Nếu không có thư viện Vân Lộc che chở, hắn viết những thi từ đó, đủ chém đầu một trăm lần.
Ngày thường đối với Triệu Thủ yêu cầu rất nghiêm khắc, dạy coi như tận tâm hết sức, một khi uống say, liền lèm bèm, ồn ào:
Đọc sách vớ vẩn cái gì, cả đời cũng không có tiền đồ, không bằng lầu xanh mua say ngủ hoa khôi.
Triệu Thủ trẻ tuổi liền cứng cổ nói:
Ngủ hoa khôi một lần cần ba mươi lượng, không đọc sách, lấy đâu ra bạc ngủ.
Hàn Lư cư sĩ nghe vậy giận dữ, ngươi thế mà còn biết tình hình trong nghề?
Một trận roi!
Triệu Thủ không phục nói: Lão sư không phải cũng biết giá thị trường sao.
Lại một trận roi!
Về sau, lão nho sinh ở một mùa đông rét lạnh, uống say rơi xuống đầm nước chết đuối, kết thúc một đời thất vọng nghèo khó.
Ở trên lễ tang, Triệu Thủ từ trong tri kỉ bạn tốt của thụ nghiệp ân sư biết được quá khứ của lão sư.
Hàn Lư cư sĩ lúc còn trẻ là tài tử nổi bật mạnh mẽ, bởi vì xuất thân thư viện Vân Lộc, bị Trinh Đức đế không thích, lúc thi đình bị xóa tên.
Hắn tiếp tục thi, tiếp tục bị xóa đi.
Ba năm lại ba năm.
Từ một tài tử trẻ tuổi, chịu đựng tới lúc thành lão nho sinh thái dương trắng xóa, chưa từng kiếm được nửa chức quan.
Không thể nhịn nữa, liền giận dữ xông vào hoàng cung, giận mắng Trinh Đức đế, cái chân kia chính là lúc ấy bị đánh gãy, nếu không có viện trưởng đời trước ra mặt che chở, hắn đã sớm bị chém đầu.
Đây là hiện trạng thư viện Vân Lộc từ trước tới nay.
Ngẫu nhiên có bộ phận nhỏ số người có thể kiếm nửa chức quan, nhưng đều là không được trọng dụng, bị đuổi đến trong góc.
Càng nhiều người ngay cả nửa quan chức cũng không có, đọc sách nửa đời, vẫn là một thường dân.
Triệu Thủ trẻ tuổi lúc ấy cũng không nói gì, nhưng nhiều năm sau, tân nhậm viện trưởng hứa cho mình chí nguyện to lớn lập mệnh, hắn muốn cho người đọc sách thư viện Vân Lộc trở về triều đình, dẫn nó trở về ngàn năm cường thịnh.
“Hai trăm năm trước, tranh ngôi thái tử, thư viện và hoàng thất trở mặt, Trình thị nhân cơ hội rời thư viện, sáng lập Quốc Tử Giám, mang học sinh thư viện chắn ở ngoài triều đình. Hai trăm năm vội vàng mà qua, hôm nay, đệ tử Triệu Thủ, đón Á Thánh trở về triều đình.”
Vái dài không dậy.
Bức tượng Á Thánh dâng lên một đạo hào quang, lao thẳng vào mây, cả ngọn Thanh Vân sơn ở giờ khắc này chấn động hẳn lên, tựa như núi sập.
Nhưng học sinh, tiên sinh trong thư viện không có nửa phần kinh hoảng, ngược lại kích động cả người run run, vui quá mà khóc.
Thời gian cách hai trăm năm, thư viện Vân Lộc rốt cuộc sắp có một vị nhị phẩm đại nho.
Không phải là loại đại nho người đời khen kia, là nhị phẩm trong hệ thống Nho gia —— Đại Nho!
Thanh quang lao lên bầu trời, cuồn cuộn từng tầng, ở trời cao hình thành một vòng xoáy thanh khí thật lớn, cách Thanh Vân sơn mấy chục dặm rõ ràng có thể thấy được.
Giống như đang nói với người đời.
Ngay sau đó, thanh khí này tiếp tục chậm rãi chìm xuống, rơi về điện Á Thánh, tiến vào trong cơ thể Triệu Thủ.
Trong mắt Triệu Thủ phun ra hào quang chói mắt, thân thể lão đắm chìm trong thanh quang, đây là hạo nhiên chính khí đang tẩy kinh phạt tủy cho lão, đã tăng cường lực lượng Ngôn Xuất Pháp Tùy cho lão, lại có thể đề cao sức thừa nhận pháp thuật cắn trả.
Lão tinh tế cảm thụ được thân thể biến hóa, lĩnh ngộ lực lượng nhị phẩm.
Cái này chủ yếu chia ra hai phương diện, một mặt là uy lực của Ngôn Xuất Pháp Tùy được tăng lên thật lớn, quy tắc từng sửa chữa, sẽ kéo dài một đoạn thời gian rất dài.
Ví dụ như niệm một câu: Nơi đây không có một ngọn cỏ.
Khu vực đó cỏ cây điêu linh, duy trì mấy tháng, thậm chí lâu hơn, không giống trước đó, hiệu quả Ngôn Xuất Pháp Tùy chỉ có thể phù dung sớm nở tối tàn.
Mặt khác, cũng là một điểm quan trọng nhất, nhị phẩm Đại Nho có thể đùa nghịch khí vận trình độ nhất định, có thể tụ lại cũng có thể phá hủy, thao tác này tuy không tinh diệu bằng thuật sĩ, nhưng Triệu Thủ đã có năng lực ảnh hưởng một vương triều hưng suy.
Đương nhiên, cái này cần trả giá thật lớn, như Chung đại nho trước Đại Chu hậu kì, hiến tế bản thân, húc vỡ khí số cuối cùng của Đại Chu.
Trong điện Á Thánh thanh quang chợt lóe, bốn người bọn Dương Cung tiến vào trong điện, vẻ mặt vui sướng.
“Viện trưởng, có thể giúp khắc đao giải ấn?”
Trương Thận hỏi.
“Thử một lần liền biết.”
Triệu Thủ mở ra lòng bàn tay, thanh quang bốc lên, khắc đao xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn.
Ngay sau đó, nho quan Á Thánh cũng đội lên đỉnh đầu lão.
Triệu Thủ chăm chú nhìn khắc đao, ngâm khẽ:
“Bài trừ phong ấn!”
Sau đó nắm chặt lòng bàn tay.
Nhất thời, từng đạo thanh quang từ lòng bàn tay lão bắn ra, trong tay nắm giống như không phải khắc đao, mà là một cái bóng đèn lớn.
Nho quan ở đỉnh đầu cũng nở rộ ra thanh quang chói mắt, những thanh quang này dọc theo cánh tay hắn, ùn ùn tràn vào trong khắc đao.
Bức tượng Á Thánh lóe lên thanh quang, chiếu xạ ở trên khắc đao.
Ong ong... Khắc đao ngân lên, ở lòng bàn tay Triệu Thủ kịch liệt chấn động, kéo theo cánh tay cùng thân thể lão cũng run lên.
Ầm!
Thanh quang trên khắc đao chợt bùng nổ, ở trong điện nhấc lên cuồng phong, thổi tắt ngọn nến, chấn động cửa sổ.
Triệu Thủ khó cầm khắc đao nữa, cũng không muốn cầm, buông tay, tùy ý nó lơ lửng bay lên, ở trong điện quay quanh bơi lội.
“Rốt cuộc có thể nói chuyện rồi, Nho Thánh tên đáng chém ngàn đao này, thế mà mang lão phu phong ấn hơn một ngàn hai trăm năm. Viết sách rác rưởi còn không cho người ta nói? Đổi thành lão phu đến, khẳng định viết tốt hơn hắn.
“Lão phu niệm ở quen biết một hồi, chỉ đạo hắn viết sách, thế mà không cảm kích, còn chê ta phiền, phong ấn ta, phi!”
Tiếng mắng cùng tiếng oán giận của khắc đao rõ ràng truyền vào trong tai đám người Triệu Thủ.
Điều này làm mấy người Triệu Thủ ít nhiều có chút xấu hổ, không biết nên phụ họa hay nên phản bác, chỉ có thể lựa chọn im lặng, làm bộ chưa nghe thấy.
“Khụ khụ!”
Triệu Thủ dùng sức ho khan một tiếng, ngắt lời khắc đao lải nhải mắng, chắp tay nói:
“Ra mắt tiền bối.”
Bốn người bọn Dương Cung chắp tay theo:
“Ra mắt tiền bối!”
Khắc đao lướt tới trước mặt Triệu Thủ, ở mi tâm lão lơ lửng bất động, truyền đạt ý niệm:
“Hắc, giám chính từng nói, ta sẽ ở một thế hệ này giải phong, quả nhiên không gạt ta. Đệ tử Nho gia tôn thờ đối với Nho Thánh lão già kia, các đời đại nho cũng không chịu thay ta giải phong ấn.
“Ngươi vì sao phải giúp ta giải phong ấn?”
Triệu Thủ lại một lần chắp tay:
“Học sinh có việc thỉnh giáo.”
Dương Cung lập tức thu tay áo, không để thước bay ra.