Ngay cả khi bất tỉnh tôi cũng đã cảm nhận được sự đau đớn tột cùng thế này, chi bằng từ lúc đó cậu ta để tôi chết quách cho rồi đi.
Đau đớn từ phía dưới rất lâu khiến tôi mơ mơ màng màng muốn mở mắt tỉnh dậy, nhưng đôi mắt nó thực sự không nghe lời tôi, cứ dính chặt như vậy, để tôi phải quằn quại trong cơn đau rát dữ dội kia.
Sau một hồi cảm thấy cơ thể gần như hư nhuyễn, tôi liều mình đi vào một mảng đen tối. Lúc tôi tỉnh dậy đương nhiên vẫn là nằm trên giường bệnh, bên cạnh tôi là một nữ y tá đang cầm bút ghi chép gì đó. Dường như phát hiện tôi đã tỉnh lại, cô liền ôn nhu cười với tôi.
– Cậu còn thấy đau không?
– Không. – Tôi không còn sức lực để lắc đầu, đành ráng mở miệng trả lời.
– Cậu như thế nào lại tự hành mình như vậy? Hậu môn cậu gần như rách rồi đó.
Tôi im lặng không nói, chậm rãi quay đầu sang bên kia, trong ánh mắt chỉ có hai chữ “căm hận” người kia.
– Hảo a, cậu ở đây nghỉ ngơi, có gì cứ bấm nút đỏ ở đầu giường, tôi sẽ đến.
Đợi cô bước ra ngoài, tôi hừ lạnh một tiếng, ở đây chỉ khiến tôi thập phần chán ghét, khốn nạn, cậu ta hành tôi đến mức này, còn ngang nhiên bỏ chạy để thân tôi tàn tạ ở đây.
Lúc này trong đầu tôi có một suy nghĩ vô cùng điên dại, ánh mắt tôi nghĩ đến ba con người kia lập tức nổi gân đỏ dữ tợn, hai tay tôi không ngừng siết chặt, cơ thể lại thập phần run rẩy.
Tôi một phắt ngồi dậy, gắng để bản thân được bình tĩnh trở lại, lảnh đạm đưa mắt nhìn xung quanh, tầm mắt tôi lập tức dừng lại ở đĩa trái cây trước mắt.
Một mực dùng sức nhấc tấm thân ốm yếu đứng dậy, từng bước từng bước chậm rãi đến bên bàn khách, tôi như kẻ điên mà đưa tay vuốt ve qua lại trái cam, chùm nho trên đĩa.
Khẽ ngừng động tác, tôi chậm rãi di chuyển ngón tay đến con dao cạnh đó, thản nhiên vuốt ve mũi dao, sau đó cởi nút áo ra, che con dao vào trong ngực mình, hùng hổ mở cửa bước ra ngoài.
Tôi một thân mặc y phục bệnh nhân lê lết bước trên con đường rộng lớn, mọi ánh mắt xung quanh cứ thế đổ dồn vào tôi, bên tai tôi cứ văng vẳng nghe vài câu của họ.
– Cậu ta bị điên sao?
– Phải đó, tay còn giấu cái gì bên trong nữa, không chừng là bom đó a.
Tôi bất giác cong khóe miệng cười lạnh một cách quỷ dị, thì ra người đời còn có thể kêu tôi bị điên nữa a, hảo thú vị.
Nhưng nụ cười lập tức tắt đi, tôi lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía trước, chính là trước mắt tôi không phải ai khác chính là y, là y… và cả bà già chết tiệt đó nữa, đương nhiên không kể đến vợ của y.
Thấy họ đang vui vẻ bước vào nhà hàng bên cạnh đó, tôi trừng mắt nhìn gia đình hạnh phúc kia, lườm sang chỗ khác, tiếp tục bước thẳng.
Theo con đường dài dằng dặc quen thuộc, tôi thờ thẫn đi đến ngôi làng ngày đó, nơi tôi sinh ra và lớn lên, nơi tôi bị mọi người phán xét mọi thứ.
Đến cái dẻ rách của tôi, tôi đưa tay mở cửa ra, tầm mắt ngay lập tức bắt gặp thân ảnh say xỉn của ông già chết tiệt đó đang lăn lộn trên sàn nhà.
Tôi lạnh lùng nhìn ông, chậm rãi bước tới, có vẻ biết tôi về, ông ta liền loạng choạng ngồi dậy, cười cười hướng tôi nói.
– Mày.. về đúng lúc lắm. Tao… sắp chết rồi. Ha ha.. mấy bọn khốn kia bảo sẽ giết tao đó… mà mày xem… tao vẫn còn dửng dưng ở đây, là để trừng phạt mày… rồi tao mới an nghỉ ra đi. Ha ha ha.
Nụ cười cợt nhả của ông ta khiến tôi muốn nôn còn không kịp. Tôi chậm rãi quỳ gối xuống đối mặt ông, đưa tay còn lại vuốt ve cổ ông, sau đó di chuyển xuống dưới khố hạ ông, vuốt ve hạ thân đang ngẩng đầu của ông ta.
– Có muốn tôi giết ông thay bọn chúng không?… Đến, chiếm cơ thể tôi đi, tôi sẽ làm.
Không ngờ vừa dứt lời, ông ta đã điên cuồng lột quần mình ra, một phen áp đảo tôi xuống đất, hung hăng tuột quần tôi.
“Phốc” một tiếng, tôi thẳng thừng đưa dao đâm thẳng vào vai ông ta.
– Mày… mày…
Một lần nữa tôi đưa tay đâm sang vai bên trái ông ta, không ngờ lại khiến ông ta nổi điên mà gạt tay tôi ra, con dao cũng theo đó mà văng ra ngoài.
“Chát chát ” ông như điên mà không ngừng đánh tôi, tôi một bên dùng sức muốn trốn khỏi.
– Muốn giết tao sao?!! Thằng mất dạy!! Mày có biết hôm nay bà già đó cho tiền tao rất vui không? Ít nhất người không quen biết còn cho tao, còn mày?!! Cả ngày chỉ có tìm mấy thằng đó quan hệ, đồ đĩ đực!! – Tiếp tục vung tay đánh vào mặt tôi, tôi bất lực nằm xụi lơ trên sàn, đầu óc gần như choáng váng.
– Để xem mày còn dám không?!! Đâm đi!! Đâm nữa đi. – Ông ta túm tóc tôi lên, tôi trừng mắt nhìn ông, phun nước bọt vào mặt ông, lập tức bị một bạt tai giáng xuống.
Ném tôi lên sàn, ông ta như thường lệ lấy một chiếc ghế gỗ hung hăng đánh lên người tôi, tôi đau đớn ôm lấy đầu mình, thân thể vốn dĩ hư nhuyễn, hiện tại còn bị đón nhận hành hình thế này, tôi nghĩ đã đến lúc tôi sắp đi đời rồi đi.
“Bang” một tiếng, cánh cửa đột nhiên bị đá văng, ông ta cũng vì tiếng động đó mà ngừng động tác, xoay đầu nhìn lại.
– Mẹ kiếp! – Là thanh âm của một nam nhân, tựa hồ rất tức giận, tôi khẽ hé mắt quan sát, như thế nào… lại là Sở Mặc.
Y như một tên điên mà không ngừng đánh ông ta, đánh không dừng lại, mà ông già chết tiệt đó lại một bên chửi y, lại còn phản công muốn đánh y.
Tôi nhân cơ hội nhấc người đưa tay với lấy con dao cạnh đó, từ phía sau đâm vào lưng ông ta. Máu lập tức bắn vào mặt tôi.
Một lát, ông ngã quỵ xuống mặt đất, chật vật trên sàn nhà cực kì khó coi. Tôi bất lực đánh rơi con dao, khóe miệng cong lên, sau cùng vẫn là cười lớn.
– Ha ha ha… ha ha.
– Hạ… Hạ Nghiệt.. – Sở Mặc kinh hãi trợn lớn mắt nhìn tôi, một phen kéo tôi về phía y.
– Ông ta… là chính tay tôi giết đó… ha ha ha.. – Tôi cười chẳng khác gì một gã hề vậy, bất quá vẻ mặt của Sở Mặc lại không vui chút nào.
Một lát, đột nhiên một đám gã mặc áo đen bước vào, gã cầm đầu tay phèo phèo điếu thuốc nhìn thân ảnh chật vật của ông ta, cau mày nhìn tôi.
– Đây còn chưa đụng chạm, thằng nhóc này đã đâm lão khùng này rồi. Tụi bây tới xem ông ta còn sống không?! – Sau đó gã hất cằm ra lệnh bọn đàn em, Sở Mặc vội vã ôm lấy tôi tựa như che chở, trừng mắt nhìn bọn họ.
– Đại ca, hắn còn sống.
Nghe đến đây tôi lập tức cả kinh nhìn tên kia, như người mất hồn nhìn ông ta bị bọn chúng kéo đi, tôi kích động chạy tới túm lấy áo gã đầu đàn.
– Không… không thể nào. Ông ta như thế nào còn sống chứ? Tôi phải giết ông ta!
– Xem ra còn có người cũng muốn giết lão khùng này nhỉ? Yên tâm, bọn đây sẽ đem xác hắn cho hổ ăn. – Gã đột nhiên nhoẽn miệng cười nhìn tôi, vỗ vỗ vai tôi rồi xoay người ly khai.
– Không sao… đã không sao. – Tôi thờ thẫn ngồi bệt xuống đất, mặc cho Sở Mặc ôm lấy tôi trấn an.
– Ông… ông ta sẽ chết? Có phải không? – Tôi ngẩng đầu nhìn y, mơ hồ hỏi.
– À… ừ. – Sở Mặc kinh ngạc nhìn tôi, sau cũng gật đầu trả lời.
Tôi thỏa mãn nhếch miệng cười lạnh, vươn tay ôm lấy cổ y, y cũng đáp lại cái ôm của tôi, đưa tay vuốt nhẹ lưng tôi.
– Xin lỗi cậu, Hạ Nghiệt. – Y đột nhiên lên tiếng.
Buông tôi ra, Sở Mặc đỡ tôi đứng dậy, đem áo khoác khoác lên cơ thể tôi, đỡ lấy vai tôi bước ra ngoài.
Đưa tôi vào xe, y chần chừ ngồi ở ghế lái nhìn chăm chăm vào tôi, mà tôi lúc này lại mang gương mặt cười vô cùng quỷ dị.
– Tôi đưa cậu tắm rửa, cậu xem, mặt lấm lem hết rồi đi. – Y nhướn người đưa tay chùi những vết máu đọng trên gương mặt tôi, trầm mặc quan sát tôi.
– Anh bỏ vợ đi theo tôi, không sợ tôi giết anh sao? – Tôi đưa ánh mắt sắc bén nhìn y, cười nham hiểm, không phải với thái độ lạnh lùng khinh người như lúc trước, mà là xem y chẳng khác gì người đồng hành vậy
– Hắc… tôi chưa cưới cô ấy a. – Sở Mặc cười như thể đang xem một vở kịch thú vị, tiếp tục đưa tay chùi lấy mặt tôi vừa trả lời.
– Tôi biết. Cậu ngoan cường như vậy, đương nhiên sẽ rất ghét tôi. – Y cười ôn nhu, vươn tay xoa lấy đầu tôi, rồi ổn định ngồi vào ghế lái bắt đầu nổ máy.
Tôi khinh bỉ cười một tiếng, y như thế nào lại thay đổi nhanh như vậy chứ, không phải hồi sáng còn rất xem thường tôi sao?
Nhưng tôi cũng không phải kẻ lắm chuyện, con người vốn dĩ sớm nắng chiều mưa tối bão, kể cả tôi cũng vậy, thôi thì đành im lặng theo y.
Đưa tôi đến khách sạn thuộc công ty của Sở Mặc, y vốn dĩ là tổng giám đốc nơi này, đương nhiên vừa mới nói cho quản lý là đã có một phòng cho tôi.
Khách sạn ở đây thực sự rất lớn, còn có khu gym, nhà hàng và trung tâm mua sắm riêng, cư nhiên Sở Mặc lập tức gọi ngay cho nhân viên đặt một bộ y phục cho tôi.
– Anh không cần phải chuẩn bị cho tôi. Làm phiền anh quá. – Nhìn Sở Mặc “bận rộn” vì tôi như vậy đương nhiên khiến tôi thập phần áy náy.
– Cậu vào tắm rửa đi. – Sở Mặc thở dài, bước tới đẩy tôi vào phòng tắm.
Tôi khẽ dừng bước, xoay người đối mặt y, nghiêm túc hỏi.
– Tôi muốn biết tại sao, anh lại làm vậy, anh… không nghĩ tới vợ anh và mẹ anh sao? Tôi không muốn bị kêu là….
– Tôi không biết nữa. Nhìn thấy cậu… tôi không hiểu sao lại bị cậu thu hút, nếu như chúng ta cùng nhau một chỗ, cậu thì bị người ta nói là kẻ cướp chồng người khác, còn tôi…. sẽ thành một kẻ bội nghĩa. Như nhau cả… bất quá…
Sở Mặc tiến sát lấy tôi, đưa tay chạm lên gương mặt tôi, gương mặt tức thì trở nên nghiêm túc.
– Từ bây giờ trở đi, tôi muốn… bảo vệ cậu, Hạ Nghiệt. Cho nên… đừng từ chối tôi. – Tôi bị ánh mắt sắc bén kia câu dẫn, lời nói của y cũng không hề một chút lừa gạt, tôi không biết nữa, tôi… tôi muốn y.
Tôi vươn tay ôm lấy cổ y, nhắm hai mắt lại điên cuồng hôn môi y, như một tên nhịn dục vọng lâu năm mà quấn lấy y một cách mãnh liệt, không ngừng cùng y mút lấy môi đối phương.
Sở Mặc đưa tay nâng một chân tôi lên, tôi theo bản năng nhảy lên vòng hai chân kẹp lấy thắt lưng y, mặc y ôm tôi ngồi xuống bồn tắm rộng lớn.
Buông Sở Mặc ra, tôi như điên mà cởi y phục trên người y xuống, tham lam đưa miệng hôn lên tấm ngực săn chắc của y, rồi di chuyển xuống hạ khố của y, mút lấy chiếc quần lót che đi nơi thô lớn đang trướng đầy dục vọng kia.
– Hạ Nghiệt…
Tôi bị Sở Mặc đẩy tôi nằm xuống bồn, tiếp tục hôn môi tôi, nụ hôn lúc này trở nên cuồng bạo hơn, y hơi tránh xa môi tôi khoảng chừng 2 xentimet, đưa lưỡi ra tựa như muốn tôi tiếp lấy.
Tôi đương nhiên không do dự gì mà vươn lưỡi quấn lấy lưỡi y, đảo quanh một vòng nhấm nháp liếm lộng, tôi chính là thừa biết bộ dạng của tôi lúc này dâm đãng chẳng khác một kĩ nam vậy.
– Ha…. Hạ Nghiệt… cậu.. thật đẹp… không phải một đĩ đực, cũng không phải tên lừa gạt, tôi xin lỗi.. đã hiểu lầm cậu. – Sở Mặc thở hổn hển nói từng câu lọt vào tai tôi, tôi kinh ngạc nhìn y, tôi… tôi thực sự không phải sao, thực sự không phải, thanh âm tôi thập phần run rẩy ra lệnh y.