Mạnh Thành Lãng nhìn thành quả của 2 người Trầm Hạo Nhiên cùng Vu Trạch Viễn hơi xoa mũi gật đầu.
" Vu Trạch Viễn "
".."
" Ấy... Sư thúc"
Mặc Nghiên bước vào phòng chớp chớp mắt nhìn Mạnh Thành Lãng, lại đứng ngơ ngác trước cửa.
" Vào đi đứng đấy làm gì "
"Sư thúc, đang làm gì thế ạ?"
"Nuôi thuốc."
Mặc Nghiên ngồi bên cạnh Vu Trạch Viễn, tay chống lên cằm nhìn có vẻ đăm chiêu lại muốn động vào liền bị Vu Trạch Viễn bắt lại "Động linh tinh."
"Hừ" Mặc Nghiên phồng má không đoái hoài đến hắn mon men đi lại gần Trầm Hạo Nhiên, ánh mắt Trầm Hạo Nhiên quét qua càng khiến nữ tử ủy khuất, vốn tính cách Trầm Hạo Nhiên trầm lặng như tên hắn còn được cái khó gần, nàng bình thường thấy hẳn cưng chiều Hoa Trúc Vân nghĩ hắn sửa được bản tính này rồi, hóá ra là quan tầm có đổi tượng.
"Mặc Nghiên này, không ở tông môn tu luyện chạy đi chạy lại làm gì đấy? "
"Sư thúc, dù sau thì ở đây cũng tu luyện được mà. "
Mạnh Thành Lãng bắt chéo chân thoải mái, dựa vào ghế uống trà mà nói chuyện cùng Mặc Nghiên, Trầm Hạo Nhiên chỉ trong chốc lát đã mất dạng, Vu Trạch Viễn cũng rời đi ngay sau đó.
"Con đấy, sau này phải kế vị trưởng môn không lo tu luyện, con tính đem cả tông môn tính mạng ra ngâm muối nếu xảy ra chuyện à?"
" Các trưởng lão còn đó còn gì a.."
" Ta nói ta không dạy dỗ con thay trưởng môn là không được, con nói xem có bao nhiêu trưởng lão trong tông môn? Con lại biết được họ có bao nhiều tâm tư? Nếu ngày nào đó tông môn xảy ra chuyện ta nói ta mặc kệ ta không quản thì con làm gì được ta? Giết ta ư? "*
" Không thiên phú thì phải nổ lực, bằng không ai mà phục con, ai ai cũng sẽ chà đạp lên đầu con đấy. "
Mặc Nghiên biết rõ bản thân còn rất non trẻ, cha nàng cũng vì mẫu thân mất sớm, ông không đi bước nữa mà tập trung tình yêu cho Mặc Nghiền, nên từ nhỏ luôn nuồng chiều nàng, nàng muốn cái gì cũng được, muốn làm thì làm không muốn cũng có thể tùy ý vứt bỏ, ai ai cũng không nói nàng, không quản đến nàng, tuy không sinh hư ngỗ nghịch nhưng tính cách nàng buông thả không suy nghĩ gì đến hậu quả.
"Xin lỗi sư thúc.. Mặc Nghiên sai rồi.."
"Biết sai phải sửa, không phải nói miệng, ta không phản đối con cùng nhóm người bọn nó giao du, đi theo cũng có thể học hỏi kinh nghiệm, nhưng con cũng phải tu luyện hẳn hoi chứ, con thấy Trúc Vân con bé hiện tại rớt một cảnh giới tu vi chỉ còn cái trúc cơ, tuy hay ham vui nhảy nhót như con chim ở ngoài đường nhưng khi ở một mình nó vẫn luôn chăm chỉ tu luyện để bù đắp, còn con, đã trúc cơ tầng 1 được 3 năm rồi, con định ngâm đợi đệ tử quan mồn đến đạp lên đầu con sao?"
" Con.."
" Còn không đi ở đây đợi ta đá đi hay sao?"
"Dạ " Mặc Nghiên thấy Mạnh Thành Lãng chân nhấc lên liền chạy mất dạng, Mạnh Thành Lãng khẽ lắc đầu vuốt chòm râu mà uống trà.
" Nhị sư huynh "
Hoa Trúc Vân ló đầu ra nhìn thấy Tư Khắc Kỳ bước vào, hẳn nhìn qua có chút hơi đờ đần, nàng lại thấy trên cổ hẳn có dấu đỏ liền chớp mắt hỏi " Huynh bị con gì đốt à, đi tìm tứ sư huynh lấy thuốc bôi đi. "
Thẩm Tử Ngọc bước đến bên cạnh gõ nhẹ vào khung cửa, ánh mắt nhìn Hoa Trúc Vân có chút khí lạnh, nàng khẽ bĩu môi lui ra sau ngồi lên ghế chỉnh chu.
"Đại sư huynh "
"Đệ.."
"Không có, không có chỉ là chọc nàng giận nên bị. "
Thẩm Tử Ngọc trực tiếp nhét cái màn thầu vào miệng Tư Khắc Kỳ " Trước mặt muội ấy đừng nói linh tinh "
Tư Khắc Kỳ gật đầu vào bàn ngồi bên cạnh Thầm Tử Ngọc, hắn nhìn hai người lại thở dài
" Nhị sư huynh sao vậy?"
"Ta.. " Hắn mãi cũng không nói được còn Hoa Trúc Vân thì không hiểu, nàng gặp hắn lần nào hắn cũng sẽ thở dài ít hoặc nhiều, có hôm còn thần thờ.
"Muốn về thì về đi " Thẩm Tử Ngọc dùng que chấm thuốc, bôi thuốc trên cánh tay Hoa Trúc Vân, lại hướng Tư Khắc Kỳ mở lời " Về một lẩn xem như thăm dò đi, sau này tùy ý đệ. "
" Huynh làm như đi ăn trộm không bằng "
“.."
".."
Thẩm Tử Ngọc im lặng không nói gì, Hoa Trúc Vân không hiểu hai người đang nói gì, Tư Khắc Kỳ nhìn Hoa Trúc Vân rồi quay mặt đi.
"Tỷ" Hoa Thịnh Vũ gõ cửa cho có lệ rồi bước vào, hắn đi đến rồi trèo lên người Hoa Trúc Vân ngồi vào trong lòng nàng, Thầm Tử Ngọc nhìn hắn lại nhìn Hoa Trúc Vân ánh mắt muốn hỏi rồi lại thôi.
" Sao lại tìm ta? Hôm nay đệ không đi học sao?"
" Hôm nay ta nghỉ, tỷ, lát nữa cùng ta đến đình hội đi."
"????" Hoa Trúc Vân trực tiếp cạn lời, nàng hai tay banh cái má nhỏ của Hoa Thịnh Vũ trực tiếp nhào nặn " Ta có biết cái gì đâu mà kêu đi "
" ..."
"Tỷ bị thương chứ không phải bị hỏng não" Hoa Thịnh Vũ trực tiếp liếc tỷ tỷ hắn một cái, mặt không biểu cảm kéo tay nàng xuống lại lên tiếng " Lần này đi có thể gặp được dì đấy "
"Được, ta chuẩn bị chút đệ qua đón ta "
Hoa Trúc Vân trực tiếp hất Hoa Thịnh Vũ xuống đất, nàng chạy đi tìm y phục, Hoa Thịnh Vũ im lặng từ từ đứng dậy, trang nhã phủi y phục lại nhìn hai nam nhân đang nhìn hắn có chút cứng đờ.
" Các huynh không ra ngoài bộ tính ở đây xem tỷ tỷ ta thay y phục à? "
Thẩm Tử Ngọc lúc này mới phản ứng lại đi ra ngoài, Tư Khắc Kỳ cũng vậy.
"Kỳ ca ca, lát nữa huynh cũng đi đi "
"... m "
Tư Khắc Kỳ đi chưa được vài bước nghe tiếng Hoa Thịnh Vũ chỉ Ừm một tiếng rồi đi mất, hắn cũng không quan tâm đến cũng nhanh chóng đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại lại trước cửa phòng tỷ tỷ hắn ngồi xuống bàn đá trước mặt chờ đợi.
- Thiên Vũ điện -
"Bệ hạ, chúng ta có cần phái thêm người tiếp viện không? "
Dạ Thần tay gõ gõ xuống bàn nhìn quan văn bên dưới, hẳn đập bàn một cái rõ mạnh tưởng chừng dùng sức một chút nữa có thể trực tiếp đem nó đánh gãy.
" Các ngươi là thần tử hay trẫm là thần tử? Các ngươi trình lên cách giải quyết hay đem nó ném cho trẩm giải quyết, trẫm cần các ngươi làm cái gì chứ? "
Dạ Minh một bên đứng xem như trò vui, hắn không lên tiếng mà chỉ nhìn, chợt hắn được người bên cạnh nói rằng
Dạ Kỳ tham gia hội đình liền phấn khởi " Phụ hoàng con muốn tan triều "
"...."
Các quan đại thần đồng loạt nhìn hẳn không ai dám lên tiếng, Dạ Thần nhìn hẳn chỉ tay một cái thì công công bên cạnh ghé sát tai hắn thì thầm bất chợt hắn liền nở nụ cười đem hết tấu chương giao cho Dạ Minh, bản thân gấp ráp muốn nhanh chóng rời đi
" Nhanh nhanh bãi triều, trẫm phải chuẩn bị đi gặp bảo bối của trẫm "
" Bảo bối?" Các quan đại thần không ai hiểu hai từ này có ý nghĩa gì, Dạ Minh thì hiểu hắn lộ rõ sự bất mãn trong lời nói "hừ "
Dạ Minh liếc Dạ Thần một cái, tay chống nạnh " Phụ hoàng người đi thì đi sao lại vứt việc cho con, con cũng muốn đi mà.”
".."
"Muốn đi thì đi con đừng có đứng đó làm nũng, trông mất mặt chết được "
Dạ Thần phẩy phẩy tay không thèm để ý đến Dạ Minh nữa, hắn được hộ tống ra khỏi điện tựa như con gió thổi qua rồi biến mất.
Dạ Minh liếc một vòng ánh mắt các đại thần đều cụp đầu xuống không dám hó hé một lời, hắn hừ một tiếng rồi rời khỏi điện, các đại thần nhìn nhau không khỏi đổ mô hôi không biết hai vị thần này lại muốn bày ra trò gì.