Trong xe thò ra một khuôn mặt lạnh nhạt như tranh, nàng một thân nam trang, không trang điểm, nhưng cái này không tổn hao gì vẻ đẹp của nàng, ngược lại tăng thêm vài phần sức quyến rũ trung tính.
Từ xưa nữ tử xinh đẹp mặc đồ nam, đều có một phong tình động lòng người.
Sắc mặt Hứa Thất An chậm rãi cứng đờ, “Bệ hạ?”
Hắn thầm nhủ ngươi là hoàng đế tôn quý, không ở hoàng cung, tới tham gia hôn lễ cái gì?
Cái này không hợp cấp bậc lễ nghĩa nha!
Hoài Khánh thản nhiên nói:
“Lâm An là muội muội trẫm sủng ái, ngày nó kết hôn, trẫm tới xin chén rượu mừng, Hứa Ngân la tựa như không muốn?”
Chung quy là tới rồi, tránh không được... Hứa Thất An miễn cưỡng cười vui:
Ngụy Uyên cười ôn hòa, nói hai chữ không phát ra tiếng, tay áo bay bay hướng bên trong phủ đi vào.
Xem diễn!
... Hứa Thất An bỗng nhiên không muốn đưa hắn vào phủ, liền để cho nhị thúc làm thay.
Qua một lát nữa, Kim Liên đạo trưởng mang theo thành viên Thiên Địa hội từ từ đến chậm.
Sở Nguyên Chẩn nhìn thấy Hứa Thất An câu đầu tiên nói:
“Ta muốn ngồi cùng một chỗ với số 1 số 2.”
Ngươi con mẹ nó cũng là đến xem diễn sao... Trong lòng Hứa Thất An chửi ầm lên, trên mặt bảo trì mỉm cười tao nhã mà không mất lễ phép, đưa thành viên Thiên Địa hội đi vào.
Tiếp theo là Triệu Thủ mang theo bốn vị đại nho thư viện Vân Lộc đến.
Hứa Thất An đánh giá Dương Cung, hiểu ý cười:
“Chúc mừng lão sư, tấn thăng siêu phàm.”
Dương Cung
...
Hứa phủ có bốn sân, ba sảnh, căn cứ địa vị, chức quan... khác nhau, an bài ở vị trí khác nhau.
Ví dụ như tộc nhân Hứa thị, an bài ở trong đại sảnh giữa nội viện cùng ngoại viện, mà Trường Nhạc huyện, cùng với quan viên chức quan không cao thì an bài ở ngoại viện.
Lục phẩm trở lên, an bài ở đông viện của nội viện, đồng la Ngân la Đả Canh Nhân, thì an bài ở tây viện, tiếp giáp cùng đám người Võ Lâm minh.
Về phần người thân bạn bè của Hứa Thất An, ngồi ở nội sảnh trung tâm.
Nội sảnh có năm bàn.
Một bàn là Ngụy Uyên, Nam Cung Thiến Nhu, Khương Luật Trung đám kim la, Tống Đình Phong Chu Quảng Hiếu bởi vì giao tình thâm hậu với Hứa Thất An, ngoại lệ ngồi chung với các kim la.
Về phần Lý Ngọc Xuân, vì thể xác và tinh thần hắn khỏe mạnh, Hứa Thất An phái đến tây viện ngồi chung với các Ngân la đồng la.
Một bàn là người Hứa gia, nhị thúc, thẩm thẩm, Cơ Bạch Tình, tỷ đệ Hứa Nguyên Sương, tỷ muội Hứa Linh Nguyệt.
Một bàn ngồi bốn vị đại nho thư viện Vân Lộc, Triệu Thủ, Hứa nhị lang, còn có Tống Khanh cùng Dương Thiên Huyễn.
Một bàn ngồi Kim Liên đạo trưởng, A Tô La, Hằng Viễn đại sư, Sở Nguyên Chẩn, Miêu Hữu Phương, Lý Linh Tố, ca ca Mạc Tang của Lệ Na.
Đáng giá nhắc tới, sau khi đánh giặc xong, Mạc Tang được triều đình trao tặng chức quan, không muốn về Nam Cương, trước mắt làm việc ở trong cấm quân.
Một bàn cuối cùng lợi hại, Hoài Khánh, Chung Ly, Lý Diệu Chân, Mộ Nam Chi, Lệ Na, Ninh Thải Vi, Vương Tư Mộ.
Vương Tư Mộ nhìn chung quanh, cảm thấy mình cùng các nữ tử này không hợp nhau.
Trong lòng Lý Linh Tố cười điên rồi, thầm nhủ Hứa Ninh Yến tên cẩu tặc này, thế mà mang ta cùng những nữ tử này an bài cùng một chỗ, hắn là ngại bản thân chết không đủ nhanh à.
Hắn vốn tưởng Hứa Ninh Yến sẽ mang hắn và Dương huynh phái đến trong góc yên tĩnh, hắn cũng chuẩn bị sẵn mặt dày chui hướng “sân chính”.
Thánh tử sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, chuyện vui vẻ nhất cuộc đời, chính là ở trên hôn lễ “kẻ địch”, ngồi chung một chỗ với các hồng nhan tri kỷ của hắn, sau đó châm ngòi thổi gió.
Không khí trong phòng có chút cổ quái.
Hứa nhị lang truyền âm chất vấn:
“Đại ca, ca mang Tư Mộ an bài ở bên cạnh các đại tẩu làm chi?”
“Chung quy cần một người thông minh ở bên cạnh ba phải chứ.” Hứa Thất An trả lời như thế.
“Nghĩa phụ, sao con cảm thấy không khí có chút không đúng.”
Nam Cung Thiến Nhu liếc qua các nữ nhân bàn đó, lại liếc bàn khác, hắn phát hiện đám người Lý Linh Tố, Sở Nguyên Chẩn, Hứa nhị lang, Miêu Hữu Phương, thỉnh thoảng sẽ liếc trộm bàn kia một lần, trong mắt cất giấu chờ mong.
Ngụy Uyên cười cười.
“Nhị đệ, các cô nương này là thế nào?”
Cơ Bạch Tình ánh mắt độc đáo, chỉ nhìn nữ tử bàn kia mặt không biểu cảm, liền biết tình huống không thích hợp.
Ừm, cũng không phải đều mặt không biểu cảm, tiểu cô nương Nam Cương cùng cô nương váy vàng, các nàng ăn dứt khoát hẳn hoi, miệng đầy mỡ.
Mặt khác, nàng nghi hoặc bởi Mộ Nam Chi sao cũng qua đó ngồi.
Vị tỷ tỷ kết nghĩa này của Tiểu Như không nên ngồi ở một bàn này của bọn họ sao?
Hứa nhị thúc nghĩ nghĩ, truyền âm trả lời:
“Cái này, cái này...
“Trong bọn họ có mấy người đi lại rất gần với Ninh Yến, ừm, bao gồm bệ hạ.”
Cơ Bạch Tình bừng tỉnh đại ngộ.
Các đại nho thư viện Vân Lộc bình thường nhất, ai nên uống thì uống, nên ăn thì ăn.
“Ồ, còn có hai vị trí trống.”
Lý Linh Tố nhìn hai chỗ trống bên cạnh Lý Diệu Chân, cười nói: “Ninh Yến, hai vị trí này là của ai?”
Hứa Thất An làm chú rể, lúc này đang ngồi ở bên người Ngụy Uyên, nghe vậy, trả lời:
“Ồ, đó là quốc sư, nàng hẳn sắp tới rồi.”
Đang nói, một tia sáng vàng từ trên trời giáng xuống, bay vào nội sảnh, hóa thành bộ dáng Lạc Ngọc Hành.
Thanh lệ tuyệt đẹp, tựa như thiên tiên.
Đám người Hoài Khánh, Lý Diệu Chân, Hứa Linh Nguyệt, Chung Ly nhẹ nhàng liếc Lục Địa Thần Tiên một cái, chưa nói chuyện.
Nụ cười trên mặt Lý Linh Tố không thể tránh khỏi mở rộng, so với chú rể còn nhiệt tình hơn, vội đứng dậy, khóe miệng nứt đến mang tai, nói:
“Quốc sư, đến, đến ngồi!”
Lạc Ngọc Hành sau khi vào ngồi, liếc Hứa Thất An một cái, không nói chuyện.
Lý Linh Tố thấy người đến đông đủ, đằng hắng cổ họng.
Dương Thiên Huyễn một bàn khác thu được kèn hiệu tiến cung, lớn tiếng cảm khái:
“Ninh Yến thiếu niên phong lưu, tuấn tú lịch sự, hôm nay cưới Lâm An, không biết bao nhiêu oán phụ phải âm thầm rơi lệ, đau lòng muốn chết, đáng thương, đáng thương!”
Dương Thiên Huyễn dẫn đoàn nói xong, Lý Linh Tố phụ trợ buông chén rượu xuống, phản bác:
“Dương huynh đây là nói chi vậy?
“Ninh Yến đối với Lâm An điện hạ tình yêu thắm thiết, yêu sâu sắc nhất, nữ tử khác khóc thì khóc đi, cùng Ninh Yến có quan hệ gì? Đều là đám son phấn tầm thường muốn trèo cao.”