Ai cũng không ngờ rằng Tôn Hội không biết gì cả lại có mưu kế và dũng khí vây Ngụy cứu Triệu như vậy.
Từ khi chạy trốn đến lúc bị bắt, Tôn Hội đều như lọt vào sương mù, giống như người làm ra hành động làm người ta kinh ngạc, tự hy sinh bản thân mình không phải là hắn mà là một người khác.
Tôn Hội bị ông nội là Tôn Tú phản bội lợi dụng, nhưng Tôn gia không chỉ có một mình Tôn Tú, còn có cha mẹ anh chị em của hắn. Người bên ngoài cảm thấy Lang Gia Tôn thị là hàn môn, là gian thần, là loạn thần tặc tử mưu triều soán vị, nhưng đối với Tôn Hội mà nói, thân phận của bọn họ rất đơn giản — người nhà.
Được thôi, kế hoạch mượn đao giết người của ông nội Tôn Tú quả thật là mất trí, không có chút nhân tính nào, trừng phạt đúng tội. Nhưng những người khác của Tôn gia thì vô tội, Tôn Hội cảm thấy mình vốn nên bảo vệ người nhà nhưng lại bất lực, cả nhà Tôn gia bị Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh tàn sát, không còn người sống.
Tôn Hội ở vườn Kim Cốc nghe được tin này thì sụp đổ. Thật ra Thành Đô vương tiêu diệt Tôn gia cũng không phải là lỗi của Tôn Hội, nhưng Tôn Hội mang lòng áy náy đối với người nhà, dẫn đến cực đoan, cảm thấy cái chết của người nhà có liên quan đến hắn.
Chút suy tư của Tôn Hội đối với mẹ vợ Dương Hiến Dung bị sự áy náy, chán ghét bản thân và chán chường nhấn chìm.
Nếu như hắn không chống lại mệnh lệnh của ông nội, nếu như… không có nếu như gì cả, dưới tình huống Vương Duyệt và Tuân Hoán đã dùng chiếu thư gọi viện binh, dù cho Tôn Hội phục tùng mệnh lệnh của Tôn Tú mà giết đế hậu thì Tôn gia cũng sẽ bị Thành Đô vương diệt khẩu.
Thời gian Tôn Hội dưỡng thương ở vườn Kim Cốc đã sống như cái xác không hồn, linh hồn đã cùng chết đi theo Tôn gia.
Phan Mỹ nhân nói đưa hắn đến Giang Nam, cao chạy xa bay, hắn không đồng ý cũng không nói không đi, nghe nói Giang Nam là đất man di, khắp nơi đều là chướng khí, trong đầm lầy có mãng xà thô to như thùng nước, chết thì chết đi.
Nhưng Tôn Hội tuyệt đối không ngờ rằng, công chúa Hà Đông lại chặn lại nửa đường, “cướp” hắn đến phủ công chúa.
Vào ngày hôm sau khi Tôn gia diệt môn thì công chúa Hà Đông đã li hôn với hắn, nhưng vẫn nhớ đến sự an toàn của hắn.
Điều này khiến Tôn Hội cảm nhận được một chút ấm áp. Kẻ mà hắn ghét nhất thế mà cũng là người duy nhất quan tâm hắn.
Trước kia lúc làm phò mã, công chúa Hà Đông thường xuyên gây chuyện mắng hắn, thậm chí là đánh hắn, bọn họ là một đôi vợ chồng bất hòa trứ danh ở Kinh Thành.
Ly hôn không xa nhà.
Tôn Hội trong tuyệt vọng cảm nhận được sự ấm áp của nhà. Khi công chúa Hà Đông bị người đeo mặt nạ cưỡng ép, hắn nghĩ dù sao cũng là chết, mình thẳng thắn ôm vào người tội ám sát Tề vương, để cho công chúa Hà Đông thoát thân.
Tôn Hội ôm suy nghĩ tặng đầu người đổi lấy công chúa Hà Đông, nhưng Vương Duyệt cảm thấy vẫn có thể cứu giúp Tôn Hội một chút.
Nếu như Tôn Hội bị đưa đến phủ Tề vương, tội phạm truy nã cộng thêm tội danh ám sát Đại tư mã một nước, đủ cho Tôn Hội chết một trăm lần.
Nhưng mà, nếu như Tôn Hội bị đưa đến nhà ngục của Hình bộ, Hình bộ thuộc quyền quản lý của Thượng thư đài, Vương Duyệt là quan cấp dưới của Thượng Thư Lệnh, nếu như dùng chút thủ đoạn, ngầm làm việc thì hẳn có thể đảm bảo Tôn Hội không chết.
Cho nên sau khi thị vệ của phủ Tề vương bắt lấy Tôn Tú, Vương Duyệt đã dùng mười vạn đồng tiền truy nã để đưa Tôn Hội đến địa bàn của mình.
Mười vạn đồng tiền thưởng, chia chín người, một người hơn một vạn đồng, tương đương với một năm quân lương!
Rất hấp dẫn.
Huống hồ lệnh truy nã đích thực cũng do Thượng thư đài phát ra.
Hợp tình hợp lý còn hợp pháp, chín thị vệ động lòng, trói Tôn Hội lại muốn áp hắn tới nhà ngục Hình bộ.
Thế nhưng chín người bọn họ đồng ý, những thị vệ còn lại của Tề vương phủ thì không nha! Bọn họ lại không có tiền thưởng để lấy!
“Khoan đã!” Một đám thị vệ trông coi cửa lý, không cho phép bọn họ đi qua, nói: “Người này ám sát Tề vương, Tề vương hạ lệnh đuổi bắt thích khách, các ngươi đưa thích khách đến nhà ngục Hình bộ tranh công xin thưởng thì chúng ta lấy gì giao nộp? Cơn thịnh nộ lôi đình của Tề vương, chúng ta không gánh nổi.”
Lúc này Thanh Hà và công chúa Hà Đông quay về tầng hai của trà lâu dưới sự bảo vệ của Tuân Hoán, xuyên qua cửa sổ trông thấy Vương Duyệt bị ngăn cản, công chúa Hà Đông sốt ruột: “Hỏng bét, người của phủ Tề vương muốn cướp người, Tôn Hội chết chắc.”
Thanh Hà nói: “Đừng hoảng sợ, nhất định là Vương Duyệt có cách.” Ở trong mắt Thanh Hà, Vương Duyệt gần như không có gì không làm được.
Gần đây Tuân Hoán đã nhìn thấy khuôn mặt thứ hai của Vương Duyệt, hiểu được hắn ngoại trừ giả vờ phong độ nhẹ nhàng thì cũng tinh thông mấy kiểu hãm hại lừa gạt, nàng cũng gật đầu nói: “Công chúa yên tâm, nếu như bọn họ nhất định phải bắt Tôn Hội đến phủ Tề vương, ta sẽ che mặt cưỡi ngựa đuổi giết, cứu Tôn Hội ra.”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng cầu nguyện Vương Duyệt có thể lừa dối qua cửa. Có thể dùng miệng giải quyết thì không cần động vào binh khí.
Quả nhiên, Vương Duyệt lại bày lệnh bài ra, nói: “Mặc dù các vị không tự tay bắt Tôn tặc nhưng đều ra sức vào lúc vây chặt, Thượng thư đài sẽ không để cho các vị làm không công, mời các vị dũng sĩ để lại danh tính, ta sẽ yêu cầu tiền thưởng đặc biệt từ Thượng Thư Lệnh.”
Vương Duyệt rất rõ ràng, Nhung kẹt xỉ yêu tiền như mạng chắc chắn sẽ không đồng ý, có điều vào thời kỳ đặc thù thì phải sử dụng thủ đoạn đặc thù, qua được cửa này rồi nói sau.
Thị vệ giữ cửa có chút động lòng, hỏi: “Chúng ta có thể có được bao nhiêu tiền thưởng?”
Vương Duyệt kiểm tra lại nhân số, năm mươi chín người, nói nhiều hơn thì chín người sẽ bất bình, nói ít hơn thì năm mươi chín người này sẽ không cho đi.
Vương Duyệt mở miệng nói bậy: “Mặc dù không hơn một vạn đồng nhưng cũng sẽ không quá ít, mặt khác, tất cả những người tham gia vây bắt đều có thể được thăng chức, quân lương mỗi tháng đương nhiên nước lên thì thuyền lên, những phần thưởng này, Thượng thư đài đều có thể làm chủ được.”
Miệng của Vương Duyệt là con quỷ lừa gạt.
Thật là nói khoác mà không biết ngượng, hắn làm lao động trẻ em ở Thượng thư đài một tháng, tiền lương bị ông chủ keo kiệt lòng dạ hiểm độc trừ hết sạch, một đồng cũng không cầm được mà dám vẽ ra cái bánh nướng cho đám thị vệ.
Có điều, lệnh bài và tướng mạo của Vương Duyệt thật sự có thể dỗ dành được người ta, bọn thị vệ trao đổi ánh mắt với nhau.
Vương Duyệt rèn sắt khi còn nóng: “Tôn tặc mưu phản, còn ám sát Tề vương, đếm tội để phạt thì đều là chết, các vị trừ hại vì dân, còn vì Tề vương mà phân giải nỗi lo, đúng là trụ cột nước nhà.”
Đám người vừa nghĩ cũng thấy có lý như vậy, dù sao Tôn Hội cũng sẽ bị xử tử, chết trong tay ai đều như nhau — chết ở Thượng thư đài, bọn họ còn có tiền thưởng, còn có thể thăng quan.
Kết quả là, đám người đi theo Vương Duyệt áp giải Tôn Hội đến nhà ngục của Thượng thư đài.
Trên trà lâu, công chúa Hà Đông vẫn lo lắng: “Mới ra khỏi hang hổ lại vào ổ sói. Tiếp theo phải làm sao đây? Ta đã cầu phụ hoàng hạ chỉ ly hôn, đi cầu phụ hoàng đặc xá cho Tôn Hội nữa thì sẽ trước sau mâu thuẫn.”
“Đặc xá?” Tuân Hoán lắc đầu: “Không thể nào, nếu như Tôn Hội không ôm lấy tội danh ám sát Tề vương thì hắn còn có thể được miễn tội chết, sung quân lưu đày đến biên quan là có thể thoát thân. Nhưng bây giờ Tề vương nắm hết quyền hành trong triều, ông ta sẽ tha cho thích khách? Đặc xá thì không thể nào đặc xá được, nhất định phải nghĩ cách khác.”
Thanh Hà có lòng tin vững chắc đối với Vương Duyệt: “Chắc chắn là Vương Duyệt có cách, tỷ xem huynh ấy đã đi bước đầu tiên rồi, con người huynh ấy từ nhỏ đã có đầu óc, đi một bước nghĩ mười bước, ta cũng không đánh cờ với huynh ấy, lúc nào cũng thua thì có gì vui? Tỷ tỷ về phủ công chúa trước, chờ tin tức của chúng ta. Lúc này tỷ tỷ không nên manh động, một khi bị đám Tề vương cảm thấy tỷ tỷ chứa chấp tội phạm truy nã thì chỉ sợ tỷ tỷ cũng phải hãm vào.”
Công chúa Hà Đông cả giận nói: “Ta đường đường là công chúa Đại Tấn, còn sợ một phiên vương hay sao?”
Thanh Hà nhắc nhở: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ đã quên lúc trước bản thân gả cho tỷ phu như thế nào sao?”
Bởi vì không nghe lời, tự cho là đúng, lại dám khiêu chiến quyền uy của phái cầm quyền, kết quả bị quả đấm hiện thực đánh tàn nhẫn, trở thành công chúa duy nhất gả cho hàn môn, biến thành trò cười.
Công chúa Hà Đông không nói.
Nhìn bọn thị vệ hủy bỏ lệnh cấm ở thương lý, đám người đi đường có thể tự do đi lại, ba người cùng đi ra ngoài, công chúa Hà Đông cầm đống túi to nhỏ chồng chất ở góc tường: “Ôi chao, nặng quá.”
Công chúa Hà Đông nhớ tới Tôn Hội treo đầy túi trên người, trang điểm thành vú nuôi, thở dài một tiếng, thật sự là làm khó hắn rồi.
Thanh Hà cùng Tuân Hoán chia sẻ trọng lượng cho công chúa Hà Đông, mang theo túi, đưa nàng ta về phủ công chúa.
Nhà ngục Hình bộ của Thượng thư đài.
Vương Duyệt làm bộ ghi lại tính danh và chức vụ của hơn sáu mươi người áp giải: “Mời các vị quay về, ta lấy danh dự của Lang Gia Vương thị ra cam đoan, đợi sau khi kiểm chứng thân phận của Tôn Hội, trừng trị theo luật pháp, các vị đều có thể lấy được tiền thưởng và thăng chức.”
Người áp giải vừa mới rời đi, Vương Duyệt đã cầm một cây roi da đi vào nhà tù, lệnh cho quản ngục cột Tôn Hội vào giá chịu hình.
Vương Duyệt giả vờ kiểm tra dây thừng xem có chắc chắn hay không, đi đến bên cạnh giá chịu hình, thì thầm nói: “Đợi chút nữa ngươi nhịn một chút, chịu chút nỗi khổ da thịt, đến lúc đó ngươi làm theo lời ta nói, có thể tạm giữ được tính mạng…”
Sau khi Vương Duyệt nhanh chóng nói rõ kế hoạch của hắn thì vung roi qua: “Là ai sai ngươi ám sát Tề vương, nói!”
Vương Duyệt là người tập võ, hắn biết làm sao để nắm bắt lực đạo, đánh một roi, làn da lập tức sưng đỏ, giống như một con giun đỏ nhúc nhích, trông vết thương rất đáng sợ nhưng thật ra cũng không làm bị thương tới gân cốt.
Nhưng đau thì rất đau.
Đời này Tôn Hội chưa từng chịu nỗi khổ da thịt tới mức này, đau đến rống to, dáng vẻ khổ sở, thực sự còn thật hơn cả vàng.
Tôn Hội quát: “Không có ai sai hết! Mấy ngày qua ta trốn trong chuồng ngựa, sống những ngày không phải người cũng không phải quỷ, còn không bằng giết Tề vương bằng bất cứ giá nào, báo thù rửa hận cho Tôn gia chúng ta!”
Vương Duyệt lại vung một roi: “Tôn gia là do Thành Đô vương diệt môn, mắc mớ gì tới Tề vương? Quả thật là ăn nói bậy bạ!”
Đánh mười mấy roi, da tróc thịt bong, Tôn Hội từ k3u rên liên hồi đến thoi thóp: “Được, ta khai…”
Tôn Hội nói, Vương Duyệt nâng bút ghi khẩu cung, cuối cùng dùng ngón tay của Tôn Hội chấm máu của hắn ta rồi ấn trên khẩu cung.
Vương Duyệt thổi khô mực và dấu ấn máu trên giấy, dặn dò quản ngục: “Chuyện này liên can quá lớn, nhanh chóng đi mời Thượng Thư Lệnh tới.”
Quản ngục vừa mới đến Vĩnh Khang lý tìm Thượng Thư Lệnh Vương Nhung thì Tề vương Tư Mã Quýnh đã mang theo nhân mã đuổi tới Thượng thư đài đòi người.
Tư Mã Quýnh là người cầm quyền thực tế của đế quốc, ông ta còn chưa hưởng thụ được chuyện ngày sau mà đã gặp ám sát, lấy mạng của ông ta, ông ta có tức không? Tức chết rồi.
Thích khách bị nhốt ở Thượng thư đài, ông ta nhìn không thấy sờ không được, cũng không hả giận, ông ta muốn tự tay đâm thích khách.
Vương Duyệt đã sớm dự đoán được, nghe thấy Tề vương tới, hắn mặc áo lông chồn vào, nghênh đón giữa đường.
Tề vương chỉ thấy một người như ngọc “bay” tới từ trong thế giới băng tuyết, giống như tinh linh trong tuyết.
Người này ông ta không thể quen thuộc hơn, chính là kỳ lân tử của Lang Gia Vương thị thúc ngựa chịu gió tuyết chạy tới Triều Ca đưa chiếu thư của Hoàng đế, mời ông ta đuổi tới Lạc Dương Cần Vương — Vương Duyệt.
Thật sự là một mỹ thiếu niên! Mặc dù đã gặp nhiều lần nhưng mỗi lần gặp hắn đều làm ông ta bị cái đẹp làm cho kinh ngạc.
Đây là thời đại giá trị nhan sắc tức chính nghĩa.
Nhìn thấy Vương Duyệt, cảm xúc giận ngút trời của Tề vương ôn hòa đi rất nhiều: “Kỷ Khâu Tử Thế tử, lại là ngươi?”
Vương Duyệt hành lễ: “Chính là tại hạ, tối nay Tề vương bị sợ hãi rồi. Tại hạ đã nghiêm khắc thẩm tra thích khách, chứng thực hắn chính là Tôn Hội trong lệnh truy nã, hắn đã thú nhận bộc trực chuyện ám sát Tề vương, đồng thời còn khai ra chuyện khác.”
Tề vương giật mình: “Chẳng lẽ Tôn tặc còn để lại chiêu sau đó? Còn có thích khách khác muốn giết bổn vương?”
Vương Duyệt liếc mắt ra hiệu: “Việc này can hệ trọng đại, xin Tề vương mượn một bước nói chuyện.”
Vương Duyệt mang theo Tề vương đi vào một căn phòng nhỏ ở Thượng thư đài, đây là trực phòng của hắn, sát với trực phòng của Thượng Thư Lệnh Vương Nhung, để thuận tiện cho việc bị Vương Nhung bóc lột.
Vương Duyệt đốt đèn, dâng khẩu cung của Tôn Hội cho Tề vương.
Tề vương mở ra xem, sợ đến mức trán đều chảy mồ hôi lạnh ngay tức khắc!
Theo như lời khai của Tôn Hội, Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh giết cả nhà Tôn thị, hắn ta đau thương không thôi, cầm kiếm đến đất phiên của Thành Đô vương trả thù, báo thù cho cả nhà.
Nhưng hắn chỉ có một mình, không địch lại hộ vệ của Thành Đô vương, bị bắt được.
Thành Đô vương đưa hắn ta đi gặp một người — Thừa tướng Tôn Tú thời trước, ông nội của hắn ta.
Thành Đô vương dùng Tôn Tú áp chế Tôn Hội, muốn hắn ta đến Kinh Thành ám sát Tề vương, Tề vương vừa chết, trong nhóm phiên thương Thành Đô vương có thế lực mạnh nhất, ông ta ngóc đầu trở lại, thay thế vị trí của Tề vương.
“Không thể nào!” Tề vương nói: “Tôn Tú đã chết, phơi thây đầu đường, là Quốc trượng Dương Huyền Chi tự tay nhặt xác.”
Vương Duyệt lắc đầu: “Thi thể trên đường là giả, chỉ mặc quần áo của Tôn Tú, thi thể bị bách tính giẫm đến mức giống như một bãi nước mũi, hoàn toàn không có cách nào kiểm tra thân phận. Tôn Tú chưa chết, bị Thành Đô vương giấu đi rồi. Tề vương điện hạ, Tôn Hội là nhân chứng, tạm thời đừng giết hắn. Thành Đô vương bụng dạ khó lường, điện hạ phải cẩn thận.”