Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 62: Phiên ngoại 10



Chương 62: Phiên ngoại 10

Edit: April

"Tất cả tiểu hầu tử trong Hoa Quả Sơn đều thích em." Lục Trầm lung lay dựa vào cánh tay của Tôn Ngộ Không, nhìn đám hầu tử hầu tôn đang ồn ào nhốn nháo ở phía dưới, cười to ra tiếng.

Thác nước chảy siết bên ngoài sơn động, phát ra âm thanh ầm ầm vù vù, cơ hồ muốn che dấu hết những tiếng ồn ào hi hi ha ha của đám tiểu hầu tử trong yến tiệc.

Tôn Ngộ Không đỡ cánh tay cậu: "Ừ, đều thích em."

Lục Trầm bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, hai tay giữ chặt khuôn mặt Tôn Ngộ Không: "Con khỉ lớn cũng thích em."

Tôn Ngộ Không nhướng mày: "Cái gì?"

Mặt Lục Trầm ửng đỏ: "Chính là, chính là con khỉ lớn đó, con khỉ lớn càng thích em."

Tôn Ngộ Không bóp mặt cậu, nhiệt độ nóng bỏng tràn ngập trong tim. Nhếch môi cười: "Ừ, thích em."

Lục Trầm không chịu buông tha, treo ở trên cổ Tôn Ngộ Không: "Phải là rất thích rất thích, mới được."

Tôn Ngộ Không đỡ đầu cậu đề phòng cậu đập đầu vào bàn: "Sao mới gọi là rất thích rất thích hả?"

Ngài Đại Thánh thích em, phải là thực sự rất thích em, chính là cái loại thích mà trong mắt bản thân chỉ có hình dáng người trước mắt, Lục Trầm ngây ngốc  cười, mở miệng ha ha ha nửa ngày cũng không nói được một chữ.

Nhìn cậu thường xuyên vươn ra đầu lưỡi phấn nộn, Tôn Ngộ Không bất đắc dĩ, cắn nhẹ vào cánh môi cậu: "Uống say rồi sao?"

Lục Trầm đột nhiên quay đầu, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, may mắn được Tôn Ngộ Không nắm eo kéo về.

Khẩu khí dõng dạc: "Em không có, em không có say, tửu lượng em tốt lắm, chồng em là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không."

Tôn Ngộ Không bất đắc dĩ chỉ vào trán cậu: "Tửu lượng em tệ thì có liên quan gì đến tôi."

Lục Trầm cười hắc hắc, nhìn đám hầu tử rải rác phía dưới, đứng lên vung cánh tay khí phách lớn tiếng tuyên bố: "Không liên quan, em chỉ muốn nói là, chồng của em, là, Tề Thiên Đại Thánh, Tôn Ngộ Không, là Tôn Ngộ Không siêu cấp lợi hại, em rất thích hắn, vẫn luôn rất thích hắn."

Cả đám hầu tử phía dưới đang yên lặng ăn cơm, đằng trước có vài con đang cãi nhau ầm ĩ nháo muốn ra ngoài, tất cả đều ăn ý mà ngẩng đầu lên, mặt ửng đỏ nhanh chóng cúi đầu.

Vợ của Đại vương ...... này...... Này là làm sao vậy?!

Có người nhìn, dục vọng muốn thể hiện của Lục Trầm chớp mắt bị kích phát, cậu dẫm lên ghế đứng lên: "Xin chào, các hầu tử hầu tôn."

Tôn Ngộ Không giữ chặt quần áo của cậu, bất đắc dĩ: "Được rồi, té bây giờ."

Vẻ mặt Lục Trầm ủy khuất: "Vì cái gì không cho em công khai chồng em với mọi người, anh không muốn công khai với em à?"

Ngón tay mềm của cậu chọt chọt trước ngực Tôn Ngộ Không, ai oán mà nói: "Anh nhất định không thích em, anh cảm thấy em rất xấu xí hả?" Dứt lời cậu liền lắc đầu, "Không đúng, em đã ăn tiên đan, bất lão bất tử."

Nhắc tới cái này, Tôn Ngộ Không có chút chán nản, lúc trước cho cậu ăn tiên đan chỉ nghĩ muốn báo đáp ân tình mấy trăm năm làm bạn, thuận tiện đem người xách đến Hoa Quả Sơn để chiếu cố, hoàn toàn không nghĩ tới cuối cùng lại thành ra như bây giờ.

Vì vậy —— dung mạo của tiểu ngu ngốc vẫn luôn duy trì ở hình thái nhân loại 17-18 tuổi, nhìn qua vừa hồn nhiên lại vừa ngây ngô.

Hơn nữa cậu ngày thường chân tay vụng về, Tôn Ngộ Không mím môi, cảm thấy bản thân đang gánh theo một đứa con nít.

Yêu giới so với thế giới thực không coi trọng mấy việc này, nếu không mỗi lần dẫn cậu đi ra ngoài chỉ cần có hành động hơi thân mật thì sẽ có người không ngừng dùng ánh mắt cảnh cáo ý bảo tiểu ngu ngốc hãy cảnh giác với mình.

Rõ ràng là chồng chồng hợp pháp, lại bị mọi người ghét bỏ vì trông giống bọn buôn người, Tôn Ngộ Không dùng một câu học được trên internet để miêu tả —— con tim này thật mệt mỏi.

Tôn Ngộ Không xoa đầu cậu, tuy không dối lòng, nhưng xác thật khó mà không khen hình dáng này được: "Rất đẹp." Như vậy cũng rất tốt, vẻ ngoài vừa thanh thuần lại vừa rất tình thú.

Bộ mặt khác này chỉ có thời điểm đặc biệt bản thân mình mới chiêm ngưỡng được.

Lục Trầm hoàn toàn không nghe được hắn đang nói gì, nghiêng đầu suy đoán: "Hay là ngài Đại Thánh muốn thay đổi khẩu vị?"

Sắc mặt Tôn Ngộ Không tức khắc liền đen, duỗi tay đem người ôm vào trong lòng: "Xuống dưới, nói bậy bạ gì đó."

Quay đầu liền thấy mấy trăm hầu tử không chớp mắt mà nhìn chằm chằm về phía bên này, duỗi tay sửa sang lại quần áo bị nhăn nhúm của Lục Trầm, che lại mấy phần da thịt trắng nõn bị hở trừ khuôn mặt, khí định thần nhàn quét mắt nhìn toàn bộ: "Ăn xong rồi thì về đi."

[1] – Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.

Hơn phân nửa đám hầu tử hầu tôn: "......" Nhìn mấy món ngon mỹ vị trước mắt, suy nghĩ một chút vẫn là mím môi, thừa dịp lúc Đại vương không chú ý tới, lập tức duỗi tay ôm mâm dọn bàn chạy.

Kỳ thật bọn họ cũng không muốn ăn ở chỗ này, sẽ nuốt không vô đó.

Trong chớp mắt, trên bàn đều trống rỗng.

Nhưng vẫn có mấy đứa nhóc khóc lóc nháo loạn không muốn đi, các bậc phụ huynh lớn tiếng la mắng khuyên nhủ dẫn đến bên dưới xảy ra xô sát.

Lục Trầm nghiêng đầu nhìn Tôn Ngộ Không: "Ngài Đại Thánh."

Tôn Ngộ Không không quản phía dưới lộn xộn thành bộ dáng gì, hết sức chuyên chú mà giữ chặt nhân sinh trong ngực sợ cậu cả người mềm nhũn mà trực tiếp ngã quỳ xuống đất: "Chuyện gì?"

Lục Trầm chớp đôi mắt to mê ly phiếm hơi nước: "Tôn Ngộ Không."

Tôn Ngộ Không nhướng mày: "Sao?"

Lục Trầm cười hắc hắc: "Chỉ là muốn gọi anh thôi."

Tôn Ngộ Không ôm lấy eo cậu giúp cậu đứng thẳng lên: "Ừ, muốn trở về không?"

Lục Trầm lắc đầu: "Không muốn."

Tôn Ngộ Không: "Muốn ngồi ngốc ở đây thêm một lúc nữa hả?"

Lục Trầm ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ."

Ngón tay Tôn Ngộ Không chạm nhẹ lên môi cậu: "Thích nơi này."

Lục Trầm ôm cổ hắn, cả người đều ghé vào trong ngực hắn: "Thích." Cậu miễn cưỡng đứng lên, đôi tay vẽ một cái vòng tròn lớn, không đứng vững lần nữa té vào trong khuỷu tay của Tôn Ngộ Không, hì hì cười lớn nói, "Toàn bộ ~~ Hoa Quả Sơn, hắc hắc, đều là địa bàn của ngài Đại Thánh."

Tôn Ngộ Không cười, vỗ vỗ lưng cậu: "Cũng là địa bàn của em."

Cằm Lục Trầm gác trên vai hắn: "Em rất thích anh."

Bậc phụ huynh của đám khỉ con phía dưới: "......" Không biết làm sao nhìn mấy đứa con của mình, sao vẫn còn chưa ăn xong, tụi bây nếu còn không đi, cha mày, mẹ mày sẽ no đến chết.

Tôn Ngộ Không giữ chặt người mình đang ôm, tay còn đang sờ loạn: "Nói cả ngày rồi, không mệt sao?"

Lục Trầm đột nhiên tách ra từ trong ngực hắn, cảnh giác nhìn hắn: "Không thấy mệt, em muốn nói cả đời."

Cậu bĩu môi lạnh giọng cảnh cáo: "Anh cũng không được cảm thấy mệt, phải nghe em nói suốt cả đời!"

Tôn Ngộ Không cười: "Được được được, nói suốt cả đời."

Lục Trầm khí thế "Xoát ——" bẹp một tiếng, ngón tay chọc cằm hắn hỏi: "Anh không thích em à?"

Tôn Ngộ Không cười cùng hùa theo cậu: "Em nói thử xem sao tôi lại không thích em?"

Lục Trầm nghiêng đầu suy nghĩ hơn nửa ngày: "Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, ngài Đại Thánh không chán sao?"

Đôi mắt Tôn Ngộ Không hơi ảm đạm: "Em chán sao?"

Lục Trầm giơ tay lên, cả người kích động thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất: "Còn lâu, em, em cả đời cũng không chán."

Tôn Ngộ Không: "Em đã không chán sao tôi lại chán được."

Lục Trầm buồn rầu: "Cái này không giống nhau." Cậu đếm ngón tay, "Em thích ngài Đại Thánh, bởi vì ngài Đại Thánh soái khí, lại có năng lực, nhưng em đâu giống vậy." Lông mi cậu rũ xuống, mím môi, "Em cái gì cũng không được, lúc đầu cảm giác mới mẻ còn tốt, sau thời gian dài, anh sẽ chán em."

Mắt nhỏ Lục Trầm trợn trắng: "Hơn nữa, là em thích ngài Đại Thánh trước, em rất thích rất thích anh." Cậu loạng choạng khoa tay múa chân, biểu cảm khoa trương khiến người khác cảm thấy buồn cười.

Tôn Ngộ Không nhéo mũi cậu: "Nói hươu nói vượn." Tiểu ngu ngốc.

Lục Trầm ngẩng mặt: "Vậy anh phải bảo đảm, sẽ thích em cả đời."

Ngón tay Tôn Ngộ Không khép lại, giơ lên thề: "Tôi bảo đảm, sẽ thích Lục Trầm cả đời." Một cái tay khác của hắn ôm lấy eo Lục Trầm, bất đắc dĩ lại sủng nịch, "Bây giờ đã được chưa?"

Bậc phụ huynh khỉ ở phía dưới: "......" Trợn mắt há hốc mồm, đây không phải là Đại vương! Này tuyệt đối không phải là Đại vương!

Lục Trầm một lần nữa bò trở về, rầm rì: "Muốn hôn hôn."

Tôn Ngộ Không: "Sao?"

Lục Trầm cắn lên vai của hắn, nước bọt trong miệng tràn ra làm ướt đầu vai của hắn, mơ hồ không rõ mà nói: "Muốn ngài Đại Thánh hôn em."

Tôn Ngộ Không đỡ cánh tay cậu, lau khóe miệng tràn ra nước bọt trong suốt: "Nói lại lần nữa."

Lục Trầm ủy khuất, mím môi, nghiêng đầu cọ cọ: "Muốn ngài Đại Thánh hôn em."

Tôn Ngộ Không nhìn xem phía dưới đài còn lại bao nhiêu hầu tử.

Đám khỉ con cả người run run, còn chưa kịp nuốt xuống đống thức ăn trong miệng, từng người một bị đám phụ huynh đã chuẩn bị từ trước bước lên mang đi, vèo ——một tiếng chỉ còn lại một đạo tàn ảnh, trong sơn động đã không còn bóng dáng của bất kì con khỉ nào hết.

Tôn Ngộ Không tiến tới gần hôn lên môi Lục Trầm.

Lục Trầm cực kỳ thỏa mãn mà hắc hắc cười ra tiếng: "Rất ngọt."

Tôn Ngộ Không gật đầu: "Có vị của rượu trái cây."

Lục Trầm chép chép miệng: "Còn muốn uống nữa."

Tôn Ngộ Không cầm lấy bầu rượu trên bàn, ngẩng cổ chỉnh bình rót rượu vào miệng mình.

Lục Trầm ngồi trên đùi hắn, đôi tay dùng sức với tới bầu rượu, bĩu môi mà kêu lên: "Em muốn uống, cho em uống một chút, chỉ một chút thôi."

Tôn Ngộ Không vung tay lên, bầu rượu trong tay liền biến mất, Lục Trầm còn chưa thấy rõ, dưới chân đã mềm nhũn, đúng lúc ngã quỵ vào trong lòng hắn, Tôn Ngộ Không bất đắc dĩ, túm cánh tay bắt lại, đỡ cậu đứng vững trước mặt mình, đỡ vai cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại của cậu.

Rượu theo khóe miệng uốn lượn chảy xuống, hai mắt Lục Trầm mở to, cả người đứng thẳng tùy ý để Tôn Ngộ Không ôm chính mình.

******

Một giấc ngủ dậy, Lục Trầm xoa xoa huyệt Thái Dương đau nhức, nheo mắt bò dậy, đôi mắt bởi vì chưa thích ứng với ánh sáng, trước mắt một mảnh tối om.

Mặt trời bên ngoài sơn động đã lên tới đỉnh, đầu đau quá, lắc lắc mấy cái.

Ngày hôm qua hình như đám tiểu hầu tử ở Hoa Quả Sơn tổ chức tiệc chào mừng cậu, bởi vì vui vẻ quá chớn, không cẩn thận uống hơi quá chén.

Mấy chuyện sau khi uống say, Lục Trầm dùng sức vỗ trán, một chút đều không nhớ được.

Hai ngón tay mát lạnh xoa trên huyệt Thái Dương của cậu, cơn nhức mỏi bỗng nhiên được giải tỏa, toàn bộ theo sự tiếp xúc của đầu ngón tay tan biến.

Lục Trầm nửa dựa vào người Tôn Ngộ Không, mới quay đầu trong miệng đã được nhét một viên đan dược ngọt mát, vào miệng là tan, còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy một dòng nước ấm ôn thuận chảy xuống miệng, lục phủ ngũ tạng đều được sự ấm áp ôn dưỡng.

Lúc sau cơn đau ở đầu đã biến mất, cảm giác khác thường trên cơ thể ngày càng rõ ràng, Lục Trầm sửng sốt, xốc chăn lên.

"......"

Tôn Ngộ Không vuốt ve đầu cậu: "Muốn ăn cháo trắng không?"

Lục Trầm không còn gì để nói: "Không muốn, khó chịu."

Tôn Ngộ Không nhíu mày, tay sờ lên trán cậu: "Không khỏe ở đâu? Vẫn còn say rượu sao?"

Lục Trầm bắt lấy tay hắn, trợn trắng mắt oán trách: "Anh cũng biết em say hả, không thể để người ta an an tĩnh tĩnh mà ngủ được sao?"

Chăn rớt xuống, lộ ra bờ vai loang lổ dấu vết xanh tím, đôi mắt Tôn Ngộ Không hơi hoảng loạn, duỗi tay giúp cậu kéo chăn lên: "Em tối hôm qua...... Không nhớ gì hết sao?"

Lục Trầm còn đắm chìm trong việc hắn thế mà người say rượu cũng không buông tha, tận tình khuyên bảo nói: "Dù em không nhớ rõ, anh cũng không thể làm như vậy." Ma men mà anh cũng dám chạm vào! Anh có biết như thế nào là liêm sỉ không hả!

Tôn Ngộ Không như suy tư gì gật đầu: "Vậy à, vậy em không nhớ rõ trong bữa tiệc đã hôn tôi, còn cảnh tượng liều mạng muốn cởi quần áo của tôi nữa? Chậc chậc chậc, muốn cản cũng cản không được."

Lục Trầm: "?"

Lục Trầm: "!"

Lục Trầm: "Anh nói cái gì?!" Cậu sao có thể....... Chủ động muốn cởi quần áo ngài Đại Thánh, cậu đây là không muốn sống nữa sao?

Tôn Ngộ Không bình thản mà nhún vai: "Nhiều hầu tử thấy lắm, em cứ tùy tiện tìm đại một người hỏi đi."

Hỏi?! Làm sao mà hỏi?!

Có phải ta ở trước mặt các ngươi thiếu chút nữa lột sạch đồ của ngài Đại Thánh, sau đó bổ nhào vào người ta giống như sắp chết đói? Đừng nói là hỏi, trong đầu chỉ mới tưởng tượng một chút, cậu đã xấu hổ đến muốn chết.

Cậu ngây ngốc nhìn quần áo trên người Tôn Ngộ Không, sao lại không biết bản thân mình khi uống say lại có sở thích lột đồ người khác, dùng sức vỗ vỗ đầu.

Một hình ảnh quen thuộc bỗng xuất hiện trong đầu.

"Muốn ngài Đại Thánh hôn em."

Lục Trầm bỗng nhiên run lên, ánh mắt vừa vặn chạm tới chỗ Tôn Ngộ Không, thấy đối phương mím môi, tựa hồ đã nhớ ra điều gì, gật đầu.

"Hình như em nhớ ra rồi, chuyện xảy ra tối hôm qua ——" Tôn Ngộ Không nhìn cậu, nở nụ cười không có ý tốt, "Tối hôm qua là ai ngồi ở trên người tôi......."

Lục Trầm: "!" Cậu hoảng loạn che miệng của Tôn Ngộ Không.

Đối phương nhíu mày, không nói nữa.

Lục Trầm: "......" Cậu đỡ trán, "Em muốn, em muốn nằm trên giường nghỉ ngơi mấy tháng."

Tôn Ngộ Không: "Hai ngày trước không phải em vừa mới đồng ý cùng tiểu hầu tử ở núi đối diện đi ra biển nhặt vỏ sò sao? Cân Đẩu Vân cũng muốn đi chơi cùng."

Nhặt vỏ sò? Cậu có thể nhúng đầu vào biển vĩnh viễn khỏi chui ra luôn được hay không?

Lục Trầm xoa đầu, tự sa ngã nhắm mắt lại: "Tạm thời không đi được, anh nói với nó là em bị bệnh." Chờ mọi chuyện qua rồi, đợi mọi người không nhớ nữa thì dẫn nó đi chơi sau.

Còn nếu như không quên được, tự nhiên, cậu cảm thấy cái sơn động này cũng khá xinh đẹp, cả đời không ra đi cũng không sao.

Một đạo bạch quang hiện lên, trong tay Tôn Ngộ Không xuất hiện một chén cháo nóng, ngồi ở trước mặt cậu, ở không trung lại lấy ra một cái muỗng, thổi hai cái liền đút cậu ăn.

Lục Trầm tinh thần sa sút, cũng quên mất bản thân cũng muốn ăn, há miệng cắn cái muỗng.

Một bữa cơm ăn đến cực kỳ im lặng, cũng may cháo trắng nấu vừa ngon vừa mềm, không cần nhai cứ nuốt xuống là được.

Thấy cháo đã cạn, Tôn Ngộ Không vẫy tay, chén muỗng liền biến mất.

Cúi người xuống, dùng miệng chặn lại cái miệng còn chưa kịp nuốt xuống ngụm cháo cuối cùng của cậu, lúc sau mới tách ra liếm khóe môi.

Một nụ hôn, Lục Trầm thất thần bị động phối hợp, tựa hồ có chút chống cự. Nụ hôn kết thúc, Lục Trầm thất hồn lạc phách kéo chăn lên, nằm thẳng xuống, chỉ lộ ra một đôi mắt mở to không biết đang nghĩ cái gì: "Ngài Đại Thánh, em ngủ một chút, anh đừng có gọi em." Để một mình em! Ở trong mộng quên đi! Cái sự kiện mất mặt kia!

Không đợi cậu nhắm mắt lại, Tôn Ngộ Không liền xốc chăn lên.

Hơi lạnh của không khí tiếp xúc với làn da lõa lồ, đặc biệt trên người có nhiều dấu đỏ, cảm giác mờ ám chớp mắt lan tràn khắp phòng.

Lục Trầm cả kinh, bỗng dưng trừng lớn mắt vội vàng túm chặt chăn, lại bị Tôn Ngộ Không nhanh tay hơn, trơ mắt nhìn chăn bay bồng bềnh trong không trung.

Vội vàng che người lại, hoảng hốt la lên: "Anh muốn làm gì?"

Tôn Ngộ Không mỉm cười: "Em trong khoảng thời gian này không phải muốn dưỡng bệnh sao, thế thì không cần đi ra ngoài nữa."

Trực giác Lục Trầm cảm thấy không tốt, nghiêng người rụt cổ: "Em muốn dưỡng bệnh, muốn an tĩnh mà dưỡng bệnh."

Ngón tay thon dài của Tôn Ngộ Không kéo một cái, đai lưng rơi xuống.

Ngọc bội trên đai lưng treo trên eo cũng rơi xuống, Lục Trầm "......." Lạnh lẽo run lên.

"Nếu muốn dưỡng bệnh, thì trước hết phải nhiễm bệnh đã."

Lục Trầm: "!" Đó là bị đau, chứ không phải bị bệnh!

Lục Trầm: "......"

Trong hơn nửa tháng, Lục Trầm nước mắt lưng tròng cắn chặt chăn đã hoàn toàn muốn phát điên với người nào đó.

—— cậu rất muốn đi nhặt vỏ sò, nghe nói Cân Đẩu Vân cũng muốn đi?

Cân Đẩu Vân đem hết toàn lực cố tình thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của bản thân: Không không không, ta không muốn, Kim Cô Bổng đâu, mau! Mau! Mau! Đến cứu ta!!!