Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi

Chương 4: 4




Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Thẩm Túc Chi rũ mắt xuống, nhìn tay phải của chính mình, nơi đó tựa hồ vẫn còn lưu lại cảm xúc ấm áp vừa rồi.

Hắn hơi giương tay ra, cái tay kia như ngọc, trơn bóng, thon dài, đốt ngón tay cái có một lớp chai mỏng, là do hắn quanh năm luyện kiếm gây nên.
Thần sắc Thẩm Túc Chi trong lúc nhất thời có chút mờ mịt.

Vì sao đầu óc hắn lại đột nhiên trống rỗng, không chịu khống chế mà tiến lên cứu Tống Yến? Rõ ràng tu vi Tống Yến còn cao hơn hắn, căn bản không cần hắn cứu.

Tâm trí tràn đầy thù hận đối với Tống Yến của Thẩm Túc Chi đột nhiên sinh ra một chốc hoài nghi, rồi ngay lập tức sinh ra chán ghét cùng cực.

Chẳng qua chỉ là tu sĩ chính đạo dối trá, có thù không đội trời chung với Ma giới bọn họ, hắn làm sao lại mềm lòng? Hắn cười nhạo một tiếng, dường như là đã nghĩ thông, quay đầu nhìn lại, thân ảnh Tống Yến đã biến mất không còn tăm hơi, liền tiện tay tạo ra một phân thân quỳ thay, thân hình nhoáng lên mấy lần liền không thấy bóng dáng.
Một lát sau, thân ảnh Thẩm Túc Chi xuất hiện ở trong Ma cung.

Hắn nghiêng nghiêng dựa vào trên nhuyễn tháp, bàn tay thon dài tiếp nhận chén rượu thuộc hạ đưa tới, uống một hơi cạn sạch.

Dường như hắn cảm thấy không đã khát, trực tiếp cho gọi thuộc hạ đem cả bầu rượu dâng lên.
Hắn đã thay đổi trang phục, áo bào vốn là màu đen bị đổi thành màu đỏ thẫm,  vừa lộ liễu lại lóa mắt, trong cặp mắt đào hoa tràn đầy xem thường cùng miệt thị, lúc sóng mắt lưu chuyển càng lộ ra ma lực mê hoặc lòng người.
Thẩm Túc Chi tùy ý liếc mắt sang bên cạnh, thuộc hạ lập tức hiểu ý, dẫn một loạt nữ tử xinh đẹp nối đuôi nhau mà vào, chỉ một thoáng hương thơm nồng đậm, cả phòng dường như ngập trong mùi phấn son của nữ tử.
Những người này đều được tuyển chọn tỉ mỉ để tới hầu hạ hắn.

Không ít người có dã tâm bừng bừng muốn một bước lên trời, Như Tô chính là một trong số đó.
Như Tô là thị nữ đầu tiên được Ma Tôn đương nhiệm chọn tới hầu hạ Thẩm Túc Chi.

Nàng từ nhỏ đã bị đưa vào Ma giới, nghĩ mọi cách tiến vào Ma cung.

Bởi vì bộ dạng không tồi mà bị Ma Tôn ban cho Thẩm Túc Chi làm thiếp thân thị nữ, nàng liền hạ quyết tâm muốn làm thiếu chủ phu nhân.


Thẩm Túc Chi cũng không thường xuyên có mặt ở Ma cung, Như Tô trước kia cũng chưa từng thấy hắn, nhưng với thân phận thiếu chủ của Thẩm Túc Chi, cũng đáng giá để nàng đánh cược một lần.

Vì chưa từng thấy Thẩm Túc Chi, Như Tô mới dám nghĩ như vậy.
Ma cung trang trí xa hoa.

Trong tẩm điện của thiếu chủ lại càng hơn thế, màn lụa sa trướng tầng tầng lớp lớp.

Các loại linh thạch, ngọc khí cực kì hiếm thấy  ở Ma giới, ở đây lại là xoàng xĩnh bình thường, tùy ý cũng có thể thấy được.

Mà mấy thứ này cũng không sánh bằng một ánh mắt người trên nhuyễn tháp kia. 
Như Tô xưa nay chưa từng thấy người nào xinh đẹp như vậy, vẻ đẹp kia không phân biệt giới tính, căn bản không có từ ngữ nào để hình dung.

Nàng không biết chữ cũng chưa từng đọc sách, trong đầu chỉ có thể nghĩ đến ba chữ. 
Thật đẹp quá.
Như Tô hơi suy nghĩ, lúc khiêu vũ uốn một cái thuận thế ngồi ở bên cạnh hắn.

Cánh tay giống như rắn trườn leo lên vai, thân thể thoáng ngả về phía trước, tựa hồ một giây sau sẽ lập tức dán lên lồng ngực của hắn.
Nếu Tống Yến ở đây, vậy y nhất định có thể nhận ra được, đây đúng là cảnh tượng vừa mới đột nhiên xuất hiện trong đầu y.
Thẩm Túc Chi ngửa đầu uống rượu, bên cạnh đột nhiên cảm nhận được một thân thể ấm áp, ngay sau đó một nữ tử liền dính vào người.

Ôn hương nhuyễn ngọc sắp vào ngực, mỹ nhân chủ động nhào vào lòng, sắc mặt Thẩm Túc Chi lại lập tức lạnh lẽo hẳn.
Trong con ngươi của hắn chợt lóe lên tia tàn khốc, chỉ một thoáng toàn bộ bầu không khi trong tẩm điện dường như cũng lạnh xuống.

Các mỹ nhân xung quanh đều ý thức được thiếu chủ của mình đang mất hứng, nhất thời hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng dừng động tác lại.
Như Tô cách Thẩm Túc Chi gần nhất, chịu áp lực tự nhiên cũng là lớn nhất, nàng còn chưa ý thức được tại sao thiếu chủ lại tức giận đã phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm oặt mà ngã từ trên giường xuống đất.
Mọi người xung quanh trong nháy mắt quỳ xuống.


Đám mỹ nhân vừa mới múa hát đều nằm trên mặt đất run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu.
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, nhuyễn tháp nhất thời biến thành bột phấn.

Ngay sau đó, một đạo âm thanh không có một gợn sóng truyền vào trong tai mọi người, chỉ nghe đã thấy trái tim run rẩy, không dám thở mạnh.
“Ai cho ngươi lá gan này?”.
Thẩm Túc Chi mặt không đổi sắc liếc nhìn Như Tô máu me đầy mặt: “Là ai phái ngươi tiếp cận bản tọa?”
“Thiếu chủ… Thiếu chủ minh giám.” 
Như Tô vừa mở miệng liền ho ra mấy búng máu, cả người nàng chật vật nằm trên mặt đất, vẻ đoan trang xinh đẹp đã không còn tồn tại nữa: “Là Ma Tôn phái nô tì tới, Ma Tôn yêu mến thiếu chủ, nô tì tội đáng —— “
Hai chữ muôn chết còn chưa nói ra khỏi miệng, Như Tô đột nhiên trừng lớn hai mắt, trên cổ xuất hiện một vết rách tinh xảo, ngay sau đó máu tươi trào ra, thân thể của nàng cũng vì thế mà run rẩy co quắp.
Chẳng qua chỉ trong chốc lát, Như Tô run rẩy càng ngày càng nhỏ, không bao lâu đã không còn hơi thở.
Thẩm Túc Chi nhìn chung quanh một vòng, con ngươi cuồn cuộn khát máu.

Lúc mọi người xung quanh run rẩy càng lúc càng lớn, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng mở miệng: “Nếu còn có lần sau, bản tọa sẽ đem bọn ngươi ngàn đao bầm thây, làm mồi cho Thao Thiết.”
“Gào!” Trên vai Thẩm Túc Chi đột nhiên xuất hiện một con thú nhỏ, trên đầu mọc ra hai cái sừng dài hai đốt ngón tay, mắt như chuông đồng, cả người toàn lông, thoạt nhìn hung thần ác sát, nhìn kỹ lại có mấy phần ngây thơ.
“Gào gừ gào gừ!” Ta không phải cái gì cũng ăn!
Thẩm Túc Chi co lại ngón tay trỏ gõ gõ đầu thú, ngữ khí hung ác: “Câm miệng!”
“Gào gừ.” Thú nhỏ trong nháy mắt ngoan ngoãn, ủ rũ mà ngậm chặt miệng, nằm nhoài trên vai Thẩm Túc Chi lúc lắc đầu mình, trong lòng lại không ngừng lên án chủ nhân.
Người xấu!
Con thú này chính là Thao Thiết bản thu nhỏ, là thú bản mệnh của Thẩm Túc Chi từ nhỏ đã cùng Thẩm Túc Chi ký kết khế ước, mà ở Nhạc Hoa Tông không tiện để Thao Thiết xuất hiện, cho nên Thẩm Túc Chi vẫn luôn để nó lưu lại Ma cung.
Bởi vì Thao Thiết toàn thân đều là hung danh, ăn uống lại nhiều, cái gì cũng có thể ăn, sau khi biến trở về bản thể cũng là cái dạng hung thần ác sát, uy phong lẫm lẫm, vừa há miệng là có thể ăn đứt một đỉnh núi nhỏ, cho nên người của Ma cung đều hết sức e ngại nó.

Vừa nghe sẽ bị ném cho Thao Thiết ăn, đám người kia đến hô hấp cũng không dám mạnh, chỉ lo Thẩm Túc Chi trở mặt một cái thì ngay cả chết toàn thây bọn họ cũng không được.
Một giây sau, Thẩm Túc Chi nghiêng nghiêng dựa vào trên nhuyễn tháp, cầm lấy bầu rượu bên cạnh rót vào miệng.
“Cút đi.”
Đám thuộc hạ và mỹ nữ giống như nhận được ân huệ trời ban, cuống quýt chạy khỏi tẩm điện của Thẩm Túc Chi, trước khi đi còn không quên đem Như Tô đã chết mang đi, dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà.
Thấy đám người phiền phức kia đã ra ngoài, Thao Thiết trực tiếp nhảy xuống giẫm lên đùi Thẩm Túc Chi, giẫm đến là vui thích.

“Gào gừ gào gừ.” Ngươi làm sao đột nhiên trở lại, bị tu sĩ chính đạo dối trá kia phát hiện?
“Làm sao có khả năng?” 
Thẩm Túc Chi cười nhạo một tiếng: “Cái tên Tống Yến ngu xuẩn kia?”
Đột nhiên, hắn nhìn chằm chằm Thao Thiết đạp ở trên chân mình trong chốc lát, nhíu mày nói: “Mới chỉ có mấy ngày không thấy, tại sao ngươi lại xấu đi rồi?”
!!!
Thao Thiết dừng lại động tác giẫm đến giẫm đi, không thể tin ngẩng đầu nhìn chủ nhân của chính mình: “Gào gừ gào gừ gào gừ!”
Ngươi mới xấu! Cả nhà ngươi đều xấu!
Nó oán hận trừng mắt với Thẩm Túc Chi một cái, lại sợ bị đánh, vì vậy tiu nghỉu cúi đầu xuống, tốc độ nhanh tới mức Thẩm Túc Chi không phản ứng kịp.
Hắn sững sờ chốc lát, có chút buồn cười mà nhún vai một cái, lại ngửa đầu rót một ngụm rượu.

Từ khi Tống Yến trở lại nhà trúc vẫn có chút lo lắng, muốn đả tọa nhưng lại buồn bực mất tập trung, chậm chạp không tiến vào trạng thái được.
Sau một canh giờ, Tống Yến giống như bất đắc dĩ mở hai mắt ra, mở miệng nói ra nghi ngờ trong lòng với hệ thống: “Ta lúc nãy… Chính là lúc Thẩm Túc Chi chạm vào ta, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh là có chuyện gì?”
【 Hệ thống đang tính toán… Tính toán thành công, báo cáo kí chủ, đó là năng lực đặc thù mà tổng bộ dành cho ngài sau khi xuyên qua thế giới này.

Sau khi tiếp xúc cơ thể cùng nam chính sẽ thấy hình ảnh phát sinh trong tương lai.

Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, kích phát tùy lúc, hình ảnh tùy lúc.


“Vậy những hình ảnh kia đều là sự thật?”
【 Báo cáo kí chủ, đúng thế.


Tống Yến hồi tưởng lại những hình ảnh kia, trong lòng không khỏi có chút cảm thán.

Vai chính không hổ là vai chính, giá trị nhan sắc quả nhiên là đỉnh cao toàn truyện.

Nếu không phải nghĩ tới sau này y sẽ bị hắn một kiếm xuyên tim, nói không chừng y cũng sẽ “phản bội” mà gia nhập đám người ủng hộ nam chính.
Nhưng y chỉ là người đáng thương bất cứ lúc nào cũng có thể chết.

May mà thực lực Phù Hoa chân quân đủ mạnh, y chỉ cần hoàn toàn nắm giữ linh lực của thân thể này, không tìm đường chết mà đi hại người, ít nhất trong một thời gian ngắn thực lực Thẩm Túc Chi thực lực sẽ không vượt qua y, y cũng sẽ không gặp thứ gì nguy hiểm đến tính mạng.
Về phần sau đó…

Chỉ cần y tu luyện nhanh hơn Thẩm Túc Chi không phải được rồi sao?
Thực lực mới là đạo lí.

Nghĩ tới đây, Tống Yến nhắm mắt lại cưỡng bách mình phải chuyên tâm tĩnh tọa, tranh thủ sớm ngày dung hợp linh lực.
Sáng sớm hôm sau, Tống Yến dậy thật sớm, dự định đi quan tâm đồ đệ của mình một chút, tiện thể nói về hành trình kế tiếp cho hắn.
Hôm qua y đã cùng chưởng môn và phong chủ các phong thương lượng.

Người phát hiện ra loại tà thuật mất nhân tính này là đệ tử của y, liền đem việc khắc phục hậu quả giao cho Phù Trần Phong.
Xét thấy Phù Trần Phong chỉ có hai sư đồ bọn họ, mà đây cũng là chi tiết phải có trong cốt truyện, không thể không đi.

Tống Yến vạn bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn quyết định đi cùng Thẩm Túc Chi một chuyến.
Bên ngoài gian trúc đã không có thân ảnh Thẩm Túc Chi, phân thân của hắn lúc trời vừa sáng đã tự mình trở về tiểu viện.

Phân thân không có tu vi, chỉ có thể cuốc bộ về, kể cả Tống Yến bắt gặp cũng sẽ cảm thấy vì hắn thật sự ý thức được sai lầm của mình nên mới không dám sử dụng thuật pháp.
Về phần bản thể của hắn, lúc này còn đang ở trong Ma cung mơ mơ màng màng, say mèm quên cả trời đất đấy.
Theo chỉ dẫn của hệ thống, Tống Yến tìm được tiểu viện Thẩm Túc Chi ở giữa sườn núi.

Trong nguyên tác, thiếu chủ Ma giới yêu thích xa hoa, ngay cả nước uống cũng chỉ dùng sương thu được từ sáng sớm, nhưng mà gian nhà nhỏ trước mắt này lại cực kỳ đơn giản, giống như nhà của Phù Hoa chân quân, đều dựng lên từ trúc, may mà loại trúc này không giống với trúc xanh bình thường, thủy hỏa bất nhập đao thương bất xâm, là Linh Trúc cao cấp nhất.
Chỉ vì làm theo Phù Hoa chân quân, Thẩm Túc Chi thân là thiếu chủ Ma giới mới cắn răng vứt bỏ xa hoa, trải qua sinh hoạt giản dị như vậy.
Tống Yến đi tới cửa viện, trong lòng cảm thấy không thích hợp lắm, kêu gọi hệ thống: “Theo lý thuyết thì tu vi bây giờ của Thẩm Túc Chi đã đủ để phát hiện ta đến nơi này, nhưng mà bên trong một chút động tĩnh cũng không có, tại sao?”
【 Tích —— Hệ thống đang tính toán, hệ thống tính toán xong, nam chính vẫn không có ở đây, trong phòng là phân thân của nhân vật chính.


“Phân thân? Còn có thứ này?”
【 Phân thân thuật là thuật pháp viễn cổ đầu tiên, sớm đã thất truyền, phân thân tạo ra không có tu vi nào, mà chỉ có thể tạo thành một phân thân.

Nếu như kí chủ muốn học, hệ thống gắng sức vì ngài phục vụ.


Tống Yến cự tuyệt hệ thống, đẩy cửa vào.
Chính là đẩy cửa gian nhà trúc..