Đại Thánh Truyện

Chương 49: Khánh Dương Thượng Lâu




Diệp Đại xuyên bị chí hướng của hắn dọa, sợ đến ngây người. Lão ta vẫn muốn bảo toàn tính mạng cho Lý Thanh Sơn thoát khỏi sự uy hiếp của Hắc Phong trại. Tốt hơn là có thể sử dụng hắn, không nghĩ rằng hắn lại chủ động muốn khai chiến, muốn trêu chọc Hắc Phong trại. Lão ta muốn khuyên nhủ hắn không nên si tâm vọng tưởng. Lão ta thu tiền không phải để vì dân dẹp loạn, mà để giữ làm của riêng. Khi bọn quý tộc bị các băng đảng uy hiếp, chỉ cần nộp tiền tới, lão ta sẽ dàn xếp ổn thỏa, tất cả mọi người đều có lợi.

Lại thấy ánh mắt kiên định của Lý Thanh Sơn, tuy trên mặt vẫn còn những nét ngây thơ của tuổi thiếu niên, nhưng tràn đầy tự tin, can đảm và công minh, những lời khuyến cáo đang định nói, cũng không dám xuất ra nữa. Trên người thiếu niên này, có một loại năng lực, làm rung động lòng người.

Diệp Đại Xuyên do dự, cân nhắc một hồi lâu, chợt võ bàn một cái, nói:
- Được! Nếu ngươi đã có lòng tin như vậy, bổn quan sẽ theo ngươi, đánh cược một lần!

- Đại nhân, không được đâu! Mấy người ở nơi đó, thực sự không thể chọc vào!

Sư gia xông lên nói, lập tức bị Diệp Đại Xuyên gạt ra:
- Cút! Bổn quan cũng có một trái tim đầy nhiệt huyết. Cái gì mà không chọc được, ta đây lại càng muốn chọc đấy!

Trên mặt lão tràn đầy nhiệt huyết, trong đầu lại liên tục suy nghĩ. Một mình Lý Thanh Sơn còn có thể giết hai ba mươi người cùng một gã Đương gia của Hắc Phong trại. Hắc Phong trại bây giờ còn khoảng hai trăm người. Chẳng lẽ Bổn quan lại không chiêu mộ được một trăm sáu, một trăm bảy mươi người sao?

Có thể nói, Diệp đại nhân này đã quên không tính đến đám giang hồ ở phụ cận, chưa nói đến chuyện đám binh sĩ này còn chưađánh giặc bao giờ, tính toán thật quá ngây thơ. Nhưng một khi máu nóng nổi lên, những lời nói ra khó có thể lường trước hậu quả.


Nếu như đánh thắng Hắc Phong trại, xem còn ai dám nói lão ta ngu ngốc, phải dựa dẫm vào quan hệ, còn ai dám không nộp tiền cho lão ta. Lại nhờ muội muội nịnh nọt vài câu, biết đâu lão ta có thể thoát khỏi địa phương quái quỷ này. Mà quan trọng nhất chính là, Hắc Phong trại ở địa phương này cướp bóc đã lâu năm như vậy, chắc chắn tích góp được không ít của cải, nói không chừng phải đến năm ngàn, à không, một vạn lượng bạc.

Nghĩ đến bạc, hai mắt lão ta bắt đầu sáng lên, hình tượng nhiệt huyết ban đầu cũng không duy trì được lâu, thiếu chút nữa chảy cả nước miếng.

Đang lúc hoàng hôn, tửu lâu lớn nhất Khánh Dương thành, Khánh Dương Thượng Lâu, cũng đã bắt đầu lên đèn rực rỡ, bày ra mười mấy chiếc bàn để Diệp Đại Xuyên tổ chức một buổi họp mặt, mời các nhân vật nổi tiếng, không phú thì quý trong Khánh Dương thành tới tham gia.

Diệp Đại Xuyên vốn không từ được lòng tham, đây là lần đầu tiên lão ta chịu bỏ tiền ra mời khách, tất nhiên là có kì kèo mặc cả. Chưởng quầy của tửu lâu vẫn giữu nguyên nụ cười, nhưng nhất quyết không cho Diệp đại nhân ghi sổ.

Vì thế, lão ta ngồi ở vị trí chủ vị, sắc mặt cau có. Lý Thanh Sơn đứng ở bên cạnh lão, giống như hộ vệ phòng thân, bảo vệ lão. Thấy Diệp Đại Xuyên sắc mặt khó coi, cười nói:
- Đại nhân không cần đau lòng vì tiền bạc, ta có mang theo đây rồi.

Cuối cùng Diệp đại nhân quả nhiên không mang đủ bạc, phải để cho Lý Thanh Sơn trả tiền. Hắn cũng không phải là người lòng dạ hệp hòi. Chỉ cần người khác đối xử tốt với hắn, hắn sẽ nói chuyện nhiều hơn người thường, cũng không ngại giúp đỡ chút ít.

Nhưng nếu có người nào ra vẻ cao cao tại thượng, chơi trò hạ mã uy, muốn chỉnh hắn, vậy thì xin lỗi, tính khí của hắn cũng chưa tốt đến mức ấy.

Diệp Đại Xuyên ngượng ngùng nói:
- Chờ ta kiếm được bạc, nhất định sẽ trả cho ngươi!

Huyện lệnh như lão thì thật là mất mặt, chỉ sợ vị thuộc hạ uy vũ này chê cười.

Lý Thanh Sơn phất tay nói:
- Đây cũng là vì đại nhân muốn giúp ta. Chuyện tiền bạc, không phải nhắc tới nữa.

Sư gia ở dưới lầu đón tiếp từng vị khách nhân, cầu thang bằng gỗ, dẫn lên lầu không ngừng vang lên tiếng bước chân. Mỗi người tới đều hướng Diệp đại nhân hành lễ, cung kính kêu lên một tiếng: ‘Diệp đại nhân’, sau đó liếc nhìn sang Lý Thanh Sơn đang đứng bên cạnh, chắp tay nói:

- Vị này chắc là ‘Hổ Hạ Sơn’, một mình giết chết mười mấy tên sơn tặc. Uy danh đúng là như sấm nổ bên tai.

Bọn họ đều đã nghe ngóng thông tin từ trước, biết rõ hôm nay ai mới là nhân vật chính. Không phải là không coi Diệp Đại Xuyên ra gì, mà là chính tên thiếu niên đã đâm chết mười mấy mạng người này uy danh quá lớn.


Thực ra, bọn họ cũng không sợ Diệp đại nhân này, thậm chí không sợ Lý Thanh Sơn. Tuy nhiên, hai người đó mà kết hợp với nhau thì lại là chuyện khác, sợ rằng, chuyện này đã không thể kiểm soát nổi nữa rồi.

Tiếng bước chân nặng nề tiến lên lầu, người còn chưa thấy đâu, đã thấy sư gia từ dưới sảng nói vọng lên:
- Lưu lão anh hùng của Thiết Quyền môn đến.

Anh mắt mọi người lập tức tập trung về phía cầu thang, thậm chí còn có vài người đứng lên, tỏ thái độ cung kính, Diệp đại nhân cũng không thể so sánh.

Thiết sư Lưu Hồng dẫn theo hai đệ tử là Vương Lỗi và Lý Long tới, quả nhiên là thu hút sự chú ý.

Đám nhân sĩ rối rít tiến về phía cửa, theo tuổi tác và thân phận tưng người, không ngừng gọi một tiếng ‘Lưu lão anh hùng, ‘Lưu lão huynh’, ngay cả hai tên đệ tử đứng bên cạnh ông cũng được ca tụng không ít.

Một số nhân sĩ vừa vừa mới liếc mắt về phía Lý Thanh Sơn, tựa như muốn nói: ‘Chúng ta có quen biết Môn chủ của Thiết Quyền môn, ngươi tưởng ngươi hung hãn, thì có thể làm loạn sao?.Trong mắt bọn họ, Lý Thanh Sơn mặc dù lợi hại, nhưng nếu so sánh với Lưu Hồng đã thành danh trên giang hồ lâu năm thì vẫn còn chênh lệch rất lớn. Đây mới là nơi đáng để bọn họ dựa vào.

Lý Thanh Sơn cũng không nghĩ rằng, Diệp Đại Xuyên muốn giới thiệu cho hắn các nhân vật đứng đầu, trong đó có Lưu Hồng. Nhưng, hắn chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể biết, Diệp Đại Xuyên làm huyện lệnh, dù lão không ra gì thì cũng là người đứng đầu Khánh Dương thành, vẫn cần phải có nghi thức tiếp đón, nếu không chẳng phải không coi Tri phủ đại nhân ra gì sao? Trong một buổi như hôm nay, tất nhiên không thể thiếu những người đứng đầu danh sĩ Khánh Dương thành.

Lý Thanh Sơn thấy Diệp Đại Xuyên có vẻ lúng túng, do dự có nên đứng dậy hay không. Hắn đặt một tay lên vai lão, giữ cho lão ngồi yên.

Lúc này, mọi người bỗng kinh ngạc, Lưu Hồng bỏ qua mọi người, đi tới trước mặt Lý Thanh Sơn, cười nói:
- Lý thiếu hiệp, lại gặp nhau rồi!

Thái độ của ông ta ôn hòa, khiến cho người ta không khỏi hoài nghi, đây hình như không phải là Thiết Sư Lưu Hồng mà họ biết.

Vương Lỗi cũng lúng túng thi lễ một cái, không dám so đo rằng hắn nhỏ tuổi hơn mình.

Diệp Đại Xuyên đang muốn giới thiệu Lý Thanh Sơn, khi thấy cảnh tượng đó cũng vô cùng sửng sốt:
- Hai người… biết nhau sao?


Lưu Hồng vỗ bả vai của Lý Long:
- Hắn cùng đệ tử của ta là đồng hương, quen biết nhau từ nhỏ. Lúc hắn mới tới Khánh Dương thành này, đã được Tiểu Long dẫn đến chỗ talàm quen.

Khi ông mới bước lên lầu, nhìn Lý Thanh Sơn, thấyhắn mặc một bộ y phục võ sĩ, đứng chắp tay bên cửa sổ, uy nghiêm như một bức tượng, tựa như hạc trong bầy gà, làm mọi người chú ý. May mà ông ta vốn có hiềm khích với Lý Thanh Sơn, nếu không cũng phải dụi mắt thầm khen một tiếng ‘Quả là một thiếu niên có anh tư tốt’. Giang hồ hảo hán cũng không quá quan trọng ngoại hình tuấn mỹ, ngược lại, Lý Thanh Sơn như vậy mới làm lão càng thêm đố kị.

Lý Long cũng được coi là tư chất bất phàm, đã được ông tathu nhận làm đệ tử và rất yêu quý. Nhưng, nếu đem so sánh với Lý Thanh Sơn, thật giống như cỏ dại so với thanh tùng. Không biết người nào tuệ nhãn tốt như vậy, lại có thể khám ra một thiên tài mĩ ngọc, lúc ông ta đến Ngọa Ngưu thôn, tại sao lại không tìm được hắn?

Nghĩ lại, khi ông tathu nhận Lý Long làm đệ tử, hắn vẫn còn ở trong thôn.


Tuy nói rằng anh hùng không sợ thân phận thấp hèn, nhưng người nào cũng biết được tầm quan trọng của xuất thân.

Nhân sĩ đứng ngoài cửa lập tức cảm thấy thất vọng. Vốn là muốn dựa là uy thế của Lưu Hồng để chống lại Lý Thanh Sơn, nhưng khi biết hai người có quen biết, ánh mắt nhìn Lý Thanh Sơn đã trở nên thận trọng hơn nhiều.

Diệp Đại Xuyên trong lòng cũng vui như hoa nở:
- Thì ra nha dịch này vốn có quen biết ngài. Thanh Sơn đã từng cứu mạng bổn quan một lần, đến hôm nay mới tìm được hắn, mời hắn làm bổ đầu.

Lưu Hồng cũng đang thắc mắc, Lý Thanh Sơn mới tới Khánh Dương thành, sao đã có thể quen biết huyện lệnh đại nhân, đến giờ mới biết:
- Thì ra Thanh Sơn chính là vị thiếu niên anh hùng đã đánh hổ cứu ngươi. Diệp đại nhân chiêu mộ dũng sĩ, không kể xuất thân tuổi tác, ở Khánh Dương thành này xây dựng sự nghiệp. Thật là quá khả đãi.

Lý thanh Sơn bất y bất kháng nói:
- Lưu lão anh hùng quá khen, ta cũng chỉ là muốn mượn lực lượng của Diệp đại nhân, vì dân chúng Khánh Dương làm chút chuyện, diệt trừ tội ác.

Lưu Hồng khẽ giật mình, chỉ cười cười, không dám bình luận.