Đại Sắc Lang (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 12



Văn Khải hung hăng nắm lấy cổ tay Hạ Nghiệt, một phen đè cậu dưới thân mình, bàn tay khẽ từ từ vuốt ve từ gò má đến cổ của cậu.

– Nếu như anh ngoan ngoãn nghe theo lời tôi, tôi sẽ không sai người gọi cha anh tới.

– Tại sao cậu phải làm vậy chứ? Tôi đã làm gì sai?!! – Hạ Nghiệt phẫn nộ nhìn hắn, nghẹn ngào quát lớn.

– Anh làm chi phải tức giận như vậy, chẳng qua là gọi cha anh tới đây chứng kiến chúng ta lên giường với nhau thôi mà, hửm? – Văn Khải đột nhiên cười lớn một hồi, cau mày hỏi cậu.

Hạ Nghiệt chỉ có thể cắn chặt môi dưới nhẫn nhịn, là hắn quá đáng, hắn có biết mỗi một lần cậu chạm mặt Hạ Gia, cậu chẳng khác gì đang nằm dưới địa ngục vậy. Cậu dùng hết sức lực muốn đẩy Văn Khải ra, cố gắng ngồi dậy tránh khỏi hắn.

– Anh còn tính đi đâu, tôi nói vậy anh vẫn không lọt tai sao? Sở Mặc anh ta đã không tin tưởng anh nữa rồi, còn đến đó làm gì? – Văn Khải giữ chặt hai cổ tay Hạ Nghiệt sang hai bên, thực tình cậu là rất muốn bên cạnh Sở Mặc hay sao, như thế nào bị hắn đe dọa như vậy còn không thèm nghe đến.

– Tôi không tới gặp anh ta. Tôi muốn ra ngoài kiếm việc làm. – Cậu hừ lạnh một tiếng, lảnh đạm nhìn hắn nói.

– Hắc, anh đừng tưởng tôi đây ngu ngốc, nói vậy tôi sẽ cho anh ra ngoài sao? – Văn Khải đột nhiên ngồi dậy, chồm người tới ngăn tủ lấy ra một thiết liên.

Đương nhiên nhìn thấy nó Hạ Nghiệt không khỏi cả kinh đến rợn tóc gáy, khẩn trương nhấc mông lui ra về phía sau một cước.

– Cậu… cậu muốn làm gì?

– Thì ở đây làm một con chó ngoan cho tôi thôi. Tôi đã thay đổi ý định, từ giờ trở đi anh phải ở đây cả ngày cho đến khi tôi về nhà anh phục vụ tôi mới thôi. – Văn Khải nhún vai, cười ác nhìn Hạ Nghiệt.

– Cậu đừng quá đáng. Không phải từ đó đến giờ tôi vẫn luôn lên giường cùng cậu sao? Bây giờ cậu muốn giam cầm tôi? – Hạ Nghiệt sắc mặt trắng bệch, lúng túng giận dữ tựa hồ muốn ngất xỉu đến nơi.

– Vậy thì bây giờ sẽ khác. – Văn Khải cong khóe miệng, đứng dậy từ túi xách lấy ra tờ giấy hợp đồng nô lệ mà trước đó hắn tự biên tự diễn trước mặt Sở Mặc, bước tới bên giường đưa cho Hạ Nghiệt, đem cây bút đặt lên lòng bàn tay cậu, hùng hổ ra lệnh.

– Kí đi.

Hạ Nghiệt cầm lấy tờ giấy, hai vai run rẩy nhìn hợp đồng.

– Tôi sẽ ứng tiền trước cho anh, khoảng một triệu đồng tiền mặt. Mau kí đi.

Hạ Nghiệt siết chặt hợp đồng trong tay, một phen vò nát tờ giấy ném vào mặt Văn Khải.

– Không kí. – Nói xong liền vội vã rời khỏi giường, lại bị Văn Khải chạy đến kéo lấy cánh tay cậu, hung hăng lấy răng cắn mạnh vào ngón tay cái của cậu, từng giọt từng giọt máu chảy xuống nền nhà.

– Anh không kí, thì tôi ra tay.

– Không.. không cần.

Hắn dùng ngón tay cái của cậu, nhấn mạnh vào tờ giấy nhàu nát trên tay, xong xuôi liền thỏa mãn cười đắc ý.

Hạ Nghiệt chỉ có thể ngồi bệt xuống đất, hai vai run kịch liệt, hốc mắt ẩm ướt nhìn ngón tay thấm máu của mình, rốt cuộc nhịn không được liền rơi lệ.

– Khóc cái gì? – Văn Khải chán nản với bộ dạng kia của Hạ Nghiệt, cất tờ giấy hợp đồng bỏ vào tủ khóa kín lại, cư nhiên vẫn thấy cậu ngồi im thin thít ở đó, liền cau mày bước tới, nửa ngồi nửa quỳ nhìn cậu.

– Làm sao? Đau? – Nhìn thấy Hạ Nghiệt cúi đầu, tay phải lại ôm lấy ngón tay đang rỉ máu, thậm chí giọt lệ còn rơi xuống mu bàn tay cậu.

– Xin lỗi, đau lắm phải không? – Hắn cầm lấy ngón tay của cậu lên, tỏ vẻ ăn năn hối hận nhìn cậu.

Hạ Nghiệt tức tối thụt tay lại, lảnh đạm nhìn xuống sàn nhà không nói gì.

Văn Khải thở dài một tiếng, tiếp tục đưa ngón tay cái của Hạ Nghiệt kề sát môi mình, mút lấy những giọt máu đắng chát kia.

– Không cần cậu quan tâm. Muốn gì thì hành động ngay đi, đừng tốn thời gian làm những việc này. – Hạ Nghiệt đưa mắt sang Văn Khải, khẽ cười lạnh nói.

– Tôi làm gì là quyền của tôi. Anh là chó, đừng ra lệnh chủ nhân.

– Đến khi nào… cậu mới buông tha cho tôi? – Hạ Nghiệt cố gắng không để thanh âm run rẩy, ổn định lại hô hấp, hướng Văn Khải hỏi hắn.

Cư nhiên Văn Khải vừa nghe tâm trạng liền tức giận hơn, nhưng vẫn là cố gắng bình tĩnh, nhếch miệng cười nham hiểm.

– Khi nào tôi chán anh thì thôi.

– Vậy sao? – Hạ Nghiệt cười khổ, nếu là như vậy, cậu sẽ chờ đến ngày hắn chán cậu thì thôi, nghĩ kĩ lại, kì thực từ đó đến giờ thì ra Văn Khải hắn chỉ xem cậu là món đồ chơi, mới lạ thì đem về đùa bỡn, nhưng đã cũ rồi thì sẽ không chút lưu tình mà ném đi.

– Nhưng mà anh đừng lo, tôi dám chắc kiếp sau, tôi còn chưa chán anh. – Văn Khải đưa tay khoác vai Hạ Nghiệt, vỗ nhẹ bả vai cậu.

Cơ thể cậu không ngừng run rẩy, mơ hồ cúi đầu tuyệt vọng, nước mắt từng giọt từng giọt cứ thế rơi xuống không ngừng, đọng trên lòng bàn tay cậu.

– Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu thôi… tại sao cậu lại đối tôi như vậy… tôi… bất quá chỉ là làm bẩn áo của cậu.. nếu cậu muốn.. có thể… có thể cho tôi thời gian.. tôi.. tôi có thể kiếm việc làm.. trả tiền cho cậu mà. – Hạ Nghiệt quay đầu đối Văn Khải, không ngừng nức nở, thậm chí lời nói có chút kích động.

Hắn đương nhiên thấy hành xử kia của cậu thì thập phần kinh ngạc, liền nắm lấy cánh tay cậu, nghiêm nghị nói.

– Tôi không cần tiền. – Nói xong liền đưa tay ôn nhu lau nước mắt trên gương mặt Hạ Nghiệt, nhẹ nhàng đặt đầu cậu dựa vào bả vai mình.

Hạ Nghiệt ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng bản thân đã quá mệt mỏi, chỉ có thể bất lực dựa trên vai Văn Khải, đưa tay vội vã lau khóe mắt mình.

Một lát, hắn mới chịu buông cậu ra, đứng dậy bế cậu đặt lên giường, cúi người hôn lên bờ môi cậu. Bàn tay lại chậm rãi vuốt ve từ cổ cậu, xuống ngực cậu, sau đó là di chuyển đến hạ thân, chạm lên quy đầu trơn mượt.

Mãi thấy người bên dưới không chịu phản ứng, Văn Khải liền đưa tay ra phía sau, xoa nắn bờ mông mềm mại của cậu, rồi di chuyển đến khe mông, đem ngón tay đâm vào hậu huyệt cậu.

Phát hiện Hạ Nghiệt đang lén lút siết chặt ra trải giường, vầng trán cũng có dấu hiệu cau mày, Văn Khải liền đắc ý rời khỏi môi cậu, động tác cũng bắt đầu nhanh hơn, như điên mà hung hăng đưa tay càn quấy bên trong cậu.

Hạ Nghiệt lập tức nhíu chặt mày, cắn chặt môi dưới tựa hồ muốn xuất huyết đến nơi.

– Chịu đựng làm gì? – Văn Khải ghé sát tai cậu cười tà, chậm rãi đưa tay nhấc bàn tay của Hạ Nghiệt rời khỏi khăn trải giường.

– Hắc… yên tâm, một lát tôi sẽ làm anh thoải mái. – Hắn chồm người từ hộc tủ lấy ra một lọ thuốc.

– Hạ Nghiệt. – Văn Khải dùng ngữ điệu ngon ngọt gọi tên Hạ Nghiệt, cậu cũng không để ý gì nhiều, những cũng là mở mắt ra nhìn hắn.

– Há miệng, uống cái này vào, sẽ không cảm thấy đau. – Hắn vén mái tóc đẫm mồ hôi trên vầng trán cậu, từng chữ cố ý muốn dụ dỗ cậu.

Hạ Nghiệt nhìn viên thuốc do dự một hồi lâu, nghi hoặc nhìn Văn Khải. Đương nhiên với phản ứng chậm chạp của cậu, hắn không thể kiên nhẫn hơn, tốc độ ma sát bên trong cũng nhanh hơn.

Phía sau tiếp tục truyền đến cơn đau đớn, Hạ Nghiệt bất đắc dĩ há miệng ngậm lấy viên thuốc kia, cư nhiên thời điểm vừa mới nuốt xuống bụng, cậu cảm thấy cơ thể nóng như lửa đốt, vừa tức tối vừa khó chịu.

– Cậu … vừa cho tôi uống cái gì?

– Hắc… là xuân nhược. – Hắn cúi xuống kề sát tai cậu, cười tà ác nói.

– Xuân nhược… là cái gì? – Nhìn vẻ mặt khoái chí của hắn, Hạ Nghiệt có chút kinh hãi.

– Hmm…. anh không biết sao? Đúng là nhà quê. Sau khi thuốc phát huy tác dụng, cơ thể anh sẽ nóng bức, khó chịu, nhưng một lát sẽ cảm thấy bản thân muốn thỏa mản dục vọng, giống như là…. hắc, tôi chưa nói anh đã cương lên rồi sao? Dâm đãng phải có chừng mực chứ a.

– Cậu…. ân. – Hạ Nghiệt tức giận trừng mắt nhìn Văn Khải, cư nhiên đúng như lời hắn nói, không hiểu sao cảm thấy hiện tại nóng bức tựa như nước sôi dội vào người, phía sau lại khó chịu ngứa ngáy, nhịn không được liền rên một tiếng, bất quá rất nhanh sau đó liền cắn chặt răng nhẫn nại, tuyệt không để bản thân phát ra thanh âm rên rỉ.

– Hôm nay anh không thể im lặng mãi đâu. – Văn Khải lắc đầu bó tay với phản ứng của cậu, trèo lên giường quỳ trước hai chân Hạ Nghiệt, cúi xuống mút lấy nụ hoa trước ngực cậu, rồi đưa tay không chút lưu tình nhéo lấy.

Hạ Nghiệt mở lớn mắt thở hồng hộc, vầng trán rốt cuộc toát mồ hôi lạnh, mơ hồ nhìn Văn Khải.

– Tốt lắm, tiếp tục đi, cứ thả lỏng.

Hạ Nghiệt rốt cuộc không thể chịu đựng, chiếc eo liền vặn vẹo câu dẫn hắn, tiếng thở cũng bắt đầu gấp gáp, bất chấp vũ nhục mà khẽ rên nhỏ một tiếng.

– Anh hiện tại cực kì quyến rũ a, cứ thoải mái, tôi muốn nghe tiếng kêu của anh..

– Ân… ưm… – Hạ Nghiệt đầu óc ngày càng mơ hồ, cứ nhìn đến gương mặt điển trai kia của Văn Khải , phía dưới lại càng xuất tinh, lại còn chủ động nắm chặt lấy bàn tay hắn, đan vào bàn tay mình.

– Sao vậy? Chưa gì đã muốn tôi rồi sao?… – Hắn thừa biết thuốc trong người cậu rốt cuộc đã phát huy tác dụng, kì thực hắn trước đó đã biết dù có tẩm thuốc thế nào, với tính cách quật cường của cậu, tuyệt đối sẽ không chịu thua mà chấp nhận hắn, do đó dạo ngày nay hắn thường sai bọn đàn em tìm một loại xuân nhược cực mạnh, nếu thấm vào cơ thể chưa đầy một giây đã thuốc đã phát huy ngay lập tức, thực không ngờ lại thành công đến thế này đây.

– Ha… hộc… Văn Khải… mau.. dừng nó lại… – Hạ Nghiệt có một chút tỉnh táo lại, thở dốc cầu xin hắn.

– Dừng cái gì? Thuốc một khi đã uống, kể cả có tiểu tiện hay thoát phân, cũng chẳng ngăn cản việc anh dâm đãng thế này đâu, trừ phi….. anh năn nỉ tôi, tôi sẽ “dừng” nó cho anh. – Vừa nghe Văn Nghe liền bật cười, vuốt ve phân thân đang dựng đứng của Hạ Nghiệt, đánh nhẹ nó một cái.

– Cậu… a… làm ơn… dừng… – Bị ngọn lửa trong cơ thể tái phát bùng nổ, dâng lên tới đỉnh đầu, tứ chi lại tê dại không kiềm được bám lấy bả vai săn chắc của Văn Khải, hai chân lại vô pháp chật vật, rốt cuộc là dừng lại ở thắt lưng hắn. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

– Vậy mới đúng là chó ngoan chứ.. Hạ Nghiệt. – Văn Khải đắc ý cười ngoài miệng, khẽ đưa mắt nhìn đôi chân chật vật kia của Hạ Nghiệt, cười thầm, hắn nắm lấy cổ chân cậu vòng qua thắt lưng mình, lấy tay đặt dưới mông cậu nhấc cao lên, một phen đem hung khí màu tím sớm ngẩng đầu đâm thẳng vào hậu huyệt cậu.

– A…a… hức… hộc.. hộc… – Phía dưới vốn dĩ đang ngứa ngáy khó chịu, bị vật lớn xuyên vào, khiến tiểu huyệt bị kéo căng đến cùng cực, đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu hơn, lại còn mang lại đau đớn, Hạ Nghiệt một bên vừa rên một bên vừa khóc nức. Một lát sau mới làm quen với vật kia, cậu thở hồng hộc nhìn hắn.

– Tiếp tục đi, tôi sẽ làm nhanh hơn đấy. – Nói xong Văn Khải liền mãnh liệt đẩy nhanh thắt lưng, điên cuồng ra ra vào vào hậu huyệt Hạ Nghiệt, đến nơi sâu nhất mà đâm thẳng vào.

– Aa… ân… a… ưm.. – Cậu cư nhiên bị dục vọng bám lấy quanh mình, thực tại chẳng khác gì uống phải ma túy vậy, hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì, suy nghĩ gì, đầu óc trống rỗng, nhưng lại khát khao lấy hắn, cơ hồ phía sau muốn thêm bị xuyên xỏ, liền chủ động ngồi dậy khoác lấy cổ Văn Khải, điên cuồng hôn môi hắn.

============

– Mẹ à, hôm nay con nấu nhiều món mẹ thích nha, mẹ còn không mau dùng bữa. – Dư Thiên Mỹ lén la lén lút bước tới ôm lấy bà Lưu đang chăm chú xem ti vi, ngữ điệu nũng nịu nói với bà.

– Được rồi được rồi, haizz… cái con bé ngốc, cứ ngày nào cũng làm nũng với bà già này, sau này có con có cái, thì phải làm sao? Lớn chút đi. – Bà quay đầu đưa tay ngắt lấy mũi cô.

– Mẹ, không phải con đã bảo mẹ rồi sao, con đã xem mẹ là mẹ ruột của con, cả mẹ con cũng rất kính trọng mẹ, hai người không khác gì chị em ruột vậy, cho nên… sau khi cưới Sở Mặc, con cả đời sẽ chăm sóc thật tốt cho hai mẹ, còn chuyện con cái… cái đó tính sau a. – Dư Thiên Mỹ bước tới ngồi xuống ôm lấy bà, còn vùi đầu vào hõm cổ bà.

– Nói vậy là sao? Hai đứa còn trẻ, tranh thủ sinh hạ cho hai bà già này tám chín đứa cháu, như vậy bà già này mới cam tâm nha. – Bà vỗ nhẹ trán cô, tỏ vẻ giận dỗi nói.

“Cạch” một tiếng, nghe thấy tiếng mở cửa, Dư Thiên Mỹ cùng bà Lăng vội vã đứng dậy.

– Mẹ, con mới về. – Sở Mặc gượng cười bước tới hôn lên gò má bà Lăng, cởi áo khoác đặt xuống ghế, đưa tay nới lỏng cà vạt.

– Sao sắc mặt con xanh xao quá vậy, không khỏe chỗ nào sao? – Bà Lăng ngồi xuống bên cạnh y, đưa tay chạm lên trán y.

– Con không sao, phải rồi, Thiên Mỹ, mẹ em đâu? – Sở Mặc lắc đầu trấn an bà, sau liền quay sang Dư Thiên Mỹ hỏi cô.

– Mẹ em có hẹn đi chơi với mấy người bạn, hôm nay sẽ không dùng cơm…. này, anh có chắc là ổn không, chưa bao giờ thấy anh mệt mỏi thế này a? – Cô lo lắng bước tới xoa bóp bả vai y.

– Đừng lo, hôm nay công ty nhiều việc quá thôi, mẹ, con xin phép về phòng. – Sở Mặc vỗ vỗ tay cô, hướng bà xin phép rồi lên phòng mình.

– Haizz… cái thằng đó, suốt ngày cắm hai con mắt vào ba cái gì mà… mà văn kiện gì đó.. không biết lấy con rồi có như vậy nữa không? – Bà Lưu chán nản dựa lưng vào ghế, tựa hồ rất tức giận.

Dư Thiên Mỹ chỉ có thể lắc đầu gượng cười, sau lại để ý áo khoác của Sở Mặc để quên trên ghế, liền cầm lấy nó, lại phát hiện có da máu khô đọng trên áo y.