạn ký ức này thanh trừ, các ngươi chỉ sợ cả đời khó có thể lĩnh ngộ thái thượng vong tình.”
Muốn cướp đoạt ký ức của ta... Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Diệu Chân hơi trắng bệch, theo bản năng nhìn về phía Lý Linh Tố, chỉ thấy thánh tử ánh mắt dại ra, sắc mặt khó coi.
Huyền Thành đạo trưởng thản nhiên nói:
“Đợi lát nữa vào Thiên Tôn điện, Thiên Tôn sẽ hỏi các ngươi nguyện ý hay không, gật đầu là được. Nếu không, môn quy xử trí.”
...
Cực Uyên.
Hứa Thất An từ chỗ cao chậm rãi hạ xuống, huỵch, giày chạm đến mặt đất, giẫm lên một khối đá vụn.
Đá vụn đến từ bức tượng Nho Thánh.
Hứa Thất An đánh giá bức tượng một tay đặt sau lưng, một tay đặt ở bụng, chỉ thấy vết nứt mi tâm đã lan tràn đến ngực, khe hở rộng bằng nửa ngón tay, dưới chân bức tượng rơi một chút đá vụn.
“Lực lượng Nho Thánh đang không ngừng suy yếu, Cổ Thần giãy thoát phong ấn cũng không xa nữa.”
Hứa Thất An lặng lẽ phun ra một hơi, cảm giác lo âu trong lòng càng nặng hơn.
Vô luận như thế nào, đều phải ở trước khi siêu phẩm hoàn toàn thoát vây đạt tới cấp độ nửa bước Võ Thần, đây là điểm mấu chốt.
Tiếp theo, hắn cùng Thất Tuyệt Cổ cùng hưởng tầm nhìn, nhìn về phía khe nứt lớn, ở trong tầm nhìn của Thất Tuyệt Cổ, chỗ sâu của Cực Uyên đang có Cổ Thần chi lực nồng đậm phun trào ra, có khí huyết đại biểu Lực Cổ, có hắc quang đại biểu Ám Cổ...
Hứa Thất An kéo giãn khoảng cách với bức tượng Nho Thánh, ngồi xếp bằng, bắt đầu hấp thu lực lượng Cổ Thần.
“Phù, phù...”
Nhất phẩm võ phu thổ nạp dần dần tăng thêm, ở trong Cực Uyên nhấc lên luồng khí, lượng hô hấp đáng sợ tựa như thú viễn cổ khổng lồ hít thở.
Bảy loại sắc thái tượng trưng bảy loại lực lượng, theo thổ nạp tiến vào trong cơ thể Hứa Thất An, hướng chỗ sau gáy hắn hội tụ.
Thất Tuyệt Cổ vốn dính liền với xương cổ, từ tầng ngoài làn da nhô lên, không ngừng phồng lên, co lại, tiết tấu giống với tần suất hít thở của Hứa Thất An.
Nó tham lam hấp thu lực lượng Cổ Thần trải qua Hứa Thất An thổ nạp tiến vào trong cơ thể, sau đó lại mang lực lượng Cổ Thần đáp lại Hứa Thất An, hình thành một loại tương tác, một loại tuần hoàn.
Khi Thất Tuyệt Cổ mang lực lượng “Lực Cổ” tặng lại cho Hứa Thất An, gân thịt hắn theo đó bành trướng, mang áo bào rộng thùng thình căng phồng lên.
Khi Thất Tuyệt Cổ mang lực lượng “Tình Cổ” truyền lại cho Hứa Thất An, hạ bộ hắn cũng phồng lên, tựa như muốn mang đũng quần đẩy ra một lỗ thủng.
Mỗi một loại lực lượng đều lấy phương thức độc đáo của nó hiện ra ở trên người Hứa Thất An.
Phù, phù... Hít thở như rồng khổng lồ còn đang tăng lên, luồng khí thổi qua Cực Uyên, ở vách đá lởm chởm ma sát ra tiếng rít chói tai.
Trên không toàn bộ Cực Uyên, Cổ Thần lực hóa thành vòng xoáy khoa trương đường kính mấy trăm trượng, hướng dưới đáy sụp xuống, tựa như mặt biển xuất hiện vòng xoáy, điên cuồng cắn nuốt nước biển.
Cổ Thần lực lan tràn ở quanh Cực Uyên bắt đầu loãng đi.
...
Lực Cổ bộ.
Long Đồ đang làm chuẩn bị cho nghi thức ngày mai, lòng có cảm giác, nhìn phía Cực Uyên.
Sau đó là sáu vị trưởng lão, đều phát giác Cổ Thần lực xuất hiện khác thường, sự khác thường này khoa trương đến mức làm bọn họ đám tứ phẩm này đều dễ dàng cảm ứng được.
Đại trưởng lão cả kinh biến sắc, lòng bàn tay gắt gao nắm gậy chống, kinh hãi nói:
“Cổ Thần lực trong Cực Uyên đang biến mất, đây, đây là có cổ thú siêu phàm cảnh sinh ra?!”
Nhị trưởng lão giọng run run:
“Bà bà không phải nói, ít nhất nửa năm mới có thể xuất hiện siêu phàm cổ thú sao. Mau, mau triệu hồi tộc nhân, chuẩn bị bắc thượng lánh nạn.”
Long Đồ không nói lời thừa, trong tiếng vang lớn mặt đất dưới chân sụp đổ, như một viên đạn pháo bắn về phía bầu trời, hướng Cực Uyên bay đi.