Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 70: Chu thiếu gia [2]



Chương 70: Chu thiếu gia [2]

Edit: April

"Lại chưa về." Chu thiếu gia nằm trên sô pha, hai bắp chân lắc lư lên xuống, tay nhàm chán bấm điều khiển từ xa, tầm mắt hướng về phía trên TV, lâu lâu lại nhìn sang cửa.

Chu thiếu gia nhìn sang đồng hồ treo trên tường, lầm bầm lầu bầu: "Đã 6 giờ rưỡi, bình thường 5 giờ đã về nhà nấu cơm, dù có kẹt xe cũng không trễ đến bây giờ." Có chút lo lắng.

Di động vẫn luôn đặt ở trên bàn trà, màn hình vẫn luôn tối đen.

"Haiz." Chu thiếu gia thở dài, cầm lấy di động mở khóa, cũng không biết muốn nhìn cái gì. Tùy tiện lướt Weibo, không có gì đáng xem, lại ấn tắt, quả thực rất nhàm chán.

Không biết chủ động gọi điện, bộ chết rồi sao? Nổi giận!

Y ngã vào sô pha khép hai mắt lại chuẩn bị ngủ một giấc, lại bị âm thanh tiếng chuông chói tai của di động vang lên làm giật mình.

Đây là y mới đổi, sợ bản thân lâu lâu sẽ bỏ lỡ âm báo.

Bất quá -- thật đúng là kích thích!

Chu thiếu gia sợ tới mức tim muốn ngừng đập, vỗ ngực một hồi rồi ngồi lên, lấy di động rồi nhìn một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào ba chữ to "Chó mặt xệ" trên màn hình di động như thấy kẻ thù, thậm chí chiếc di động cũng không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của y, sắp bị nung chảy, lúc sau mới không nhanh không chậm mà trả lời.

"A lô."

"Nè, em mới vừa ngủ dậy sao?" Sa tiên sinh ấn huyệt Thái Dương, đau đầu nhìn một đống hồ sơ chất chồng cao như núi ở trước mặt, hoảng loạn nhận sai, "Thực xin lỗi, anh hôm nay có lẽ sẽ về rất khuya, em ăn cơm chưa?"

Chân mày Chu thiếu gia nhăn lại có thể kẹp chết ruồi, bĩu môi không kiên nhẫn nói: "Ăn cái gì mà ăn, anh không về thì lấy ai nấu cơm, tôi biết ăn cái gì?"

Sa tiên sinh sửng sốt, nắm chặt điện thoại cả người đứng dậy. Nhìn thấy bên ngoài sắc trời đã sớm tối đen, sốt ruột: "Sao em còn chưa ăn cơm, nếu không em kêu cơm hộp ăn đi, anh......"

Cụp một tiếng, lời Sa tiên sinh còn chưa nói xong, trên điện thoại chỉ còn lại âm thanh tít tít tít đã ngắt máy.

Nhìn giao diện điện thoại hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, Sa tiên sinh than nhẹ một hơi, nản lòng mà thu xếp lại văn kiện trên bàn.

Bản thân mình thật quá vụng về, nếu làm theo lời Đại sư huynh nói, đống công việc này sắp xếp thời gian hợp lý là có thể hoàn thành, cũng không đến mức mỗi ngày phải tăng ca.

Nếu không thì đi về trước, bằng không...... Sẽ không kịp giờ để ăn cơm, bản thân y dạ dày đã không khỏe, đến lúc đó mất công dạ dày lại đau.

Đúng lúc này một chị gái toàn thân vest đen, thân dưới mặc váy ngắn bao cánh mông tròn, tóc xoăn dài đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Sa tiên sinh đang đứng trước bàn thu dọn đồ, hơi sửng sốt, xoay người đóng kín cửa, mỉm cười đi tới nói: "Sa tổng, văn kiện đã xử lý xong rồi sao?"

Sắc mặt Sa tiên sinh hiện lên vẻ khó xử, ngừng lại động tác tay, chỉ vào chồng văn kiện bên tay phải, ngẩng mặt lên xin lỗi: "Andy à, đống này tôi còn chưa có xem đâu." Hắn miễn cưỡng mỉm cười, "Nhưng tôi bây giờ đang có việc gấp, nếu không thì, ngày mai tôi đến sớm một chút, nhất định sẽ làm xong, cô thấy có được không?"

Andy tuy rằng chỉ là trợ lý của hắn, nhưng tốt nghiệp trường có danh tiếng, lại du học trường top trở về, là do trợ lý bây giờ của Đại sư huynh đặc biệt giới thiệu tới đây, tất cả các phương diện lớn nhỏ của Sa tiên sinh đều được cô giải quyết. Sa tiên sinh từ tận đáy lòng rất cảm ơn Andy, cho nên trên công ty có việc gì hắn cũng sẽ cùng Andy bàn bạc.

Andy rất tự nhiên cầm lấy vài văn kiện tùy tiện phủi phủi, ngẩng mặt lên nhìn Sa tiên sinh khóe môi nở một nụ cười xin lỗi: "Sa tổng, bây giờ trong tay tôi còn mấy phần tài liệu về vấn đề hợp tác sắp tới của chúng ta với khách hàng, buổi sáng ngày mai tôi được yêu cầu phải đem tài liệu về phương án giải quyết đưa qua, ngài nếu buổi tối nay không tăng ca, tôi sợ ngày mai sẽ không có khả năng đưa đến kịp, như vậy chúng ta sẽ mất đi khách hàng lớn......"

Andy nhìn sự quẫn bách trên mặt Sa tiên sinh, do dự chớp mắt, cũng không ép bách hắn, chỉ là thay đổi cách nói: "Công ty của chúng ta không thể mất khách hàng này."

Tiếp nhận văn kiện cô ta đưa qua lật xem hai trang, mấy cái hợp đồng này đều do Sa tiên sinh theo dõi từ đầu tới đuôi, tầm quan trọng của nó không ai rõ ràng hơn hắn. Hợp đồng rất quan trọng, nhưng vấn đề ăn uống của vị trong nhà còn quan trọng hơn.

Không thể quyết định được.

Sa tiên sinh vò hợp đồng trong tay, cuối cùng vẫn phóng tới trên bàn, xin lỗi mà nói: "Thật sự rất xin lỗi, Andy, tôi thật sự có việc gấp, tôi bây giờ cần trở về một chuyến, nếu không buổi tối tôi sẽ quay lại đây, cô xem có được không?"

Andy càng khó chịu: "Sa tiên sinh, lát nữa tôi còn có việc, ngài bây giờ nếu rời đi tôi căn bản không kịp xử lý những việc kế tiếp, ngài xem......" Andy cắn môi dưới, đề nghị nói, "Được, cứ vậy đi, ngài xem chỗ này còn lại mấy phần tài liệu, ngài mau chóng xem nhanh cho xong, sau đó tôi sẽ nhờ thêm một người đến xử lý những việc còn lại, ngài thấy có được không?"

Quý cô người ta có việc bận còn chủ động đòi tăng ca, Sa tiên sinh không bác bỏ ý kiến này, bàn tay đút vào túi quần nắm chặt di động, bất đắc dĩ gật đầu: "Được."

Làm người thật lắm nỗi lo.

Sa tiên sinh mờ mịt mà ngồi xuống, mông còn đặt xuống ghế đã vội đứng lên, ngẩng mặt liền đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Andy, Sa tiên sinh vội vã nói: "Tôi vào phòng vệ sinh đã, lập tức trở về liền."

Andy mỉm cười dịu dàng ấm áp: "Được, tôi ở đây chờ Sa tổng."

Sa tiên sinh cầm di động cúi đầu đi ra ngoài, hoàn toàn không chú ý tới quý cô xinh đẹp ở phía sau trên mặt lộ ra nụ cười ý vị thâm trường [1].

[1] - Ý vị thâm trường: ý vị sâu xa, ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc.

Quý cô Andy nhìn bóng dáng nôn nóng của Sa tiên sinh, độ cong trên khóe môi lại lớn vài phần, tay cầm lấy tài liệu trên bàn, hai mắt nhìn về phía chỗ ngồi của hắn, đi vòng qua cái bàn --

Giày cao gót màu đen tạo nên tiếng lộc cộc cực kỳ vang dội trong văn phòng yên tĩnh, cô nâng tay lên, chạm vào tay vịn trên ghế ngồi của Sa tiên sinh, đầu ngón tay lưu luyến vuốt ve, khóe mắt cong lên xoay người ngồi lên trên ghế của Sa tiên sinh.

Sa tiên sinh vừa mới đứng lên, nhiệt độ vẫn chưa biến mất, quý cô xinh đẹp ngửa người ra sau ghế, híp mắt cảm thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng mùi hương hormone nam tính lại dịu dàng của Sa tiên sinh.

Tưởng tượng cánh tay kiên cố của Sa tiên sinh đang ôm chính mình, đem đến cho mình cảm giác an toàn.

Sa tiên sinh dịu dàng như vậy tất nhiên sẽ không thiếu kẻ ái mộ, mặc dù Andy là nữ cường nhân nhưng trong xương tủy cô vẫn là thiếu nữ thích mơ mộng, những lúc mệt nhọc khó khắn luôn muốn có một người đàn ông dịu dàng hậu thuẫn phía sau lưng mình, bởi vì sớm chiều ở chung với nhau nên không tránh khỏi bị năng lực trác tuyệt, diện mạo hàm hậu, sự thành thật lại ôn nhu của Sa tiên sinh hấp dẫn.

Móng tay đỏ thắm của Andy gõ trên bàn, chán ghét nhìn bức ảnh thân mật của Sa tiên sinh cùng một vị thiếu gia nhà giàu, vươn tay vuốt ve khuôn mặt Sa tiên sinh trên khung ảnh lạnh lẽo.

Bịch một tiếng úp xuống.

Thật chướng mắt.

Người như Sa tiên sinh, không nên yêu đương như vậy. Chỉ cần cho hắn nếm được mùi vị hấp dẫn của phụ nữ, chắc chắn hắn sẽ không thích cái tên đàn ông khô cằn đó nữa.

Huống chi, Andy đã từng gặp qua vị thiếu gia này, tuổi không quá lớn, tính tình lại khó chịu, thường xuyên oán giận Sa tiên sinh. Mặc dù Sa tiên sinh tính tình rất tốt, cũng không thể chịu đựng cái người mắc bệnh công chúa nghiêm trọng này trong thời gian dài được.

Loại thiếu gia chỉ có tiền không có óc, tính tình tàn bạo cô đã thấy nhiều rồi, Sa tiên sinh si tình, nhưng sẽ không chịu nổi tính khí của cậu ta. Chỉ cần hai người chia tay, cô sẽ có cơ hội đặt chân vào.

Khóe môi Andy cong lên, đáy mắt tỏa ra ham muốn chiếm hữu.

*****

Sa tiên sinh bây giờ đang trốn trong WC, ruột gan cồn cào cầm di động nghe tiếng tút tút bên trong, chân dậm trên mặt đất, hy vọng đối phương sẽ nghe máy.

Kết quả --

Sa tiên sinh uể oải, lại không dám gọi quá nhiều lần, sợ chọc giận đối phương không chịu bắt máy. Nếu đêm nay không gọi được thì làm sao bây giờ.

Haiz, sau khi than thở vô số lần, Sa tiên sinh đành phải ra khỏi WC, nhìn khuôn mặt tiều tụy của mình trong gương, vò cái đầu rối tung, lại nhìn tiếp. Dư quang lướt đến đám tóc rối bù xù trên đầu, giơ tay sửa sang lại cho tốt.

Chu thiếu gia rất thích sạch sẽ, nếu trên người bị dơ hay lộn xộn một chút lúc về nhà chắc chắn sẽ bị ghét bỏ, bị khinh thường vẫn còn tốt, chỉ cần mắt y vẫn nhìn đến mình là được, nhưng sợ nhất là -- không cho lên giường, cái này thì không xong rồi.

Lần trước không biết vì giận cái gì, nói trên người mình có mùi khó ngửi, bị đuổi ra sô pha trong phòng khách ngủ ba ngày. Kết quả mình thì không sao, nhưng Chu thiếu gia thân kiều thể nộn [2], ngày thường được chăm tốt, không biết ba ngày kia lúc tối làm cái gì, thế nhưng lại phát sốt đến 39 độ, Sa tiên sinh sợ tới mức thiếu chút ngã quỵ xuống đất.

[2] - thân kiều thể nộn: Thân thể cao quý, mềm mại.

Lại thở dài một hơi, lần này nói sao cũng không thể ngủ ở phòng khách, cho dù có đem chăn gối trải trên đất ngủ, cũng không được để em ấy ngủ một mình.

Nếu lại xảy ra chuyện gì, thể nào cũng bị dọa đến bị bệnh tim.

Vốc nước lạnh rửa mặt, Sa tiên sinh lấy di động ra xem giờ, gần 8 giờ, nếu còn không nhanh ra ngoài làm việc thì Andy sẽ về.

Huống chi -- Sa tiên sinh cũng muốn nhanh chóng về nhà.

Vội vàng soạn một cái tin nhắn, cuối cùng kiểm tra lại xem có sai sót gì không, lúc này mới nhấn gửi, không cam lòng ra khỏi nhà vệ sinh.

*****

Chu thiếu gia ngồi xếp bằng trên sô pha hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm di động rung không ngừng trên bàn trà, lúc sau lại im lặng, hai mắt càng trừng to.

Trước kia cho dù có tăng ca cũng sẽ lén về nhà nấu cơm cho mình, thế nhưng bây giờ chỉ gọi hai cú điện thoại. Xem ra hơn nửa năm nay không đi quán bar, khiến cả người hắn đều thả lỏng.

Lông mày Chu thiếu gia nhăn lại, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lộ ra ánh mị hoặc.

Nghiêng đầu lại nhìn cái di động vẫn đang im lặng, nghĩ đến khoảng thời gian lúc trước khi cùng Lục Trầm nói chuyện phiếm có bàn về sự khó khăn trong công việc của Sa tiên sinh, ánh sáng trong mắt Chu thiếu gia dần trở nên ảm đạm, nhụt chí.

Khả năng cao chắc là đang rất bận, mỗi ngày tăng ca đều về trễ, việc làm đã nhiều còn bắt đến quán bar tìm mình, vậy sẽ không còn thời gian để ngủ.

Chu thiếu gia úp mặt xuống sô pha, trong lòng ôm gối tựa lông nhung mềm mại, vươn mình cầm lấy di động, cau mày do dự một lúc lâu sau quyết định, chờ khi hết bận sẽ trốn để bắt người nào đó đi tìm.

Đang nghĩ ngợi thì di động rung lên.

Chu thiếu gia nheo mắt xem thông báo tin nhắn trên màn hình, nhìn chằm chằm đến khi màn hình tối đen lúc này mới ấn mở một lần nữa, nhấn vào xem nội dung.

"Thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, ở công ty bắt buộc phải tăng ca, tưởng rằng sáng mai có thể hoàn thành, nhưng Andy, trợ lý của anh, cô ấy nói mình có việc. Anh cần phải xử lý xong để Andy còn kết toán, cho nên tối nay anh sẽ về khuya. Lần trước không phải em nói đồ ăn ở khách sạn Phúc Lai tương đối ngon sao, trên bàn có số điện thoại, có thể trực tiếp đặt món. Em phải nhớ kỹ nhất định phải ăn cơm, dạ dày em vốn không tốt. Đúng rồi, buổi tối ăn ít thôi, không nên ăn uống quá độ, em không mập, buổi tối phải cho dạ dày nghỉ ngơi, không cần tăng thêm gánh nặng cho nó, anh......"

Ghi lan man, không có trọng điểm.

Chu thiếu gia đọc được một nửa, liền thoát ra.

Cái tên Andy đột nhiên xuất hiện ở trong đầu, thậm chí còn biến thành chấm đỏ lớn đấm thẳng vào võng mạc thần kinh của y.

Lần trước cái mũi đã phảng phất ngửi thấy mùi nước hoa mị hoặc nồng nàn mà mấy em gái hay đến bar quyến rũ đàn ông thường xài, Chu thiếu gia ngón trỏ hơi cong, gõ trên tấm đệm của sô pha.

Quý cô Andy này nhìn thì nhân mô cẩu dạng [3], tuy khí chất xuất chúng, nhưng lại dùng thủ đoạn bỉ ổi, cũng không sợ nhìn khác nhận ra rồi đánh giá.

[3] - nhân mô cẩu dạng (mặt chó thân người/ thân chó mặt ngườ): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.

Chu thiếu gia lắc đầu, đem đống hình ảnh hỗn loạn loại bỏ hết, nhìn đến các rổ nhỏ trên bàn, chân trần đi trên sàn nhà, ở bên trong tìm được rất nhiều danh thiếp.

Khóe miệng chớp mắt cong xuống.

Mẹ nó, sao cái gì cũng có hết vậy.

Tiệm bánh ngọt, cửa hàng bánh kem, tiệm đồ nướng......hừmmmmmmm.

Trong lòng oán trách Sa tiên sinh, sao cái gì cũng lấy!

Chu thiếu gia thật vất vả tìm bên trong cái rổ mới thấy được cái danh thiếp màu vàng gold của nhà hàng Phúc Lai, nhìn số điện thoại, siết chặt di động.

Rồi nhìn một đống danh thiếp của các quán ăn khác, trên mặt Chu thiếu gia đỏ hồng hiện lên một tia lúng túng thẹn thùng.

Sa tiên sinh chắc là cũng chưa ăn cơm, nếu không thì đến gặp hắn...... Đưa cơm, dù sao cũng đỡ để mình mất tiền cơm.

*****

Lúc Chu thiếu gia đến dưới sảnh công ty, hầu hết đèn đều đã tắt, cũng chỉ có tầng của Sa tiên sinh là còn ánh đèn le lói hiện lên giữa bóng tối.

Y có giấy thông hành chuyên dụng của công ty, không bị giữ lại, không cần chứng minh, không cần đăng ký, chỉ cần nhìn mặt là có thể vào.

Cầm theo túi giấy của Phúc Lai, lúc đứng trước thang máy da mặt của Chu thiếu gia sụp xuống, có chút hối hận. Bỏ mình ở nhà một mình, dựa vào đâu còn phải mang cơm tối đến cho hắn, chẳng lẽ mình làm ấm giường còn chưa đủ bắt phải kiêm luôn chức chân chạy vặt?

Trong lúc y đang do dự, thang máy "Đinh --" một tiếng, tới rồi.

Chu thiếu gia hít sâu một hơi, khuôn mặt cứng đờ. Chậc, mặc kệ, tới thì cũng đã tới rồi, cũng bị bảo vệ nhìn thấy rồi, nếu còn không vào nhìn mình cứ như đang trốn tránh.

Cũng không phải lần đầu tiên đến công ty, nương theo ánh đèn hành lang, Chu thiếu gia quen thuộc băng qua đống bàn làm việc, đứng trước cửa văn phòng Sa tiên sinh.

Gõ cửa đương nhiên là không cần, y hít sâu một hơi, trực tiếp đẩy cửa ra, cũng không thèm nhìn mà lớn tiếng nói, che giấu sự xấu hổ của mình: "Tôi mang cơm cho anh đây, thích thì ăn không......"

Giọng nói đột nhiên im bặt, Chu thiếu gia không nghĩ đến trong lúc mình đứng ở thang máy rối rắm xem có nên đưa cơm cho hắn không, thì tên này đã sắp ăn xong rồi.

Andy nửa dựa người vào bàn làm việc, từ phía sau nhìn rõ được đường cong yểu điệu tuyệt đẹp, tư thế vô cùng quyến rũ. Phong cảnh chính diện thì vô cùng hoàn hảo, cô ta khom lưng lộ ra một mảng lớn tuyết trắng trước ngực, tựa hồ không hề nhận ra thậm chí còn nghiêng thêm người về phía trước.

Lúc này đang cúi đầu nghiêm túc mở nắp hộp cơm nhựa ra: "Sa tổng, ngài nếm thử cái này đi, là món tôi mới học nấu được, hương vị cũng không tệ, không biết sau khi hâm lại mùi vị có còn ngon không nữa?"

Sa tiên sinh liếc mắt lướt qua vai cô ta nhìn về phía cửa.

Andy vào lúc Chu thiếu gia phát ra tiếng động là đã biết người nào đó đã tới, nhưng việc câu dẫn – tất nhiên vẫn phải tiếp tục, còn muốn làm lớn hơn, cũng may người tự mình đưa đến, tận mắt nhìn thấy bao giờ cũng tốt hơn mấy lời đồn mà tai nghe được, đỡ phải hao tổn tâm trí bày kế.

Cô ta xoay người nhìn về phía Chu thiếu gia, đáy mắt mang theo sự nghi hoặc, giống như không nghĩ tới đã trễ như vậy mà vẫn có người xuất hiện ở đây, vẫn như cũ dịu dàng mỉm cười: "Chu tiên sinh?"

Trong mắt cô ta hiện lên sự toan tính, thằng nhóc này là người không có đầu óc, nhìn thấy trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, vừa rồi còn làm mấy động tác thân mật, khó tránh khỏi sẽ bị hiểu lầm.

Chỉ cần hai người đó rạn nứt, sợ gì không đạt được mục đích......

Lúc đầu chỉ muốn làm việc, nhưng Andy lại nói cô ta chưa ăn cơm tối, đúng lúc lại mang theo cơm nhà, liền sử dụng lò vi sóng ở công ty để hâm lại.

Sa tiên sinh muốn từ chối ý tốt của Andy, hắn bây giờ chỉ muốn làm việc nhanh cho xong, rồi về nhà tự phạt ngủ dưới đất.

Nhưng hắn trời sinh không biết từ chối người khác, trong lúc do dự Andy đã đứng ở trước mặt mình, đặc biệt nhiệt tình đặt trước mặt hắn một hộp cơm tự làm.

Sa tiên sinh nhíu mày, sao có thể ăn cơm trên bàn làm việc! Andy ngày thường nhìn qua là người cảnh giác cơ linh [4], sao lại phạm phải sai lầm nhỏ nhặt này.

[4 ] – Cơ linh: Thông minh, nhanh nhẹn, khéo léo.

Hắn hoảng loạn sửa sang lại văn kiện trên bàn, để tránh bị dơ. Đang muốn mở miệng nhắc nhở Andy liền nghe thấy giọng nói của Chu thiếu gia.

Sa tiên sinh ngây ngẩn cả người, còn tưởng rằng bởi vì trong đầu đang nhớ đến em ấy, cho nên mới xuất hiện ảo giác, trên tay nắm chặt văn kiện ngây ngốc mà ngẩng mặt nhìn đối phương, nhìn giống như có tật giật mình.

Chu thiếu gia nhíu mày, trong giọng nói ẩn chứa sự buồn phiền: "Choáng đầu à? Còn không qua đây ăn cơm?" Mắt không thèm nhìn Andy, cũng không đề cập đến tư thế ái muội ban nãy.

Sa tiên sinh "Xoạt --" mà đứng lên, vội vàng nhận lấy cái túi trong tay y: "Sao em lại tới đây?"

Chu thiếu gia trừng hắn một cái: "Sao hả, không muốn tôi tới." Tầm mắt y dừng lại trên người Andy phía sau Sa tiên sinh, "Không tiện hả?"

Sa tiên sinh hoàn toàn không chú ý tới động tác nhỏ của y, vui đến nỗi khóe miệng kéo lên đến tận mang tai, chỉ biết hi hi hi ngây ngô cười: "Sao lại không tiện, em muốn đến thì cứ đến, anh chỉ tưởng rằng em......"

Chu thiếu gia đứng ở một bên, mắt lạnh liếc hắn: "Tưởng gì?"

Sa tiên sinh đem cái túi đặt ở trên bàn tiếp khách, lại chạy nhanh qua dịch cái ghế sô pha da lại gần, ấn vai Chu thiếu gia để y ngồi xuống, bản thân thì ngồi ở cái ghế bên cạnh, gãi đầu ngượng ngùng: "Anh tưởng em giận anh."

Chu thiếu gia không cho là sai: "Ai nói tôi không giận?"

"Sao?" Sa tiên sinh đang lấy đồ ăn trong túi ra, nghe y nói vậy lập tức dừng động tác, mắt mong ngóng mà nhìn Chu thiếu gia, "Anh, bọn anh thật sự phải tăng ca, anh......"

Chu thiếu gia trừng hắn: "Anh muốn tôi chết đói sao?"

Sa tiên sinh sửng sốt: "Em còn chưa ăn cơm?"

Chu thiếu gia: "Anh cảm thấy sao?"

Sa tiên sinh lập tức sốt ruột, động tác tay cũng nhanh hơn: "Sao em còn chưa ăn cơm, dạ dày em đã không khỏe còn ăn uống không có giờ giấc như vậy."

Sau khi hắn đem hết đồ ăn bày ra, liền nhíu mày.

Chu thiếu gia nghiêng mặt đi, che đậy sự không tự nhiên trên khuôn mặt: "Không biết anh thích ăn gì, tùy tiện mua, ăn được thì ăn, ăn không được tôi tự mình ăn."

Sa tiên sinh buột miệng thốt ra: "Không được, em không thể ăn mấy món này, khoảng thời gian trước mới đi bệnh viện khám bao tử, trong lúc này không thể ăn mấy món khô khan, dầu mỡ."

Lửa giận trong Chu thiếu gia càng lớn hơn: "Anh đã biết tôi ăn không được, vậy sao anh còn bảo tôi đặt cơm hộp, nhà ai ăn cơm hộp mà không có mấy món này?"

"Thì......" Sa tiên sinh ủy khuất, Sa tiên sinh không trả lời được, khí thế của hắn tức khắc tuột xuống, "Được rồi, là anh sai, anh quên mất, lần sau anh nhất định sẽ trở về nấu cơm cho em, em đừng giận, nổi giận khi ăn sẽ ảnh hưởng đến dạ dày."

Chu thiếu gia rầm rì rầm rì ngồi ở một bên, xoay đầu qua không nói lời nào.

Sa tiên sinh ngồi xổm trước mặt Chu thiếu gia, đầu cọ lên bàn tay y đang gác trên đùi, đỏ mặt ấp úng nói: "Em đừng có giận nữa, lần sau sẽ không vậy nữa đâu, không đúng, sẽ không có lần sau mới đúng."

Hắn chọc giận Chu thiếu gia quá nhiều, nên xin lỗi rất có kinh nghiệm.

Tuy chỉ có một kiểu, nhưng đối Chu thiếu gia thì trăm thí bách linh [5].

[5] - trăm thí bách linh: Trăm thử trăm thiêng.

Cảm xúc tức giận bức rứt cứ muốn bùng lên.

Hắn miết tay Chu thiếu gia, giữa mày nhăn lại.

Chu thiếu gia hoàn toàn mất kiên nhẫn, vung tay: "Gì nữa, muốn gì đây?"

Sa tiên sinh lập tức bắt được tay y, đặt ở trước mặt, đau lòng mà mặt đỏ lên: "Tay có đau không?"

Cái túi giấy vừa rồi có quai xách làm bằng vải bố, rất đẹp, nhưng có chút thô cứng, lòng bàn tay bị thít chặt tạo ra một vệt đỏ.

Hơi thở ấm áp thổi vào lòng bàn tay, gò má trắng nõn của Chu thiếu gia hiếm khi hiện ra một mảng đỏ hồng quỷ dị, nghiêng đầu tránh đi: "Làm gì đau, anh nếu trở về sớm thì đâu có bị như vậy."

Sa tiên sinh ngốc hề hề mà mỉm cười lặp lại: "Về sau sẽ không như vậy nữa."

Chu thiếu gia thật sự không quen nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn, thuận thế rút tay về vỗ cái bẹp lên mặt hắn: "Được rồi, ăn cơm trước đã, tôi đói muốn chết."

Sa tiên sinh bỗng nhiên nghĩ đến một việc, xoay người: "Andy."

Chu thiếu gia nhíu mày.

Vẫn luôn nhìn hai người đưa đẩy, tuy trong lòng tức giận nhưng Andy vẫn bày ra một nụ cười điềm mỹ (xinh đẹp bình thản), đứng dậy: "Sa tổng."

Sa tiên sinh gãi cái ót: "Andy, cô lúc nãy có nói mình mang theo canh sườn hầm bắp đúng không? Còn có......" Hai mắt Sa tiên sinh sáng lấp lánh nhìn trúng cái hộp cô vừa mở nắp, rau xào vẫn còn nóng, mím môi.

Andy sửng sốt, lập tức tìm lại được cảm giác tồn tại của chính mình: "Vậy, Sa tổng muốn nếm thử sao?"

Sa tiên sinh tuy ngượng ngùng, nhưng da mặt vốn dày nên mở miệng: "Có thể nhường đồ ăn của cô cho tôi không?"

Khuôn mặt Andy đầy vẻ tươi cười: "Sa tổng khách khí, vốn dĩ làm nhiều cho ngài một phần, ngài nếu thích, về sau tôi sẽ làm tiếp cho ngài."

Chu thiếu gia phía sau hừ lạnh, cầm đũa lên tính ăn cơm hộp của mình.

Sa tiên sinh nghe được tiếng động, xoay người sốt ruột nắm lấy tay y: "Em đừng có ăn."

Chu thiếu gia cười lạnh: "Tôi không ăn, thì ăn cái gì!"

Sa tiên sinh không trả lời y, nhưng lại quay mặt nhìn về phía Andy, trên khuôn mặt đen lộ ra mảng hồng: "Andy, tôi, tôi, dạ dày em ấy không tốt, cái kia," Sa tiên sinh sợ cô ta không muốn, tiếp tục bổ sung, "Cô muốn ăn cái gì tôi có thể giúp cô mua, cái kia, tôi muốn mời cô ăn cơm, hộp cơm cô mang theo lúc trưa, tôi có thể mua lại hộp cơm ấy, được không?"

Sắc mặt Andy trắng bệch, nhưng vẫn cố duy trì vẻ giáo dưỡng tốt, nhếch môi cười đến điềm mỹ: "Không sao, tôi mặc dù là con gái, nhưng dạ dày thật ra khá tốt, tôi ăn đồ của Chu tiên sinh mang đến là được rồi."

"Không được." Ngẩng mặt đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Andy, mặt Sa tiên sinh càng đỏ hơn, hắn sờ mũi, theo bản năng quay đầu nhìn Chu thiếu gia, cũng nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ trên người y, ngượng ngùng mà nhẹ giọng nói, "Cái kia, tôi không phải keo kiệt không cho cô ăn, cô muốn ăn cái gì cũng được, nhưng, nhưng cái này, cái này thật sự không được."

Chu thiếu gia ở sau người lạnh lùng nói: "Sao lại không được, anh ghét bỏ khẩu vị của tôi hay ghét bỏ đồ ăn của tôi?"

Sa tiên sinh quay đầu, thanh âm nhẹ nhàng: "Ai dám ghét em, thật ra." Hắn gãi cái ót, "Đây là lần đầu tiên em mang cơm đến cho anh, anh muốn, anh muốn ăn."

Chu thiếu gia sửng sốt, dừng đũa lại tránh mặt đi: "Một hộp cơm còn được, nhiều như vậy một mình anh sao ăn hết?"

Sa tiên sinh nhìn lượng đồ ăn bày trên bàn đủ cho ba bốn người ăn, cười ha ha: "Không sao, anh đem về để tủ lạnh, bữa trưa hai ngày tới mang theo ăn."

Mặt Chu thiếu gia đỏ hết lên, sốt ruột chặn lại toan tính của hắn: "Anh không thấy xấu hổ hả, về sau tôi nấu cơm cho anh, lúc đó anh muốn mang bao nhiêu mà chả được?"

Sắc mặt Sa tiên sinh bỗng nhiên đứng đắn: "Em tuyệt đối đừng nấu cơm."

Sắc mặt Chu thiếu gia khó coi: "Sao hả, sợ tôi độc chết anh?"

Sa tiên sinh khờ khạo mà lắc đầu: "Sao có thể, em xem Tiểu Trầm cũng chưa từng xuống bếp, em nếu đi nấu cơm, anh đây còn gì để làm."

Chu thiếu gia bĩu môi: "Cái này đâu có giống nhau, sao lại so sánh tôi cùng Lục Trầm, tay chân cậu ta vụng về, ngũ cốc cũng không biết phân biệt, tôi......"

Sa tiên sinh gãi đầu, cười ngây ngô nói: "Tay chân em nếu vụng về, ngũ cốc cũng không phân biệt được thì tốt rồi."

Chu thiếu gia trừng mắt: "Anh mắng ai dó!"

Sa tiên sinh liên tục xua tay: "Không phải không phải, anh chỉ muốn nói nếu em cái gì cũng không biết, thì không phải chỉ biết dựa dẫm vào anh sao."

Chu thiếu gia: "......"

Sa tiên sinh không ý thức được bản thân đang thả thính trêu chọc, đứng lên đi qua, muốn khom lưng cảm ơn: "Andy, thật sự cám ơn cô, đợi lát nữa cô ra ngoài ăn cơm, muốn ăn món gì cứ đặt, tôi thanh toán cho cô."

Andy không muốn đi ra ngoài, chỉ muốn nhân cơ hội này phá hoại tình cảm giữa hai người: "......"

*****

Sa tiên sinh tiến lại, bản thân uống trước một ngụm canh: "Vẫn tốt, còn nóng." Cầm cái muỗng trên tay đưa qua cho Chu thiếu gia, thưa dạ mà nói, "Em tự uống hay để anh đút em?"

Tuy đây là câu hỏi, nhưng nhìn vẻ mặt kháng cự mang theo biểu tình hung thần ác sát không chịu giao ra cái muỗng, quả thực muốn hù chết mấy đứa con nít!

Đương nhiên Chu thiếu gia đã quen, hoàn toàn không bị dọa. Y lười biếng ngửa về sau, "Không muốn động."

Sa tiên sinh lập tức kéo cái ghế lại gần, ngồi ở trước mặt y, cười tươi như hoa.

Chu thiếu gia khinh thường mà trừng hắn: "Anh không ăn cơm sao?"

Sa tiên sinh hai mắt cong cong, khuôn mặt hàm hậu thành thật thoạt nhìn càng ngốc, cái muỗng đưa tới bên miệng Chu thiếu gia: "Chút nữa."

Chu thiếu gia cắn một ngụm: "Không đói bụng sao?"

Sa tiên sinh lắc đầu: "Còn ổn."

Chu thiếu gia dựa sô pha, ôm gối dựa sô pha, sờ lên tay vịn: "Cái ghế sô pha này có phải chưa dọn vệ sinh không?"

Sa tiên sinh xem xét: "Mỗi ngày đều có người dọn dẹp, trừ em ra cũng không có ai ngồi, nhưng nếu muốn đem nó đi giặt, đợi lát đem về giặt là được."

Đáy mắt Chu thiếu gia đầy vẻ ghét bỏ: "Lấy về làm gì, nhờ dì Khiết phụ trách giặt khăn trải bàn gì đó không được sao?"

Sa tiên sinh tập trung đút y ăn, thường xuyên nhồi thêm đồ ăn: "Chuyện này không được, dù sao cũng là người làm công cho công ty, quá phúc tạp, đồ của em để người khác đụng vào anh không yên tâm, vẫn là về nhà, anh dùng vòi áp suất để giặt, thuận tiện phơi nắng luôn."

Chu thiếu gia tránh mặt đi, không ăn: "Anh dùng vòi áp suất cho mình luôn đi, khử mùi hôi."

Sa tiên sinh 囧, mặt đỏ hồng nâng tay lên ngửi ngửi: "Có mùi gì sao?" Dù có cũng đừng tống cổ mình vào phòng khách ngủ, quá dày vò.

Buổi tối nhất định phải ôm chặt đùi em ấy không buông, kiên quyết không chịu ngủ ở phòng khách.

"Mùi nước hoa rẻ tiền." Chu thiếu gia nhíu mày.

Sa tiên sinh thở dài nhẹ nhõm, còn tưởng hôm nay dính đồ dơ ở đâu nữa: "Có thể là mùi trên người Andy."

Chu thiếu gia đứng dậy, tiến về trước ngửi ngửi, hít thật sâu, khuôn mặt lập tức nhăn nhó, bộ dáng bị xông đến đáng thương: "Anh không cảm thấy khó ngửi sao?"

Sa tiên sinh đánh bạo nhéo thịt mềm trên mặt y, giọng nói khẩn trương có chút run rẩy: "Không, anh cũng không ngửi được mùi trên người cô ấy."

Hắn ngây ngốc mà cười: "Phụ nữ mà, trên người có xịt nước hoa là điều khó tránh khỏi." Dừng một chút hắn còn nói thêm, "Chỉ là không nghĩ tới Andy thoạt nhìn là người rất có phẩm vị [6 ], sao lại xài loại nước hoa khó ngửi như vậy." Hắn sáp lại gần lấy lòng hỏi, "Em nếu không thích, anh sẽ mua tặng cô ta mùi mà em thích, để khi về nhà em sẽ không khó chịu vì cái mùi đó nữa."

[ 6] – Phẩm vị : Phẩm hạnh và địa vị trong xã hội.

"Anh muốn cả ngày đều dính lấy cô ta?" Chu thiếu gia lườm hắn.

Sa tiên sinh nhếch môi: "Cô ấy là trợ lý, khó tránh khỏi bị ám chút mùi, anh cũng không ngửi được, cũng không muốn mang mùi về nhà."

Chu thiếu gia không nói gì hết, mặt bị nhéo cũng không so đo với hắn.

Sa tiên sinh nắn vuốt ngón tay, sự tươi cười trên khuôn mặt đều không ngăn được. Mặc kệ là cười mỉm, hay là cười thật lớn, vẫn rất muốn cười.

Mềm mịn như bông, cảm giác thật tốt.

Sờ mặt thật tốt, sờ người còn tốt hơn.

Sa tiên sinh liên tục lắc đầu, không dám nghĩ tiếp.

Trời ơi, muốn chết quá.

Bị hắn nhìn chằm chằm đến không thoải mái, cơ thể Chu thiếu gia run run, lườm hắn: "Nhanh ăn cơm đi, ăn đồ lạnh rồi đổ bệnh tôi sẽ mặc kệ anh."

Sa tiên sinh xoay người ở trong ngăn tủ lấy ra một đống đồ ăn vặt nhét vào trong tay y, lúc này mới bưng bát cơm lên: "Không sao, cơ thể anh khỏe lắm, không dễ bệnh đâu."

"Em ăn ít, ăn thêm chút bánh quy lót dạ đi, đồ ăn Andy nấu chắc cũng không quá ngon, đừng miễn cưỡng, lát về nếu đói bụng anh sẽ nấu canh cho em."

Con ngươi Chu thiếu gia xoay tròn: "Cô Andy này có bạn trai chưa?"

Sa tiên sinh chưa kịp nuốt xuống ngụm cơm, thiếu chút nữa bị sặc, khẩn trương nhìn y: "Em hỏi chuyện này để làm gì?"

Chu thiếu gia chỉnh lại gối tựa thoải mái dựa vào trên sô pha, ánh mắt mơ hồ: "Không có gì, cảm thấy Andy lớn lên rất xinh đẹp, cũng có 5, 6 phần giống Thúy Lan, cô gái xinh đẹp như vậy chắc đã có bạn trai rồi đi."

Sa tiên sinh: "!" Thúy Lan! Cao Thúy Lan! Cô vợ trước không biết đã sớm vứt bỏ ở chốn nào!!

Sa tiên sinh lập tức lắc đầu: "Có có có, cô ấy có rồi!"

"Thiệt sao?" Đáy mắt Chu thiếu gia đầy vẻ nghi hoặc, "Rốt cuộc là có hay chưa?"

Sa tiên sinh khẩn trương thiếu chút nữa cắn trúng lưỡi: "Có rồi, Andy xinh đẹp như vậy tất nhiên đã sớm có bạn trai rồi."

Chu thiếu gia trừng hai mắt: "Anh thấy cô ta đẹp?"

"Đẹp chỗ nào, cũng thường thôi, sao đẹp bằng em." Sa tiên sinh ủy khuất gục đầu xuống lầm bầm.

Chu thiếu gia không nghe rõ, ngữ khí hung tợn: "Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày tôi đều sẽ tới đây."

Sa tiên sinh hoàn toàn ngây người, đôi đũa cầm trên tay thiếu chút nữa rớt xuống đất: "Cái gì?!!!!!!"

Chu thiếu gia nhíu mày: "Nghe không hiểu tiếng người hả!"

"Không phải, em, anh muốn nói, Andy cô ấy, cô ấy......" Sa tiên sinh muốn nói lại thôi.

Chu thiếu gia xé mở một túi snack khoai tây, nhai răng rắc, nhìn khí thế giống như muốn cắn chết Sa tiên sinh, chỉ lúc nhắc tới Andy thì ngữ khí lại vô cùng dịu dàng: "Cô ấy thì sao?"

Sa tiên sinh nghiêm trang, buột miệng thốt ra: "Andy gần đây muốn từ chức, em có đến cũng không gặp được cô ấy đâu."

"Từ chức? Đang làm tốt sao lại từ chức? Có phải anh trả người ta lương thấp quá đúng không,  tôi nói này, cô Andy này lớn lên xinh đẹp năng lực lại giỏi nhất định phải giữ lại, nếu không anh thử tăng lương cho cô ấy đi, xem người ta có chịu ở lại không?" Chu thiếu gia buồn rầu, nghiêng đầu đề nghị nói.

"Giữ lại?! Giữ cô ấy lại làm gì?!" Sa tiên sinh quả thực muốn điên mất, hắn muốn thu lại lời cảm ơn lúc nãy với Đại sư huynh, cô gái này từ đâu đến thì trở về lại đi, tốt nhất đừng có ở lại đây nữa.

Chu thiếu gia nhíu mày nhìn hắn.

Mắt thấy y muốn mở miệng nói chuyện, Sa tiên sinh khó có khi được miệng lưỡi sắc bén, hắn chặn lại mở miệng trước: "Không, không giữ lại được, Andy từ chức, từ chức," hắn ấp a ấp úng, bỗng nhiên trong đầu lóe sáng, "Andy từ chức để về nhà kết hôn, em không thể vì năng lực làm việc của người ta tốt mà cướp đi quyên mưu cầu hạnh phúc, có đúng không, em xem Andy phấn đấu nhiều năm như vậy, thật vất vả mới tìm được một đối tượng hợp ý, em......"

Sa tiên sinh trời sinh không phải người giỏi ăn nói, cả buổi đều nói lắp, đứt đoạn, còn thường xuyên dùng đôi mắt nhỏ lén lút nhìn Chu thiếu gia, sợ y nghi ngờ.

May mà Chu thiếu gia không để ý, chỉ cảm khái một tiếng: "Mấy em gái xinh đẹp đều phải kết hôn."

Sa tiên sinh cúi đầu, cắn chiếc đũa không muốn ăn: "Em gái em gái, em cũng nói người ta tuổi còn nhỏ, vậy mà em vẫn nhẫn tâm hạ thủ cho bằng được."

Chu thiếu gia ngẩng mặt: "Hả? Anh nói cái gì?"

Sa tiên sinh lấy khăn ướt ở trong túi ra, thuần thục giúp y lau vụn khoai tây chiên trên khóe miệng, lúng túng: "Không có gì, không có gì."

"Hừm."

Sa tiên sinh: "Vậy ngày mai em còn tới không?"

Dù sao Chu thiếu gia ở nhà cũng rảnh rỗi, nhàm chán: "Sau khi Andy từ chức, anh có phải sẽ thiếu trợ lý không, nếu được......"

Không đợi y nói xong, Sa tiên sinh liền kích động: "Đúng đúng đúng, anh thiếu trợ lý, trong khoảng thời gian này lại rất bận, rất cần trợ lý." Tâm trạng hắn thấp thỏm, "Nếu không, em làm trợ lý của anh đi?"

Trên mặt Chu thiếu gia lộ vẻ khó xử, do dự chớp mắt nhìn vẻ mặt vô cùng chờ mong của hắn, rơi vào đường cùng đành phải gật đầu: "Vậy được rồi, bất quá, tôi nói rõ trước, tôi cái gì cũng không làm, nếu làm không tốt cũng không thể trách tôi."

"Sẽ không đâu, làm trợ lý rất đơn giản, em không cần phải chú ý quá nhiều, đến lúc đó em sẽ biết." Cái đầu ngốc của Sa tiên sinh đột nhiên thông minh, dù sao trợ lý cũng chia thành trợ lý sinh hoạt và trợ lý công việc.

Trợ lý công việc tìm đại một người là tốt rồi, chỉ cần sửa lại tên chức vị thôi, vậy sau này trợ lý công việc của công ty sẽ gọi là, phụ tá đi! Rất tốt.

Chỉ là --

Vẻ mặt Sa tiên sinh nghiêm túc, nghiêm túc tự hỏi.

Lần này tuyệt đối không thể tuyển trợ lý nữ.

Nam cũng không thể tuyển người quá đẹp.

Ok! Cứ như vậy đi! Nếu không bầu không khí của công ty sẽ hỏng mất.

Chu thiếu gia nhìn hắn ngây người, hỏi hắn: "Andy còn chưa có ăn cơm xong, hai người không phải còn việc phải làm sao?"

Sa tiên sinh như lâm đại địch, quên mất Andy còn chưa tìm hắn tính tiền cơm, cũng không quan cô ta đã ăn xong chưa, liều mạng lắc đầu: "Không sao, Andy ăn chậm lắm, dù sao cũng là phụ nữ, không ăn nhanh như chúng ta, vậy nên, chúng ta cùng nhau làm việc đi, làm xong đưa cô ấy kiểm tra lại là được, cho nên......"

Trên mặt Chu thiếu gia tràn đầy thương tiếc: "Cũng được, Andy nhìn trông rất gầy, vẫn nên ăn nhiều một chút."

Sa tiên sinh khóc không ra nước mắt, thật sự rất muốn, ngay lập tức, thần không biết quỷ không hay tống cổ thẳng Andy đi.

Haiz, lát nữa lúc về phải tránh mặt cô ấy, sau đó mới xuống lầu.

Ngày mai cần tìm một lý do, bắt lỗi của Andy.

Hoặc là nói công ty Đại sư huynh có tiền, Andy có tài, hai người bọn họ rất hợp nhau, vẫn là -- mau chóng trở về đi.

Lo lắng muốn chết, nghĩ đến nhan sắc có tính công lược của Andy, Sa tiên sinh chỉ cảm thấy tuyệt vọng.

Cái gì mà trợ lý, quả bom hẹn giờ thì đúng hơn, lúc nào cũng có thể nổ tung làm mình tan xương nát thịt.

Ham muốn thưởng thức đồ ăn đều tan biến.

Sa tiên sinh nhìn về phía Chu thiếu gia đang ngồi trên sô pha lướt di động, không dấu vết cọ cọ lên mặt y, thấy đối phương không để ý, trộm cong cong khóe miệng, cười giống như chó lớn trộm được cục xương thịt.

Haiz, bất quá đời người thật lắm nỗi lo.

Andy à, cô có thể tự mình từ chức được không?

-------------------------

April: Chương này với mấy chương sau dài xỉu 😵‍💫. Có sạn mọi người chỉ giúp nha.