Khoảng thời gian sau đó Hoa Trúc Vân dưới sự hướng dẫn của Thẩm Tử Ngọc trở thành chuột bạch, vừa luyện kiếm, vừa luyện thể, thử độc rồi được giải độc từ ngũ sư huynh, thử phù cho lục sư huynh, bị yêu thú săn đuổi từ nhị sư huynh, được chăm sóc thức ăn từ tứ sư huynh nhưng bên cạnh đó là các kiến thức cũng được nhét vào, bị thương rồi lại được tam sư huynh trị thương.
Nhưng cũng từ việc bị bắt đi lần đấy nàng cũng chăm chỉ luyện tập và tu luyện, cũng trở thành cái đuôi nhỏ của Thẩm Tử Ngọc, luôn bám theo hắn.
' Aaa, không muốn học nữa, ta muốn bế quan vô thời hạn. "
Hoa Trúc Vân đang một mình trong phòng gào lên, Thẩm Tử Ngọc hai tay khoanh lại, ôm kiếm, lưng tựa vào cánh cửa nghe nàng không ngừng nói chốc chốc lại gào lên cũng được một canh giờ.
Muội xong chưa, ta nghe nói hôm nay thái tử sẽ đến đấy, không đi gặp hắn à.
Á, Dạ Minh ca ca. "
Thẩm Tử Ngọc bên ngoài nghe rõ một tiếng " ầm " lớn, nhưng cũng không tự tiện vào bên ngoài hướng vào hỏi.
" Muội có sao không? "
Không sao ạ.
Lát sau thấy Hoa Trúc Vân nàng thân váy bạch y bước ra, nhìn sơ qua nàng cùng Thẩm Tử Ngọc cũng không khác mặc giống nhau là mấy, tóc vẫn theo kiểu nửa bới nửa thả chỉ là được tết thành hình cánh bướm, cài trâm hoa mai có tua rua ở phía sau. (2)
Đại sư huynh. "
Hoa Trúc Vân ngẩn đầu nhìn lên, Thẩm Tử Ngọc hơi ngẩn người nhìn, nàng ta vậy mà còn trang điểm?
" Nói đi."
" Đưa muội đi đi..."
Thẩm Tử Ngọc nhìn nàng rõ với ánh mắt từ chối, hắn bước một bước chuẩn bị rời đi.
" Kim đan cũng sắp đến rồi tự đi đi, muội cũng không phải mù đường, ta không muốn đi nghe chuyện phiếm. "
||
Nhưng mà muội không có kiếm, bình thường đều là tam sư huynh với ngũ sư huynh đưa muội đi..
Hoa Trúc Vân trong vòng hơn nửa năm liên tục nghiêm túc tu luyện, cũng dùng linh phù tụ linh cùng với việc vận dụng cách hấp thụ linh khí do Lục Sử chỉ dạy, thêm cả việc dùng linh thạch, đan yêu thú, linh thảo, công pháp do sư tôn Trường Nguyệt tặng, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi nàng đã đạt đến trúc cơ hoàn mĩ, chỉ đợi ngày đột phá kim đan.
Hoa Trúc Vân có thể tự ngự kiếm, nhưng vì mộ kiếm ba năm mới mở ra một lần, nàng vẫn chưa có kiếm bản mệnh, kiếm được tứ sư huynh làm ra chỉ có thể dùng để luyện tập nên nàng không muốn dùng nó để di chuyển qua lại.
Thẩm Tử Ngọc tay trái phía sau hơi xoa gáy, hắn đêm qua thức trắng cả đêm giờ muốn đi ngủ, chẳng qua sáng nay qua tìm nàng chỉ được nhờ đưa bữa sáng, hắn biết vậy sẽ không tự mình qua.
Đại sư huynh, đi màaa.
Thẩm Tử Ngọc rút Lạc Phong ra, quay người lại bế lấy tiểu cô nương đang bám mãi vạt áo hắn, không được liền với lấy thắt lưng hắn ngay eo cứ đứng im chút chút lại theo thói quen giật mấy cái, nếu nàng còn kéo nữa hắn sợ ngay cả quần hắn cũng tuột xuống mất. (5)
Hoa Trúc Vân trong thời gian này cũng cao lên không ít, có một số cái cũng không cần quá với để tới, nhưng có một số cái nàng quả thật không đủ để có thể dùng tay chạm đến.
Thẩm Tử Ngọc bế nàng trên tay sao đó cảm thấy không tốt, hắn lại để nàng đứng phía sau lưng, Hoa Trúc Vân đôi mắt chớp mấy cái, trong ánh mắt còn lộ rõ sự khó hiểu, sau khi đứng sau lưng Thẩm Tử Ngọc Lạc Phong cũng bắt đầu điên cuồng bay đi, nó không chịu sự kiểm soát của Tử Ngọc quá nhiều vì bản tính, Thẩm Tử Ngọc cũng mặc kệ.
Hoa Trúc Vânn, muội.. bỏ tay ra khỏi đai lưng ta ngay.
Hoa Trúc Vân trong lòng dằn xuống, nàng buông cái sợi dây trắng ở eo hắn, tay nhỏ nàng nắm lấy tay hắn, tay Thẩm Tử Ngọc rất lạnh, nhưng nàng không rút lại khiến hắn có chút ngạc nhiên.
Không lạnh sao?"
" Ò. "
" Ò cái gì? Ta đang hỏi muội đấy. "
Hoa Trúc Vân hơi suy tư một lúc, cũng không biết nên trả lời đại sư huynh nàng như thế nào, nhưng không biết nên nàng cũng im lặng.
Thẩm Tử Ngọc bất chợt rút ray lại, Hoa Trúc Vân cảm thấy eo hơi được nâng lên, chỉ thấy tay Thẩm Tử Ngọc ôm ngang thắt eo nàng từ trên Lạc Phong kiếm hạ xuống, nàng lúc này mới hiểu chuyện gì xảy ra.
- Trước điện Đồng Vân -
Dạ Minh biểu ca, huynh đến thăm muội sao? "
Dạ Minh hắn nghe giọng có chút không quen quay lại, sắc mặt còn đang tốt đột ngột tối sầm lại, Lộ Ngọc Bích chạy đến bên cạnh hắn tay nắm lấy cánh tay hắn lắc lắc làm nũng khiến hắn muốn lập tức đạp nàng ra một cước.
" To gan, thái tử điện hạ ngươi muốn động vào là động sao.
Nhất hắn chặn lấy tay Lộ Ngọc Bích đẩy ra khỏi Dạ Minh, Lộ Ngọc Bích cũng vì vậy chỉ thẳng tay vào mặt Nhất mắng hắn không biết tôn ti trật tự, chỉ thấy nam tử hắc y nhếch môi nhẹ. (2)
Không biết cô nương lấy thân phận quận chúa hay một đệ tử Tinh Vân Tông để nói với ta?
Quận chúa? '
" Ta là Bích Diệp quận chúa do hoàng thượng phong, hừ. "
Lộ Ngọc Bích hay tay chống eo dõng dạc nói, Trường Lưu Khanh kéo lấy nàng sang một bên lui về phía sau, hắn tay phía trước khẽ cúi đầu với Dạ Minh.
" Là đồ đệ thất lễ do ta không quản giáo nghiêm, để thái tử điện hạ chê cười rồi."
Trưởng lão nhọc lòng rồi.
Dạ Minh thái độ rất rõ ràng, Trường Lưu Khanh cũng biết ý mà lui xuống không nói gì, Lộ Ngọc Bích từ sau bước lên.
" Thái tử, cô mẫu ta là hoàng hậu, huynh đối với ta thất lễ như vậy không sợ ta nói cô mẫu trừng phạt huynh sao?"
" Ồ..cô mẫu cô, để ta nói với cô thông tin này, cô mẫu cô mưu hại bản thái tử không thành, mưu hại đích thứ của nghĩa mẫu ta, bị phụ hoàng giam vào lãnh cung, tước phượng vị mãi mãi không được khôi phục rồi, cô nên lo lắng cho mình đi thì hơn.
' Cái gì.. huynh.. huynh lừa ta..
" Còn vào nữa không?"
Thẩm Tử Ngọc nhìn Hoa Trúc Vân, hắn đặt nàng ngồi trên vai, lại nhìn về khung cảnh có chút không mấy lành phía trước, hắn tuy hỏi tiểu sư muội nhưng hắn thật sự chỉ muốn vứt nàng tại nơi rồi rời đi.
Có a.
Hoa Trúc Vân được Thẩm Tử Ngọc đặt xuống đất, giày vừa chạm đất đã thấy nàng chạy nhanh, vừa chạy vừa gọi lớn.
Da Minh ca ca. '
Dạ Minh vừa quay lại thấy là Hoa Trúc Vân chạy đến liền khẽ cười, hắn để
Nhất đứng sang bên, hơi khụy xuống đón lấy nàng bế lên trong vòng tay.
Cao lên rồi.
"Hứ.
Hoa Trúc Vân ôm lấy cổ hắn lại phồng má, nàng bĩu môi lại nhìn sang mọi người xung quanh.
' Tham kiến trưởng môn, Khanh Khanh sư thúc. "
Trưởng môn cùng Trường Lưu Khanh nhìn nàng khẽ cười gật đầu, chỉ thấy Lộ Ngọc Bích có vẻ còn vùng quằng.
Chỉ thấy nàng ta nói chuyện hoàng hậu hạ độc, Dạ Minh che tại Hoa Trúc Vân lại trừng mắt nhìn về phía Lộ Ngọc Bích, Hoa Trúc Vân nghe được toàn bộ câu nói liền bảo Dạ Minh để nàng xuống.
Vừa được đặt xuống Hoa Trúc Vân sắc mặt trầm xuống, nàng tay phải tụ linh lực một chưởng đánh ra đánh Lộ Ngọc Bích va vào cột lớn phía sau phun ra một ngụm máu, nàng còn muốn ra tay nhưng tay được Thẩm Tử Ngọc giữ lại.
Dạ Minh bên cạnh cũng ôm lấy nàng không ngừng vỗ về, tay xoa lưng Hoa Trúc Vân. Hoa Trúc Vân trong hơn nửa năm sớm đã đạt đến trúc cơ viên mãn tự luyện một cách hoàn mĩ cảnh giới,nàng có thể đối chiến với kim đan từ sơ đến trung kì, khí thế nàng lúc này có thể áp chế được kim đan trung kì là Lộ Ngọc Bích.