Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi

Chương 58: 58




Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Đằng sau, một đám Ma tu vây chặt chẽ xung quanh Tống Yến, hai mắt nhìn y chằm chằm, lại e sợ uy danh của Phù Hoa chân quân nên không dám tiến lên một bước.

Đằng trước, Thẩm Túc Chi lười biếng dựa vào vương tọa, ý cười dạt dào nói với y, “Sư tôn, đã lâu không gặp.”
Tống Yến nghe vậy, trên khuôn mặt như tuyết trắng hiện ra một nụ cười lạnh lùng.
“Một tiếng sư tôn này của Ma tôn điện hạ, bản quân không đảm đương nổi.”
Thẩm Túc Chi bị y làm cho mất thể diện trước mặt mọi người lại không giận, cười tủm tỉm phất tay cho đám Ma tướng chặn cửa lui ra, đôi mắt hoa đào lại chăm chú nhìn Tống Yến, vẫn không đổi cách xưng hô: “Sư tôn tất nhiên đảm đương được, chỉ sợ là ta không trèo cao được tới chân quân.”
Tống Yến ngoài ý muốn liếc Thẩm Túc Chi một cái.

Không ngờ tính khí hắn tốt vậy, bị y nói như vậy vẫn có thể mặt không đổi sắc mà tự giễu, nhưng Tống Yến cũng không định giữ thể diện gì cho hắn.
“Ngươi đúng là không trèo cao nổi.”
Ý cười trên mặt Thẩm Túc Chi cứng đờ chốc lát, chỉ là trong nháy mắt liền khôi phục, hắn không để ý chút nào nói: “Người nói cái gì cũng đúng.”
Như một quyền đánh vào bịch bông, trong lòng Tống Yến như bị thứ gì chặn lại, tiến lùi đều không ổn, có chút nghẹn khuất, y dừng một chút, trên mặt phủ đầy lạnh lẽo: “Hai người kia ở đâu?”
“Người nói hai người trên Phù Trần Phong?” Thẩm Túc Chi từ trên vương tọa đứng dậy, đi tới chỗ cách Tống Yến một mét thì dừng lại, “Vẫn sống tốt.”
Nghe thấy hai tiểu đệ tử kia bình an vô sự, lo lắng trong lòng Tống Yến mới giảm xuống.

Nếu hai người kia gián tiếp mất mạng vì y, dù người giết không phải mình, e là y cũng sẽ cực kỳ áy náy.

May mà, Thẩm Túc Chi vẫn chưa điên như thế, vẫn còn cơ hội cứu chữa.
“Ngươi bắt hai người kia, dẫn bản quân đến đây, mục đích là gì?”
“Tất nhiên là muốn gặp lại sư tôn.”

Tống Yến khẽ cau mày: “Bản quân đã nói rõ từ lâu, hai người chúng ta không còn bất kỳ quan hệ nào, gặp lại để làm gì?”
Thẩm Túc Chi cụp mắt, lông mi nhỏ dài che khuất thần sắc nơi đáy mắt, âm thanh không phân biệt được là vui hay giận: “Sư tôn, ta thật sự không đáng tha thứ sao?”
Tống Yến không chút nghĩ ngợi định trả lời một câu phải, khóe mắt thấy dáng vẻ Thẩm Túc Chi cúi thấp đầu tựa như rất đau khổ, nhất thời có chút chần chờ.

Có vẻ như hắn… cũng chưa làm ra tội ác tày trời không thể tha thứ gì? Trong sách nói Thẩm Túc Chi chém chết nguyên thân, nhưng lúc y xuyên tới, chuyện này còn chưa xảy ra, mà cốt truyện phát sinh sau đó chả có nửa điểm giống nội dung nguyên tác, chuyện lớn nhất hắn làm là nói y giết hại đệ tử trước mặt mọi người Nhạc Hoa Tông, không xứng là đệ nhất chính đạo.

Tuy việc này đúng là quá phận, nhưng nếu so với nguyên tác cũng chẳng là cái gì.
Thấy Tống Yến do dự, chậm chạp không nói gì, đáy mắt Thẩm Túc Chi tràn ra một nụ cười, nhưng vì hắn cúi thấp đầu nên Tống Yến không nhìn thấy được.
“Ma tôn điện hạ cùng bản quân vốn cũng không phải là người cùng một đường, không cần nói tới chuyện tha thứ hay không.

Huống hồ hai người chúng ta vốn đứng trên lập trường khác nhau, bản quân sẽ không tha thứ, cũng không nói chuyện tha thứ.”
Tình cảm chân thành của nguyên chủ bị cô phụ, y không phải nguyên chủ, không có tư cách tha thứ cho Thẩm Túc Chi.
“Ngươi che giấu thân phận, lẻn vào Nhạc Hoa Tông làm đệ tử bản quân.

Những năm gần đây, bản quân chưa bao giờ hoài nghi ngươi, cũng tự nhận không hề có lỗi với ngươi, nhưng ngươi lại phụ lòng bản quân, về chuyện này, bản quân sẽ không tha thứ.” Tống Yến mặt không hề cảm xúc, thấy chút hổ thẹn hiện ra trên mặt Thẩm Túc Chi, không khỏi nhẹ giọng, “Nhưng nếu ngươi có thể đáp ứng bản quân một chuyện, sau này bản quân sẽ không trách ngươi.”
Thẩm Túc Chi bỗng nhiên ngẩng đầu, như sợ Tống Yến đổi ý mà vội vàng nói: “Chuyện gì, sư tôn mời nói.”
Không cần biết là chuyện gì, hắn cũng sẽ đáp ứng vô điều kiện.
Thấy Thẩm Túc Chi có chút gấp gáp, Tống Yến âm thầm bật cười, trên mặt lại vẫn nhàn nhạt đưa ra điều kiện của mình.
“Thứ nhất, ngươi thân là Ma tôn, không được tùy ý khơi mào chiến tranh giữa Tu chân giới cùng Ma giới.”
“Được.” Thẩm Túc Chi không chút do dự.
Tống Yến gật đầu, tiếp tục: “Thứ hai, cho dù ngươi có bất kỳ thủ đoạn hay âm mưu gì, không được bản quân cho phép, ngươi không được bước vào Nhạc Hoa Tông một bước.”
Thẩm Túc Chi nghe lời nói này, chần chờ chốc lát, vẫn gật đầu một cái, bất đắc dĩ nói: “Được.”
“Thứ ba, sau này không được dùng bất kì lí do gì, bất kỳ cách nào bắt đệ tử Nhạc Hoa Tông đi, càng không cho phép ra tay với bọn họ.”

Thẩm Túc Chi đáp ứng Tống Yến, ngay sau đó lại có chút không cam lòng, rối rắm một lát vẫn quyết định hỏi: “Sư tôn, người đừng nhận hai người kia làm đệ tử được không?”
Hắn lo sợ mình nói sai, vội vàng bổ sung: “Không phải ta muốn quản thúc sư tôn, chỉ là thiên phú hai người kia chả ra gì, không đủ tư cách làm đệ tử của người.

Ta chỉ muốn người suy nghĩ thêm một chút, đừng để những người khác trong Nhạc Hoa Tông bất mãn…”
Tống Yến nghe mà lơ ma lơ mơ: “Từ lúc nào bản quân nói muốn nhận bọn họ làm đệ tử?”
Thẩm Túc Chi sững sờ: “Không phải người để họ ở lại Phù Trần Phong sao? Chẳng lẽ không phải vì muốn nhận họ làm đồ đệ?”
Tống Yến có chút dở khóc dở cười, y giải thích: “Hai người họ được sư huynh đưa tới Phù Trần Phong làm việc vặt.

Hắn lo bản quân canh cánh trong lòng, khổ sở vì sự kiện kia, cho nên mới để họ tới bồi bản quân giải sầu, thuận tiện chỉ đạo một chút cho hai người tu luyện.”
“Từ chuyện này, bản quân cảm thấy dường như mình cũng không hợp với việc dạy dỗ, sau này sẽ không nhận đồ đệ nữa.

Nếu có người tới thỉnh giáo thì tất nhiên vẫn dốc lòng chỉ bảo, nhưng nhận đệ tử thì thôi đi.”
Ý là, Thẩm Túc Chi cũng không thể trở lại làm đồ đệ của y nữa.
Nhưng Thẩm Túc Chi lại nghe ra thành ý khác, hắn bị niềm vui sướng bất thình lình đập cho choáng váng, nét mừng rỡ trên mặt không thể che giấu được.

Hắn bước lên trước, muốn túm tay áo Tống Yến lại như nghĩ tới cái gì, ngượng ngùng thả tay xuống: “Người thực sự không nhận đồ đệ?”
Vậy chẳng phải hắn chính là đệ tử duy nhất của sư tôn sao?
“Bản quân không nói dối.”
Nhận được câu trả lời của Tống Yến, trong cặp mắt đào hoa của Thẩm Túc Chi càng đậm vẻ vui mừng.

Hắn vung tay, trong cung điện lập tức xuất hiện hai bóng người, chính là Triệu Nhàn Tu cùng Chu Chu.
Hắn lom lom nhìn Tống Yến, như sợ Tống Yến hiểu lầm, giải thích: “Sư tôn, ta vẫn chưa động tới một sợi lông của bọn chúng.


Ta chỉ muốn gặp lại sư tôn một lần mà không cân nhắc hậu quả.

Đệ tử sai rồi.”
“Bản quân đã nói, Ma tôn điện hạ không cần gọi sư tôn nữa.

Lần này đa tạ Ma tôn điện hạ không làm thương tổn đệ tử Nhạc Hoa Tông ta, chỉ là bản quân hi vọng loại chuyện này  sẽ không phát sinh lần hai.”
“Sẽ không đâu.” Thẩm Túc Chi vươn ra ba ngón tay phải, đưa ra lời thề, “Sau này ta sẽ không làm chuyện như vậy nữa.

Nhưng sư tôn, nếu sau này đệ tử có vấn đề muốn thỉnh giáo người, đệ tử phải làm như thế nào?”
Tống Yến cởi trói cho Triệu Nhàn Tu cùng Chu Chu, nghe vậy liếc Thẩm Túc Chi một cái: “Ma tôn điện hạ thần thông quảng đại, tất nhiên sẽ có rất nhiều biện pháp.”
Y xác nhận hai người không bị thương rồi mới dẫn người ra khỏi Ma cung, nhẹ nhàng để lại một câu: “Nếu có duyên, tất sẽ gặp lại.”
【 Hệ thống đang tính toán —— hệ thống tính toán xong xuôi, tâm tình nam chính có dao động, giá trị hảo cảm đối với ngài hiện tại là 70 điểm, mời ngài tiếp tục cố gắng! 】
Mãi đến tận khi ra khỏi Ma đô, hệ thống đột nhiên thông báo giá trị hảo cảm của Thẩm Túc Chi lại tăng lên thì y mới nhận ra, cái nhẫn kia còn chưa trả lại.
Bên cạnh còn có hai đệ tử Trúc Cơ kỳ Triệu Nhàn Tu cùng Chu Chu, bây giờ muốn quay lại Ma cung chắc chắn không được.

Thẩm Túc Chi lúc đó cũng không nhắc tới chiếc nhẫn này, Tống Yến liền cho rằng nó không phải thứ gì quan trọng, định tạm thời cầm lấy, đợi sau này có cơ hội thích hợp sẽ trả cho hắn.
—— Nếu Tống Yến biết cái nhẫn này có ý nghĩa gì với Thẩm Túc Chi, chỉ sợ y sẽ hối hận vì quyết định này, hận không thể lập tức quay trở lại ném nhẫn vào mặt hắn.

Đáng tiếc, y cái gì cũng không biết.

Xách theo hai đệ tử Trúc Cơ kỳ, hành trình lập tức chậm đi nhiều, mất hơn mười ngày mới trở lại Nhạc Hoa Tông.
Trải qua chuyện này, Tống Yến lấy việc Thẩm Túc Chi bất mãn không thích y có thêm đệ tử, vì lo lắng cho an nguy bọn họ mà đuổi hai người kia đến Lãm Nhạc Phong tu luyện, cũng thành công chặt đứt tâm tư muốn nhét thêm người tới của Nguyên Minh Tử.
Phù Trần Phong rốt cục cũng trở về thanh tĩnh.
Hiện giờ, băn khoăn duy nhất của y chính là Phù Trần kiếm.
Từ lần rèn luyện thất bại trước kia, Phù Trần kiếm biến thành dáng vẻ xám xịt này, y cũng cảm thấy rất khó chịu.


Tuy Phù Trần kiếm so với trước đây vẫn mạnh hơn chút, nhưng chung quy vẫn là rèn luyện thất bại, không tu ra khí linh, lại dùng nhiều tài liệu quý giá như vậy, không khỏi quá mức đáng tiếc.
Thần thức của y dừng lại trên Hành Thổ Mộc trong kho hàng, phía trên tự động hiện ra dòng chữ giới thiệu.
【 Bao gồm năng lượng mộc hành cùng thổ hành, là tài liệu luyện khí cực kỳ quý hiếm, có thể sử dụng để nâng cấp vũ khí.


Năng lượng mộc hành cùng thổ hành…
Lúc trước y bị chen ngang đúng lúc đang dung hợp năng lượng mộc hành, không thể tạo mối liên hệ nên rèn luyện thất bại, vậy miếng Hành Thổ Mộc này có mộc hành với thổ hành, có thể dung nhập năng lượng mộc hành một lần nữa không? Đồng thời thêm cả năng lượng thổ hành, nâng cấp Phù Trần kiếm một bước nữa?
Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong lòng Tống Yến, tựa như cỏ dại sau cơn mưa xuân, nhanh chóng cắm rễ trong tư tưởng của y.

Nếu hệ thống không tặng y cơ hội rèn luyện thứ hai, vậy sau này y tìm một luyện khí sư rèn giúp, lần này, nhất định không thể thất bại nữa.
Sau đó, Tống Yến lập tức truyền tin cho Tùy Viễn Sơn, báo cho hắn Tô Nhược mất tích, nhưng lúc y gặp lại Tô Nhược, nàng không chỉ đi cùng Ma tu, mà còn song tu cả ma khí cùng linh khí, thực lực so với trước kia tăng lên không ít, mơ hồ chạm tới Kim Đan.

Nàng tu luyện cấp tốc như thế, nhất định không chỉ dựa vào thiên phú.
Cũng không lâu lắm, Tống Yến nhận được hồi âm của Tùy Viễn Sơn, nói y không cần lưu ý chuyện Tô Nhược nữa, nàng tiến bộ nhanh như vậy, chắc hẳn đã tu luyện một loại công pháp nào đó.

Nàng cũng nhất định sẽ không ở lại đại lục Hạo Miểu quá lâu, người này giết không được, cũng không được giết.

Cuối cùng, hắn nói hắn đã nghiên cứu ra phương pháp luyện đan lần trước Tống Yến tặng, vì dược liệu không nhiều, chỉ luyện chế được mấy lò, hắn liền đưa cho Tống Yến cầm một lò.
Tống Yến dùng thần thức tra xét túi Càn Không Tùy Viễn Sơn đưa trong tay, nhìn thấy mấy chục bình sứ trắng sắp xếp chỉnh tề bên trong, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.
Bếp lò của hắn sợ là có thể nhét vừa mấy người.
Tống Yến lấy ra một nửa số Tục Linh đan giao cho Nguyên Minh Tử, lại đích thân đưa hai bình cho Mộ Quán Nhất, phòng ngừa tình bất trắc.

Sau đó y nói chuyện với Nguyên Minh Tử một phen, chuẩn bị kỹ càng thứ mình cần, gia cố kết giới Phù Trần Phong, rồi lập tức tiến vào động phủ y thường dùng để tu luyện, trực tiếp bế quan.
Thực lực của y dừng lại tại Hợp Thể trung kỳ đã lâu, nếu không bế quan tu luyện, sau này có xảy ra chuyện gì, y chưa chắc đã bảo vệ được Nhạc Hoa Tông.
Một lần bế quan, dài tới mấy năm..