Thanh Hà hồi cung, trong cung bận rộn ăn Tết, trên nhánh cây trụi lủi quấn hoa lụa, tạo ra bầu không khí vui vẻ hiển hách.
Lần này, xa giá của Thanh Hà đến nơi, tất cả cung nhân đều dừng công việc trong tay lại, đứng nghiêm nghị, hành lễ với nàng.
Lần trước khi ngụy đế Tư Mã Luân đăng cơ, phế đi đế hậu, Thanh Hà cũng không có đãi ngộ này đâu! Ngươi của ngày hôm qua hờ hững lạnh nhạt, ngươi của hôm nay không với cao nổi.
Tất cả những việc này đều là do người cha ngốc quay về đế vị ban tặng, mặc dù ông vẫn là một con rối nhưng ít ra cũng có thể bảo vệ tôn nghiêm của vợ con.
Cả nhà đoàn tụ, công chúa Hà Đông nhìn thấy Thanh Hà, hiếm có mà cho nàng một khuôn mặt tươi cười.
Thanh Hà từ chỗ Vương Duyệt biết được việc sơ sót ở ổ chim, Phan Mỹ nhân và mẹ gánh tội thay nàng, công chúa Hà Đông tin tưởng vững chắc là nàng đã nhắc với mẹ về chỗ ẩn thân, là mẹ cố ý chỉnh nàng ta, để nàng ta ngủ một đêm trong ổ chim.
Độc nhất là lòng mẹ kế.
Cho nên, giữa Thanh Hà và công chúa Hà Đông vẫn còn tình chị em plastic có thể duy trì được.
Trong bữa tiệc hai chị em nói thầm thì với nhau.
Công chúa Hà Đông nói: “Tôn Hội đã khỏi bệnh, ta lén đón hắn vào phủ công chúa rồi.”
Sau khi công chúa Hà Đông li hôn thì tiếp tục ở ngoài cung. Nàng ta cảm thấy làm chủ một đám người ở phủ công chúa, tự do tự tại, thoải mái hơn trong hoàng cung lắm quy tắc.
Tôn gia diệt môn, chỉ có một mình Tôn Hội mất tích, không rõ tung tích, trước mắt Đại tư mã chấp chính, Tề vương Tư Mã Quýnh, còn có Trường Sa vương làm người ủng hộ đều đang tìm hắn ta, còn dán bố cáo treo thưởng, truy nã toàn quốc.
Thanh Hà nghe xong thì giật mình: Công chúa Hà Đông không đáng tin cậy, trong phủ công chúa giấu một tội phạm truy nã, lỡ như tin tức bị tiết lộ ra ngoài… hậu quả khó mà lường được.
Không phải Tôn Hội được Phan Mỹ nhân giấu ở vườn Kim Cốc sao? Trong hai mươi ngày mình trốn trong nhà Vương Duyệt ở Vĩnh Khang lý tránh đầu sóng ngọn gió rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thanh Hà đưa mắt ra hiệu cho Phan Mỹ nhân một cái, lấy cớ thay quần áo để rời tiệc.
Phan Mỹ nhân ngầm hiểu, đi đến thiên điện gặp Thanh Hà, Thanh Hà hỏi thăm Phan Mỹ nhân, Phan Mỹ nhân thở dài: “Bây giờ Tề vương Tư Mã Quýnh nắm đại quyền trong tay. Ông ta kiêng kỵ Lưu Côn nên ngoài mặt thì thăng chức nhưng lại âm thầm làm giảm quyền lực, tách Lưu Côn ra từ Trung Lĩnh quân. Bây giờ Lưu Côn làm Tả Thừa tướng, trông thì nở mày nở mặt nhưng thật ra là một hư chức, cũng không có thực quyền.”
“Lưu Côn tự cảm thấy không bảo vệ được vườn Kim Cốc, dứt khoát tặng vườn cho Tề vương, ta vốn định sắp xếp Tôn Hội đi Giang Nam, cao chạy xa bay nhưng trên đường bị công chúa Hà Đông cưỡng ép cản lại, nàng ta nhất định phải đưa Tôn Hội đến phủ công chúa.”
Chị gái hung hãn và không nói đạo lý, Thanh Hà biết, nàng hỏi: “Bản thân Tôn Hội có tính toán gì?”
Phan Mỹ nhân nói: “Tôn Hội cũng không muốn rời khỏi Lạc Dương, Tôn gia diệt môn, đối với hắn là đả kích rất lớn, không qua được vết khảm trong lòng đó, hắn trở nên rất trầm mặc, thề sẽ ở lại phủ công chúa, sẽ không đi ra ngoài gây họa.”
Lúc Tôn Tú sai người truy kích Tôn Hội là muốn người sống, cũng không ra tay độc ác với cháu trai. Tôn Tú vô tình vô nghĩa với Dương Hiến Dung và Thanh Hà nhưng đối với cháu trai cả
Thanh Hà nhíu mày: “Đó là một tai họa ngầm, ta chỉ sợ tỷ tỷ xảy ra sơ suất, một khi bị Tề vương biết được nơi Tôn Hội ở, thân phận công chúa của tỷ tỷ cũng không giữ được Tôn Hội.”
Phan Mỹ nhân không thể làm gì hơn: “Công chúa Hà Đông khăng khăng như thế, bây giờ chỉ có thể được tới đâu hay tới đó thôi.”
Thanh Hà quay lại bữa tiệc, giả vờ làm dáng vẻ tò mò, hỏi công chúa Hà Đông: “Tỷ tỷ, không phải từ trước đến nay tỷ ghét Tôn Hội, nói hắn vô năng nhất từ xưa đến nay, phụ hoàng quay lại vị trí cũ là sẽ lập tức hòa ly sao? Nếu như đã thấy hắn phiền như vậy thì dứt khoát đuổi hắn đi xa xa, mắt không thấy tâm không phiền.”
Công chúa Hà Đông lắc đầu: “Có phải ngươi nghe Phan Mỹ nhân nói đưa hắn đến Giang Nam không? Ngươi đừng nghe lời bọn họ, bọn họ mới không có ý tốt đâu, cảm thấy Tôn Hội là một đồ vướng víu, muốn đưa hắn đến Giang Nam chịu chết. Ta nghe nói khắp nơi Giang Nam đều là chướng khí, một mảnh đất man di, chỗ nào cũng là mãng xà thô to như thùng nước, người ở đó ăn gạo, không có thức ăn làm từ bột mì, chỉ uống trà xanh, không thêm những thứ như sữa trâu và đường tiêu, cái này còn gọi là trà à? Hơn nữa ngôn ngữ khác nhau, nói chuyện líu ríu, Tôn Hội đến Giang Nam sẽ không quen, hoàn toàn không sống nổi, giống như đao cùn cắt thịt, còn không bằng một đao chém chết hắn —”
“Phỉ phui phỉ phui!” Thanh Hà xì một cái: “Năm hết Tết đến rồi, đừng nói đến điềm xấu như vậy, tỷ phu — không, là Tôn Hội có thành kiến với Giang Nam, Kỷ Khâu Tử phu nhân và Vương Duyệt chính là trở về từ Giang Nam, bọn họ nói ngôn ngữ và thói quen ẩm thực quả thật có chênh lệch quá lớn với Trung Nguyên, nhưng tuyệt đối không phải là nơi hoang dã. Nơi đó đã từng là địa bàn của Đông Ngô, danh sĩ Lục Cơ, Lục Vân của nhà Ngô đều rất có danh tiếng ở Trung Nguyên.”
Hóa ra Tôn Hội không đi Giang Nam cũng không phải là vì Tôn gia diệt môn mà uất ức, mà là tràn đầy sự sợ hãi đối với mảnh đất Giang Nam mà hắn không hiểu biết này.
Kiến thức của công chúa Hà Đông ngắn, Tôn Hội lại là kẻ hồ đồ không biết gì, đối với Giang Nam, hai người vợ chồng cũ tràn đầy thành kiến khu vực thăm căn cố đế, hoàn toàn không nghe người khác khuyên nhủ.
Công chúa Hà Đông trừng mắt: “Năm hết Tết đến rồi, ta không muốn cãi nhau với ngươi. Kỷ Khâu Tử phu nhân và Phan Mỹ nhân bọn họ đều cùng một phe, đương nhiên ngoài miệng nói Giang Nam tốt. Theo ta thấy, nếu Giang Nam tốt như vậy thì vì sao Kỷ Khâu Tử phu nhân còn vứt bỏ phu quân để quay lại Lạc Dương? Rõ ràng chính là lời nói dóc, muội muội, tuổi ngươi còn nhỏ, tuyệt đối không nên bị mặt ngoài mê hoặc, bọn họ không có ý tốt đâu. Nhất là thích nhằm vào ta.”
Thanh Hà cảm thấy cần phải để công chúa Hà Đông thấy rõ hiện thực, bài trừ thành kiến đối với Phan Mỹ nhân và mẹ, thẳng thắn sẽ được khoan hồng: “Thật ra, tỷ trải qua một đêm trong ổ chim là do sơ sót của ta, là ta quên mất tỷ, không nói cho mẫu hậu biết để đón tỷ ra ngoài. Mẫu hậu và Phan Mỹ nhân vì để không ảnh hưởng đến tình cảm giữa tỷ muội chúng ta mà đâm lao phải theo lao, ôm trách nhiệm vào người mình, bọn họ vốn không nhằm vào tỷ.”
Thanh Hà đã chuẩn bị để bị mắng, có điều chuyện này đáng, Tôn Hội giống như một quả pháo lúc nào cũng có thể nổ, vẫn là giấu đến Giang Nam sẽ khá an toàn hơn.
Công chúa Hà Đông ngẩn ra, sau đó cười ha ha: “Ngươi còn muốn gạt ta? Ta ăn cơm còn nhiều hơn ngươi ăn muối đấy — ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, loại lý do thoái thác hoang đường này đừng hòng gạt ta, ngươi đừng có chịu oan sau lưng mẫu hậu của ngươi nữa, ta không dính chiêu này đâu.”
Lại nói: “Ta quả thật rất ghét Tôn Hội, hiện tại cũng không thích hắn, rất vui vẻ hòa ly với hắn. Nhưng mà, Tôn Hội quả thật cũng đã cứu phụ hoàng của ta, ở trong thành Kim Dung cũng làm hết trách nhiệm của nữ tế. Ta cũng không thể học những người vô tình vô nghĩa kia, một khi phú quý là từ bỏ phu quân nghèo hèn đúng không? Con người ta ân oán rõ ràng, ghét thì ghét, lúc nên bảo vệ hắn thì tất nhiên cũng sẽ ra tay. Ngươi đừng khuyên ta nữa, khuyên nữa là trở mặt đấy.”
Công chúa Hà Đông nói đến mức này rồi, Thanh Hà chỉ có thể ngậm miệng.
Hôm nay đón Tết, không hề có sự khác biệt với thường ngày, Hoàng đế ngốc và Hoàng hậu chỉ là tượng trưng cho hoàng quyền, tiếp nhận triều bái của văn võ bá quan và các cáo mệnh phu nhân, bọn họ không có quyền lực, nhưng một khi đã quen rồi thì thời gian trôi qua cũng không tệ lắm.
Đế hậu con rối không có thực quyền cũng không phải sống thê thảm như trong tưởng tượng của mọi người, xã hội hiện đại trăm ngàn năm sau vẫn có một vài quốc gia tồn tại hoàng thất. Những hoàng thất này cũng không có thực quyền nhưng vẫn là nhân vật cấp cao nhất trong xã hội, cũng nhận sự ủng hộ, quỳ lạy và phụng dưỡng của dân chúng.
Tề vương Tư Mã Quýnh là Đại nguyên soái Cần Vương của lần này, ông ta vẫn còn mười vạn binh rải rác xung quanh thành Lạc Dương, hai phiên vương lớn còn lại đều bị ông ta đuổi về đất phiên, chỉ có Trường Sa vương Tư Mã Nghệ vẫn luôn vỗ mông ngựa Tề vương, cúi đầu xưng thần với Tề vương mới miễn cưỡng ở lại thành Lạc Dương.
Trường Sa vương là em thứ sáu của Hoàng đế Tư Mã Trung, huyết thống hoàng thất thuần khiết, Tề vương cảm thấy ngoại trừ quân đội chấn nhiếp thì lão còn cần có sự ủng hộ của thành viên hoàng thất như Trường Sa vương mới có thể hoàn toàn kiểm soát triều chính, cho nên lão lôi kéo Trường Sa vương, muốn ông ta làm việc cho mình.
Vì bảo đảm Tề vương ngoài mặt thần phục Hoàng đế ngốc, không được náo loạn ra con thiêu thân phế đế soán vị, Kê Hầu trung nhanh chóng tay cầm tay, dạy Hoàng đế ngốc bái Tề vương làm Đại tư mã, cộng thêm cửu tích, mượn hoàng việt (*), đây đều là phần thưởng chí cao vô thượng thuộc về thần tử.
(*): - Cửu tích: chín loại lễ khí mà Hoàng đế ban thưởng mới có, bày tỏ việc quyền thế ngang với Hoàng đế.
- Hoàng Việt: lễ khí cùng loại với lưỡi búa vàng, chỉ có Hoàng đế có, nhưng nếu như ban cho thần tử thì biểu thị cho việc quyền sinh sát của Hoàng đế nằm trong tay, tất cả đại thần, muốn giết ai thì giết, làm theo trách nhiệm của vật dụng
Cao hơn một chút nữa là soán thẳng ngôi làm Hoàng đế.
Tôn thất nhánh bên không được sủng ái như Tề vương, chưa từng nghĩ tới sẽ có hôm nay!
Nhất là thêm cửu tích. Trong lịch sử, đại thần thêm cửu tích, Tào Tháo, Tư Mã Chiêu, Tư Mã Viêm đều là các nhân vật lớn có tiếng tăm lừng lẫy, là những người cầm quyền thực tế của đế quốc. Tề vương cảm thấy được nhập hội với những vị tiền bối này thật ra thì cũng tàm tạm.
H4m muốn quyền lực và lòng hư vinh của Tề vương đều được thỏa mãn. Ông ta quỳ ngay xuống biểu thị lòng trung thành với Hoàng đế ngốc, thề nhất định sẽ quản lý Đại Tấn cẩn trọng, không phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng vân vân.
Những lời thoại kiểu quan nho nhã này Hoàng đế ngốc nghe không hiểu câu nào, ông nhỏ giọng hỏi Kê Thiệu: “Kê Hầu trung, Tề vương đang nói gì vậy?”
Kê Hầu trung giải thích nói: “Tề vương có ý là, hôm nay rượu rất ngon.”
Chúng thần còn có thành viên hoàng thất xem lễ dồn dập phụ họa, nói Tề vương hiền đức, là thần tử có năng lực quản lý thiên hạ.
Thế là, nghi thức sắc phong bế mạc trong tiếng vỗ tay, dùng tiếng phổ thông của ngàn năm sau để nói thì chính là “Đây là một lần đại hội đoàn kết, là một lần đại hội thắng lợi! Là một lần đại hội kế thừa quá khứ và mở ra tương lai!” (*): Trích từ “Bản tin thời sự”)
Nghi thức sắc phong thêm cửu tích mà Kê Hầu trung làm cho Tề vương chính thức công nhận địa vị nắm toàn bộ triều chính thực tế của Tề vương, cũng xác định danh phận quân thần giữa Hoàng đế ngốc và Tề vương.
Dù sao Hoàng đế ngốc cũng phải làm bù nhìn, ông chỉ là một linh vật bày trên long ỷ. Chỉ cần Tề vương thành thật làm Đại tư mã, quản lý quốc gia thật tốt, không nên có ý đồ xấu soán vị là được.
Tề vương không phụ sự mong đợi của mọi người, cẩn trọng xử lý việc nước, cũng vô cùng tôn trọng cả nhà đế hậu, cảm thấy làm quyền thần cũng không tệ, dù sao mọi người cũng biết Hoàng đế ngốc chỉ là vật trang trí, ông ta mới là chúa tể chân chính của nước nhà.
Như vậy, cả nhà hoàng thất trôi qua một cái Tết xuân coi như là an lành, đây cũng là một năm thoải mái nhất trong những năm gần đây.
Rất nhanh đã tới mười lăm tháng Giêng, Tết Nguyên Tiêu.
Tết Nguyên Tiêu, đi dạo hoa đăng, trắng đêm không ngủ, thành Lạc Dương cũng hủy bỏ lệnh cấm đi lại ban đêm, cả tòa thành trở thành thành Bất Dạ, đèn đuốc sáng trưng, bách tính chè chén say sưa trắng đêm, nghênh đón năm mới đến, một năm này mới được tính là thật sự trôi qua.
Dựa theo truyền thống, ngọn đèn thứ nhất của Tết Nguyên Tiêu phải do Hoàng đế tự tay nhóm lửa, để tỏ lòng hoàng gia cùng vui với dân, đế hậu phải cùng đi đến Lăng Vân lâu ở đường Đồng Lạc.
Thanh Hà đi theo đế hậu cùng xuất cung đến Lăng Vân lâu. Nàng đã sớm hẹn đi dạo hoa đăng cùng Vương Duyệt và Tuân Hoán, chơi đến hừng đông, thế là không đợi phụ hoàng đốt đèn là đã lặng lẽ chạy trốn từ cửa sau.
Trong Lăng Vân lâu, Tề vương đã sớm ân cần bố trí tất cả, chờ đợi Hoàng đế đốt đèn.
Thế nhưng Hoàng đế không chịu đốt đèn rồng đã sắp xếp, nhất định phải đốt một chiếc đèn con thỏ.
“Khắp nơi đều là rồng, ta đều nhìn đến phát chán rồi, ta chỉ muốn đốt đèn thỏ thôi!” Hoàng đế nổi lên tính trẻ con, lúc này Kê Hầu trung và người nhà cùng nhau đón Tết Nguyên Tiêu, không ở bên cạnh Hoàng đế. Người duy nhất có thể khuyên được Hoàng đế chính là Hoàng hậu Dương Hiến Dung.
Mắt thấy sắp bỏ lỡ giờ lành mà Khâm Thiên Giám tính toán.
Dương Hiến Dung đi tới từ sau tấm bình phong, chỉ vào đèn rồng nói: “Hoàng thượng, con rồng này lạnh lắm, cần Hoàng thượng nhóm lửa bên trong để sưởi ấm, Hoàng thượng không muốn thấy rồng bị đông lạnh đúng không?”
Hoàng đế ngốc được Hoàng hậu dỗ dành nhóm lửa đèn rồng, đèn rồng lên tới chỗ cao của Lăng Vân lâu, bọn thị vệ trên mái nhà đốt từng chiếc đèn Khổng Minh, bay lên bầu trời đêm, đây chính là tín hiệu đốt đèn.
Gần như là đồng thời, tất cả đèn ở thành Lạc Dương đều sáng lên, bách tính hoan hô, cuộc vui chính thức bắt đầu.
Chỉ có Tề vương không hề động đậy, ông ta đứng trên lầu nghe tiếng hoan hô, linh hồn đã sớm yếu mềm đổ xuống dưới gấu váy Dương Hiến Dung vào khoảnh khắc nhìn thấy bà.
Huyết thống hoàng thất của Tề vương bất chính, từ rất nhỏ đã rời khỏi Lạc Dương, đi đến đất phiên cho nên chưa bao giờ nhìn thấy Dương Hiến Dung, sau này đến Lạc Dương Cần Vương, trên mấy nghi thức triều bái đều cách một lớp rèm, ông ta không thấy rõ dung mạo của Hoàng hậu.
Mặc dù từng nghe vô số người đánh giá dung nhan của Hoàng hậu, đều khen là khuynh quốc khuynh thành, độc nhất vô nhị, nhưng Tề vương cảm thấy trên đời này phàm là mỹ nhân thì sẽ dùng “khuynh quốc khuynh thành” để hình dung, ông ta đều nghe chán rồi, chắc hẳn Hoàng hậu chỉ là một mỹ nhân có sắc đẹp xuất chúng thôi.
Thế nhưng đêm nay ông ta nhìn thấy Dương Hiến Dung đi tới từ sau tấm bình phong, trong đầu ông ta chỉ có bốn chữ tầm thường đến không thể tầm thường hơn — khuynh quốc khuynh thành.
Nàng ấy thật là đẹp, tất cả ánh đèn vào Tết Nguyên Tiêu ở thành Lạc Dương cũng không bằng thần thái trong đôi mắt của nàng ấy.
Phụ nữ như vậy, đáng giá vì nàng ấy mà khuynh thành, thậm chí là… khuynh quốc!