Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1922: Đầu (1)



Nghe A Tô La nói, thiền lâm là chỗ trở về của các đời cao tăng sau khi viên tịch, cũng là nơi Phật Đà bế quan.

Từ năm trăm năm trước, Phật Đà tuyên bố bế quan, thiền lâm liền thành cấm địa của A Lan Đà, trừ mấy vị Bồ Tát, không ai có thể tới đây nữa.

Nếu không phải Độ Ách La Hán lúc trước vụng trộm đến thăm, bí mật Phật Đà đã giãy thoát phong ấn, không biết cần khi nào mới có thể bị phát hiện.

Đương nhiên, tiếng kêu cứu nghi là của Pháp Tể Bồ Tát cũng là như thế.

Xuyên qua cửa sân, đạp tuyết đọng, Hứa Thất An hướng tới chỗ sâu trong thiền lâm bước đi, ven đường là những tòa mộ tháp cao bằng hai người, trải đủ gió sương, dính đầy loang lổ năm tháng.

Bên mộ tháp trồng cây bồ đề.

Căn cứ A Tô La nói, cây bồ đề trong thiền lâm, đều là hậu duệ của cái cây mẹ kia năm đó.

Dọc theo con đường trải đá bị bùn đất “bao phủ”, Hứa Thất An tiếp tục xâm nhập, một lát sau, phía trước xuất hiện một cây cổ thụ không cao, nhưng cành lá mọc lan tràn ra mấy chục trượng, thân thể xoắn bện, rủ xuống những sợi dây mây.

Dưới tàng cây rơi đầy phiến lá khô vàng, tầng tầng lớp lớp, tản ra mùi mốc meo thoang thoảng.

Bồ đề mẫu thụ!

Ánh mắt Hứa Thất An chợt lóe, dừng lại ở trên một đống đá vụn kia bên mẫu thụ.

Nho Thánh phong ấn quả nhiên đã phá... Hứa Thất An trong lòng rùng mình.

Việc này A Tô La đã từng nói, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một câu chuyện khác.

Hắn đội Phù Đồ Bảo Tháp, đến gần dưới cây bồ đề, cành lá dày như cái lọng che khuất ánh sáng, làm trong lòng người ta không biết sao dâng lên cảm giác âm trầm.

Lúc này, bên tai truyền đến tiếng kêu cứu mờ mịt:

“Cứu cứu ta, cứu cứu ta...”

“Cứu cứu ta, cứu cứu ta...”

Tiếng kêu cứu mờ mịt, âm lạnh quanh quẩn ở bên tai, giống kêu gọi đến từ trong địa ngục.

Tu vi cùng tầm mắt Hứa Thất An bây giờ, sợ hãi thì không đến mức, chỉ là cảm thấy tiếng kêu cứu này không khỏi quá âm gian rồi.

Đồng thời, tiếng cầu cứu khiến hắn nhớ tới ngày xưa ở Tang Bạc, nghe được cầu cứu tương tự đến từ Thần Thù.

Nhưng hai thanh âm không giống nhau.

“Cứu cứu ta, cứu cứu ta...”

Tiếng cầu cứu không ngừng truyền đến, lượn lờ ở bên tai, trái lại thanh âm là trực tiếp truyền vào trong đầu, tương tự truyền âm, cũng không phải thật sự phát ra âm thanh.

Hứa Thất An sau khi vòng quanh bồ đề mẫu thụ đi nửa vòng, tập trung nơi nào đó sau cái cây, nơi đỏ rủ xuống dây mây như tấm mành, chặn thân cây tráng kiện.

Hắn vươn móng vuốt, đẩy ra dây mây thật dày, thấy thân cây bồ đề, cũng thấy trên thân cây in ra một khuôn mặt, trải rộng nếp nhăn, có thể nhìn ra là vị lão giả.

Ngũ quan khuôn mặt này, cùng lão hòa thượng tháp linh đại thể tương tự, trên chi tiết có chút khác nhau.

Phù Đồ Bảo Tháp treo ở đỉnh đầu “Hứa Thất An” chấn động ong ong, tiếp theo, bên tai hắn vang lên lão hòa thượng tháp linh la lên kích động vạn phần:

“Chủ nhân.”

Khuôn mặt già trên thân cây vẻ mặt dại ra, tựa như bức tượng thường thường không có gì lạ, thì thào lặp lại truyền ra lời vô nghĩa:

“Cứu cứu ta, cứu cứu ta...”

Thật đúng là Pháp Tể Bồ Tát, sao hắn lại ở chỗ này? Khẳng định có liên quan với vị siêu phẩm này trong A Lan Đà, năm đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì... Hứa Thất An vươn móng vuốt, ấn chặt “mặt” Pháp Tể, cảm ứng một phen.

“Chỉ còn một luồng tàn hồn.”

Câu này hắn là nói với lão hòa thượng tháp linh.

Lão hòa thượng tháp linh không thể rời khỏi Phù Đồ Bảo Tháp, nhưng thân là chủ nhân bây giờ, Hứa Thất An có thể cảm ứng được cảm xúc bi thương của lão.

“Ngươi có biện pháp nào không.” Hứa Thất An hỏi.

Hắn tuy tu hành Tâm Cổ, nhưng Tâm Cổ chỉ là một chi nhánh lĩnh vực nguyên thần, đối mặt tình huống trước mắt, hắn không thể cung cấp cách thức cùng ý tưởng.

Lão hòa thượng tháp linh cách một lát, mới bước đầu ổn định cảm xúc, truyền âm trả lời:

“Ta có thể dùng ‘Đại Trí Tuệ pháp tướng’ tạm thời khiến hắn khôi phục thần trí, sau đó có thể tu bổ hồn phách hay không, cần cường giả Siêu Phàm của đạo môn giúp.”

Nhưng cho dù tu bổ hồn phách, quá nửa cũng sẽ không khôi phục ký ức.

Bởi vì tình huống bây giờ của Pháp Tể Bồ Tát, những hồn phách kia quá nửa đã hóa thành tro bụi. Cho dù tu bổ tốt, cũng khác với trước kia, tương đương với một người mới sinh mang theo một chút ký ức quá khứ.

Hy vọng hắn còn có thể lưu lại bộ phận ký ức... Hứa Thất An gật gật đầu:

“Bắt đầu đi!”

Phù Đồ Bảo Tháp chiếu xuống hào quang màu vàng, đỉnh tháp vọt lên một pháp tướng sụp mí ngồi xếp bằng, hai tay cầm hoa, sau đầu là một vòng tròn ánh sáng bảy màu hoa mỹ.

Bánh xe ánh sáng lần đầu chuyển động xuôi chiều.

Ánh sáng tựa như cầu vồng hóa thành cây cầu dài, tiếp dẫn Pháp Tể Bồ Tát trong thân cây, khiến hắn đắm chìm trong hào quang trí tuệ.

Khuôn mặt dại ra của Pháp Tể Bồ Tát, mắt thường có thể thấy được linh động hẳn lên, ánh mắt tan rã dần dần khôi phục thần vận.

Lão đầu tiên là chú ý tới con gấu lớn trước mắt không có bộ lông này, tiếp theo nhìn về phía Phù Đồ Bảo Tháp lơ lửng giữa không trung.

“Là ngươi à...

“Ta ở nơi nào, sao ngươi lại ở chỗ này, ngươi không phải ở Lôi Châu phong ấn mảnh thân thể Thần Thù sao...”

Pháp Tể Bồ Tát xuất phát từ bản năng, hỏi ra hai vấn đề này.

“Chủ nhân!” Thanh âm Phù Đồ Bảo Tháp lần nữa trở nên kích động, hơi run run một chút:

“Ngươi mất tích hơn ba trăm năm rồi, những năm qua, Phật môn tìm mãi không được, thì ra ngươi ở đây.”

“Đây là nơi nào?” Pháp Tể Bồ Tát hỏi lần nữa.

Tháp linh thấp giọng trả lời:

“Nơi này là thiền lâm, nơi Phật Đà bế quan, ngươi, ngươi ở trong cây bồ đề, chỉ còn một luồng tàn hồn.”

Pháp Tể Bồ Tát ngây người, lẩm bẩm:

“Thiền lâm, trong cây bồ đề... Thiền lâm, trong cây bồ đề...”

Hắn lẩm bẩm từng lần một, cho người ta cảm giác tựa như mình là cái xác không hồn đã chết, cần người ta đánh thức.

Hứa Thất An thuận thế hỏi:

“Pháp Tể Bồ Tát, còn nhớ chính ngươi đã gặp cái gì không?”

Khuôn mặt Pháp Tể Bồ Tát trở nên vặn vẹo, thanh âm biến thành bén nhọn thê lương:

“Phật Đà chính là Thần Thù, Thần Thù chính là Phật Đà.

“Là Tha* ăn ta, là tha ăn ta...”

(*): danh xưng ngôi thứ 3, đọc lên giống với hắn, nàng, chỉ khác ở mặt chữ, độ thông dụng rất thấp, thường để phiếm chỉ thần linh

“Phật Đà vì sao phải ăn ngươi?” Hứa Thất An vội vàng truy hỏi.

Pháp Tể Bồ Tát chưa trả lời, điên cuồng lại thê lương kêu lên:

“Tha không phải Phật Đà, tha không phải Phật Đà.”

Cảm thụ của lão hòa thượng tháp linh, Hứa Thất An không biết, nhưng hắn có thể rõ ràng cảm nhận được mình hơi nổi da gà.

“Tha là ai?” Hứa Thất An lớn tiếng hỏi.