Đại Sắc Lang (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 41



Cầm trên tay con dao sắc bén, tôi thẫn thờ nhìn nó, vuốt ve lưỡi dao bóng loáng, tự nhìn chính mình trên tấm gương phản chiếu trên lưỡi dao, gương mặt này, lẽ ra không nên có, mà có, nhất định phải phá hủy từ rất lâu, nhưng tại sao, gương mặt này không phải của tôi sao, thật đáng ghét, thật vô dụng, thật yêu nghiệt.

Tôi như điên mà vung lưỡi dao lên tứ phía, một nhát, hai nhát, rồi ba nhát lên gương mặt tôi. Thở hồng hộc, từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống đùi tôi. Tôi lại đưa lưỡi dao lên, tự nhìn chính mình, cười khẩy, hóa ra bây giờ tôi mới cảm thấy thỏa mãn như vậy, chỉ cần gương mặt này hủy hoại, nhất định sẽ không còn yêu nghiệt.

Chậm đã, không đúng, phải là cả con người tôi, tôi đưa tay lên ngực trái của mình, nơi đây, Văn Khải và Sở Mặc, chúng đã khắc in sâu tôi, nếu tôi vứt bỏ nó, không phải càng ti tiện hơn sao. Tôi cong khóe miệng, trong đầu nghĩ rằng phải chấm dứt càng nhanh càng tốt.

Không do dự gì nhiều, tôi đưa cổ tay lên, cơ thể này từ khi nào đã nhiều thịt hơn trước như vậy, à, là Tiểu Khải, ngẫm lại, thời gian tôi và em bên cạnh nhau, em ấy chăm sóc cho tôi còn hơn chính tôi chăm sóc em ấy. Quan tâm như vậy, ôn nhu như vậy, tôi cư nhiên lại đánh mất nó, thật đáng chết.

Tôi tiếp tục một trận kích động, hung hăng đè lưỡi dao hạ sát vào cổ tay, cứa sâu thành một đường dài, cắn môi nhẫn nhịn, đau quá, buông con dao, tôi thở hồng hộc nhìn máu đỏ sẫm tràn lan, đầu óc choáng váng, tôi lập tức ngã nhào xuống mặt đất, cảm nhận tim đập rất nhanh, nhanh đến nỗi, tôi muốn bóp nát trái tim mình, hơi thở yếu ớt, mọi thứ trước mắt mờ nhạt.

Nước mắt tôi lặng lẽ rơi xuống, chỉ có thể chết ở nơi rách nát này, tôi mới có thể an nhàn đi xuống địa ngục, cái chết như vậy là quá nhẹ nhàng rồi đi. Trong giấc mộng đen tối, tôi nghe thấy thanh âm của Tiểu Khải và Sở Mặc, không ngừng gào thét gọi tên tôi, hóa ra chết rồi, có thể nghe thấy thanh âm người mình yêu thương lần cuối cùng, thực hạnh phúc.

– Hạ Nghiệt….

– Hạ Nghiệt….

Một mảng đen nghịt bao trùm lấy tôi, đột nhiên một đốm trắng phát ra, lan tỏa khắp nơi, tôi cư nhiên lẻ loi ở một nơi trắng xóa lạnh lẽo, kinh ngạc nhìn quanh, đây là thiên đường hay địa ngục.

Phía trước là một tầng sương mù dày đặc, âm vang của ai đó đang gọi tôi, tôi vội vã chạy tới, Tiểu Khải đang mỉm cười với tôi, nhìn thấy em, tôi xúc động không nói nên lời, chỉ rơi lệ mà ôm lấy em.

Em ôm chặt lấy tôi không buông, hơi thở nóng hổi của em phả vào cổ tôi, thật ấm. Em buông tôi, lau nước mắt cho tôi, ôn nhu hôn môi tôi, em nói.

– Hạ Nghiệt, em xin lỗi, trở về với em đi anh.

– Tiểu Khải…em không hận anh sao?

– Em yêu anh, Hạ Nghiệt.

Bàn tay đang ôm lấy Tiểu Khải, đột nhiên lại xuyên qua cơ thể em, tôi hoảng hốt nhìn em, trước mắt tôi là một Tiểu Khải trong suốt, rồi dần dần tan theo mây khói.

– Tiểu Khải, đừng đi.

Tôi điên cuồng quơ tay loạn xạ, muốn tìm kiếm thân ảnh của em, trong lòng lại không ngừng lo sợ không thể gặp được em nữa, tôi liều mạng khóc lớn, bất lực quỳ xuống ôm lấy ngực đang co thắt.

Một bàn tay to lớn từ phía sau đưa đến trước ngực tôi, ôm lấy cả cơ thể tôi, lưng tỏa ra nhiệt độ nóng hổi, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai.

– Đừng khóc.

Tôi cả kinh xoay người lại, Sở Mặc đang trầm tĩnh nhìn tôi, hai tay tôi run rẩy, đưa lên chạm vào gương mặt anh, nóng quá. Tôi nức nở, thanh âm không được rõ ràng mở miệng.

– Sở Mặc… là anh thật sao?

– Ân. – Anh giữ chặt tay tôi, không vui không buồn trả lời.

– Sở Mặc, em đau quá.

Anh ôm lấy tôi thật nhẹ nhàng, vươn tay xoa xoa mái tóc tôi, ôn nhu hạ xuống nụ hôn lên vầng trán tôi, anh nói.

– Sẽ không đau nữa.

– Sở Mặc, anh rất hận em, có phải không?

– Anh yêu em, Hạ Nghiệt.

Anh dứt lời, đột nhiên “Choang” một tiếng, anh như một tấm kính bị vỡ thành từng mảnh, vươn vãi xung quanh. Tôi bị dọa đến phát sợ, điên cuồng nhặt lấy từng mảnh vỡ trên nền đất.

– Không… Sở Mặc.

Tôi chính là sợ đến toàn thân run rẩy, không được, tôi muốn nhìn thấy em, tôi muốn được bên cạnh anh, tôi đã sai lầm thật rồi. Mảnh vỡ thủy tinh giống như nghe được tôi đang gào thét, đột nhiên bay lên không trung, rồi vung xuống không ngừng chém vào cổ tay tôi, cứa thật sâu thật dài. Tôi đau đớn thét lớn, đè lấy cổ tay ứa đầy máu.

Kinh sợ đến mức, tôi lập tức trợn to hai mắt, trước mắt tôi là trần nhà màu trắng, thanh âm bên tai là tiếng “Tít tít” quen thuộc, tôi theo bản năng xoay đầu, phát hiện cổ tay đang truyền nước biển, còn cổ tay bên kia lại được băng bó kĩ lưỡng.

Thẫn thờ ngồi dậy, rút ống truyền nước ra, tôi rời khỏi giường. Mở cửa phòng bước ra ngoài, tôi mờ mịt lê từng bước về phía trước, qua dãy hành lang rộng lớn, tầm mắt tôi đã bắt gặp thân ảnh của hai người.

Tiểu Khải đang ngồi bệt trên sàn nhà, tay ôm lấy đầu, vẻ mặt rất thống khổ. Còn Sở Mặc, anh vẫn an tĩnh ngồi ở hàng ghế, vẫn biểu tình lạnh lùng, nhưng hai tay anh lại đan chặt vào nhau, run lẩy bẩy.

Sống mũi tôi cay cay, đôi môi mấp máy muốn nói điều gì đó nhưng không thể mở miệng, chậm rãi lết chân tới gần, tôi đứng trước hai người, qua lâu sau mới lên tiếng.

– Sở Mặc, Tiểu Khải.

Đáp lại tôi chỉ là một khoảng im lặng không phản ứng, tôi bất đắc dĩ vươn tay, muốn chạm vào anh, thật trớ trêu, bàn tay tôi, cùng bờ vai rộng lớn của anh, chúng tựa như đám mây, xuyên qua như không khí. Tôi hốt hoảng rụt tay trở về, lại liều mạng chạm vào vai anh, xuyên qua, lại một lần xuyên qua, anh vẫn không phản ứng, ngồi im trên ghế.

– Không… không thể nào.

Tôi lùi hai bước, phát hoảng cùng cực, nhìn thấy cánh cửa phòng bệnh phía trước mở ra, Tiểu Khải và Sở Mặc lúc này mới phản ứng, bộ dạng khẩn trương bước tới bác sĩ đang cởi khẩu trang.

– Thực xin lỗi.

Khung cảnh im lặng chưa từng thấy, Tiểu Khải đột nhiên mở to hai mắt, sau đó là một hàng lệ, hai hàng lệ rơi xuống, em bật cười, nhẹ lắc đầu.

– Ha ha… ha ha ha.

Vị bác sĩ thở dài nặng nề rồi rời khỏi, tôi vẫn đứng đó, ngây người nhìn em đang rơi lệ, tim co thắt lại, đau đớn từng đợt. Em chạy vào phòng, quỳ trước giường bệnh khóc lớn, em cầm lấy cánh tay thân thể kia, lay lay kịch liệt.

– Hạ Nghiệt… Hạ Nghiệt.

Tôi kinh trợn hai mắt, cảm giác lo sợ bước từng bước vào trong phòng, người kia, cơ thể kia, gương mặt trắng bệch kia… không phải là tôi sao. Từng giọt lệ nóng ấm rơi trên gương mặt tôi, ôm lấy mặt mình, nguyên lai tôi đã chết rồi, đã chết thật rồi.

Em ôm lấy cơ thể tôi vào lồng ngực, gào thét dữ dội, chưa bao giờ tôi thấy em khóc nhiều đến vậy, em vẫn còn yêu tôi sao, em không căm hận tôi sao, Tiểu Khải.

– Em xin lỗi anh… em không mắng anh nữa… về với em đi anh, Hạ Nghiệt.

Tôi muốn khóc thật lớn, muốn ôm lấy em, nhưng xa quá, tôi và em, hiện tại thuộc về hai thế giới khác nhau, chỉ còn người âm và người dương, không còn tồn tại nữa.

“Rầm rầm” hai tiếng, nghe thấy tiếng động lớn, tôi thất thần nhìn ra bên ngoài, trước mắt tôi, anh không còn một Sở Mặc an tĩnh, không còn một Sở Mặc lãnh đạm, chính là một Sở Mặc dã thú, anh điên cuồng đập hai tay vào tường, sau đó ném ghế lung tung, thét lớn.

– Tất cả các người là một lũ vô dụng!

Nhiều vị bác sĩ chạy tới muốn ngăn cản anh, lại bị anh hung hăng vung nắm đấm, chửi lớn.

– Một mạng người mà cũng không cứu nổi! Đừng trách tôi không giết các người!

Bảo vệ định kéo anh đi, rốt cuộc cũng bị bác sĩ ngăn lại, tim cho anh thuốc ngủ ngay cổ tay, lập tức ngất xỉu.

– Báo cho bác sĩ Dư, chồng cô ấy bị tăng huyết áp.

– Vâng.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Tôi đau lòng nhìn anh bị kéo đi, anh tại sao vẫn quan tâm tôi, tôi chết đi, anh có thể hạnh phúc mà, vì cái gì lại nổi điên vì tôi, anh còn yêu tôi, có phải không?

Hóa ra tôi chết đi, người tôi yêu thương lại thống khổ hơn, đau đớn hơn như vậy. Nhưng nói cũng vô ích, tôi hiện tại chỉ là một bóng ma vang vãng nơi đây, không còn hiện diện trên thế gian này nữa.

………….

Tôi ngồi bên giường, nhìn anh yên lặng say giấc ngủ, anh tiều tụy nhiều như vậy, cũng chỉ vì một kẻ hạ lưu như tôi. Mảnh đời này tôi sẽ theo dõi anh, từng ngày từng bước, cho đến khi anh quên tôi, vứt bỏ hình bóng tôi ra tâm trí anh, tôi vẫn sẽ dõi theo anh, Sở Mặc.

Nước mắt trực rơi, tôi cúi đầu, mặc dù biết là không thể, nhưng tôi vẫn muốn được lần cuối được hôn anh, đặt lên bờ môi của anh, không cảm giác, không tư vị, nhưng ngọt ngào lắm.

Người vợ của anh bước vào, cô ấy nắm tay anh, rơi lệ nhiều hơn tôi, cô ấy nói.

– Anh tại sao lại như vậy, anh yêu Hạ Nghiệt đến mức phải vậy sao, Sở Mặc?

Tôi chỉ biết cười khổ, sau ngày hôm nay, Hạ Nghiệt sẽ không còn nữa, không còn phiền đến cô nữa, Dư Thiên Mỹ.

Lặng lẽ bước ra ngoài, bàn chân nặng nề đi đến khu nhà xác, nơi đây vốn dĩ rất lạnh, tôi cư nhiên không chút cảm giác, phải a, đã chết rồi.

Em ngồi thẫn thờ ở đó, vẫn không chịu buông tay tôi, đôi mắt em đỏ ửng, bọng mắt nổi sâu, em khóc nhiều như vậy sao, Tiểu Khải, có phải hay không, là chính tôi hại em.

Đúng là yêu nghiệt chỉ có thể dành cho tôi, ngay cả khi chết hay sống, bản thân tôi vẫn có thể gây tổn thương đến người mình yêu, chi bằng nếu như tôi không được sinh ra, anh có thể vẫn vui vẻ cùng Dư Thiên Mỹ, còn em, hẳn vẫn là một thiếu niên cao ngạo lưu manh mà bá đạo đi.

Tôi bước đến gần em, hạ nụ hôn nhẹ lên gò má em, em đột nhiên phản ứng, nhìn chằm chằm vào cơ thể tôi. Có chút bồn chồn, tôi lặng lẽ quan sát biểu tình của em.

Em đưa tay lên gò má, chạm trúng nơi tôi vừa hôn, em lại nhìn tôi trên giường, nói.

– Hạ Nghiệt, anh đang ở đây, có phải không?

Tôi kinh hoảng nhìn em, như thế nào lại như vậy, tôi không phải đã chết sao. Em lại ủ rũ trùng vai xuống, cười khổ nói.

– Nhớ anh nhiều quá, em rốt cuộc cũng gặp ảo giác rồi.

Tôi kìm nén nước mắt, đưa tay che lấy miệng, tim đau quá, Tiểu Khải. Vẫn biết em ngoan cố không muốn rời xa tôi, ở lại đây với em, chỉ càng khiến tôi thống khổ, tôi âm thầm rời đi, con người tôi chìm vào một mảng trắng xóa.

Ngày tôi mất được 1 tháng, tôi trở về, nhìn tên chính mình trong nấm mồ, không cảm xúc, xa xa, hình bóng em nhẹ nhàng bước tới, tay cầm bó hoa lớn, đến trước mộ tôi.

– Hạ Nghiệt, em tới thăm anh. Anh có khỏe không?

Gió nhẹ nhàng lướt qua mái tóc em, lộ rõ đôi mắt trầm buồn của em, em hạ bó hoa xuống, thắp cho tôi một cây nhang. Em quỳ hai đầu gối xuống, chắp tay cầu nguyện cho tôi.

– Anh còn nhớ nó không, là em tặng anh đấy, ngày đó em có bảo về nhà sẽ hướng dẫn cho anh, không ngờ lại quên bén mất.

Em lấy chiếc điện thoại di động cảm ứng của tôi từ trong túi áo ra, cười khổ kể lại.

– Hạ Nghiệt, em rất nhớ anh, nếu anh có ở đây, làm ơn hãy cho em một tín hiệu, em thực sự…. em nhớ anh lắm.

Em cúi đầu, hai tay cầm điện thoại run lẩy bẩy. Tôi hiện tại nước mắt cạn khô, nói chính xác hơn, hồn ma làm sao có thể khóc được nữa. Tôi chỉ đau lòng nhìn em, cho em một tín hiệu.

Điện thoại em vang lên, em cầm lấy, kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại, chính là số điện thoại của tôi. Em tựa như không thể vào chính mắt mình, khẩn trương cầm lấy điện thoại tôi, màn hình điện thoại tôi trống không. Em đưa tay bắt máy, thanh âm run rẩy nói.

– Hạ Nghiệt?

Gió mạnh kéo tới một không khí lạnh lẽo, đáp lại em chỉ là tiếng gió ào ào nơi đây, tôi biết tôi không thể làm gì khác, chỉ quan sát em nắm chặt điện thoại, em cười khổ.

– Cảm ơn anh, như vậy đã đủ rồi. Hạ Nghiệt… em yêu anh.

HẾT CHƯƠNG 41