Đãi Thiên Hoa Khai

Chương 70




Trạm Liên đi theo Trạm Huyên ra sau điện Thái Hòa, nàng nhìn về ca ca đang nhanh chân đi đằng trước, trong lòng hơi khó hiểu.
 
"Liên Hoa nhi." Trạm Huyên đột nhiên dừng bước quay đầu lại, vẫn là dáng vẻ ôn nhu mà Trạm Liên thường thấy.
 
Thuận An thấy hai người nói chuyện, vội vàng cản lại thị tì đi theo lùi sau ba bước.
 
"Hả?"
 
"Liên Hoa nhi yên tâm, trẫm chắc chắn sẽ không gả muội đi." Trạm Huyên nhìn kỹ nàng ôn nhu nói.
 
"Muội..." Trạm Liên lắc đầu một cái, muốn nói lại thôi. Nàng ngẩng đầu nhìn tam ca. Nàng thực ra đồng ý đi, đây không phải là nhất thời kích động, nàng thân là công chúa, vẫn luôn có suy nghĩ như vậy, đây là việc nàng tận tâm tận lực làm vì bách tính, nhưng lúc này không thể nói thành câu.
 
Trạm Huyên nhìn nàng, đáy mắt như có thiên ngôn vạn ngữ, hắn lẩm bẩm như tự nhủ, "Sinh ly tử biệt, có khác gì nhau? Kẻ nào còn khiến trẫm trải qua một lần nữa, trẫm cũng sẽ dùng đao đoạt lấy quả tim đang đập của hắn."
 
Lòng Trạm Liên đột nhiên run rẩy khó tả. Lời nói nhẹ nhàng này, làm cho lòng nàng không thôi xao động. Cũng không phải lời của tam ca tràn máu tanh, mà là vì hắn nhẹ nhàng nhắc đến....nỗi đau khắc cốt.
 
Tam ca đối với nàng...
 
Trạm Huyên thấy sắc mặt nàng kì lạ, sờ mặt nàng, lại nắm tay nàng, cau mày nói: "Lạnh ư? Y phục này mỏng quá rồi." Nói xong hắn liền vẫy tay gọi Thuận An mang áo choàng tới.
 
Trạm Liên hoàn hồn cười khẽ, "Ca ca ngốc à, muội bây giờ là tiểu thái giám, làm sao có thể khoác áo choàng của huynh? Muội giờ phải về đây."
 
Trạm Huyên cười khổ một tiếng, "Mới đến đã phải về sao?"
 
Trạm Liên mím môi, nhìn Trạm Huyên không biết trả lời sao, "Tam ca, huynh..." Nàng muốn nói lại thôi, trái tim vẫn chưa thôi buồn thương vì câu nói kia.
 
"Hả?"
 
Trạm Liên há miệng, cuối cùng cũng không nói gì.

 
Đại thần trong điện Thái Hòa đuổi theo, Trạm Liên yên lặng rời đi.
 
Về phủ công chúa, Hỉ Phương thấy khí sắc nàng không tốt lắm, thỉnh nàng dùng bữa sớm rồi nghỉ ngơi. Trạm Liên nghe lời, ăn bừa vài món điểm tâm, tắm rửa xong liền nằm lên giường. Nàng nằm một lát thì lấy ngọc bích tinh tế vẫn luôn bên người vuốt nhẹ, nhìn một lát thì ngủ say.
 
Nàng mơ một giấc mơ, Trạm Liên biết mình đang mơ, bởi vì nàng còn trông thấy một "bản thân" khác.
 
Trong mơ, nàng vẫn là Vĩnh Lạc công chúa được hoàng đế cưng chiều nhất, nàng cũng không qua đời năm mười lăm tuổi. Nàng vượt qua kiếp nạn ấy, thân thể càng tốt hơn, tam ca cuối cùng đã thực hiện lời hứa, dẫn nàng xuất cung thả diều. Nàng ở trong cung gặp được Mạnh Quang Dã, đối với hắn nhất kiến chung tình.
 
Mẫu phi và tam ca bàn bạc việc thành hôn của nàng, nàng xấu hổ thẹn thùng ám chỉ với tam ca muốn gả cho Mạnh Quang Dã. Tam ca ban đầu vô cùng giận, về sau chẳng rõ vì sao, mặc dù không vui, vẫn nghiêm mặt đồng ý.
 
Tam ca tu bổ lại phủ công chúa cho nàng, để Mạnh Quang Dã trở thành phò mã. Lúc đại hôn, nàng vui mừng không thôi, nhưng không chú ý tới tam ca vẫn cau mặt bao ngày.
 
Nàng và Mạnh Quang Dã thành hôn, hai người tình đầu ý hợp, cầm sắt hài hòa, có điều tam ca luôn không vừa ý Mạnh Quang Dã, làm khó hắn mọi điểm, nàng đau lòng không thôi, đi đến lý luận với ca ca, có điều nàng càng bảo vệ hắn, ca ca càng tức giận, nàng chỉ thấy ca ca không nói lý, càng lúc càng gây với hắn lớn hơn.
 
Tam ca điều Mạnh Quang Dã rời đế đô, nàng rời phủ công chúa thư thái, cùng bỏ đi với Mạnh Quang Dã.
 
Ngày rời thành ấy, tam ca cưỡi ngựa đuổi theo, ngồi cao trên đại mã nhìn nàng trên xe ngựa, nghiến răng nghiến lợi nói liên tục ba chữ "Tốt", quay đầu ngựa rời đi không liếc lại một lần.
 
Nàng bỗng thấy khổ tâm.
 
Sống ở ngoại thành với Mạnh Quang Dã, tháng ngày bình thản thư thái, có điều nàng đã rời đi khá lâu, càng lúc càng nhớ ca ca. Nàng hối hận đã gây sự với hắn, hối hận ra đi không từ biệt, gửi thư xin hắn tha thứ, tam ca trước sau vẫn luôn dễ dàng làm lành với nàng.
 
Nàng sinh cho Mạnh Quang Dã một nữ nhi, lúc con gái ba tuổi, Mạnh Quang Dã vì tự mình xung phong nhận đi cứu Mạnh Quang Đào ở địch quốc, chết trong loạn tiễn.
 
Lúc mặc đồ tang, tam ca đích thân tới, nói đón nàng về nhà. Nàng khóc lóc nhào vào lòng ca ca.
 
Nàng mang theo nữ nhi về hoàng thành, lại về phủ công chúa. Tam ca vẫn coi nàng là muội muội được yêu chiều nhất, tất cả những thứ tốt không để ở hậu cung trước, tất cả đều đưa đến phủ công chúa của nàng. Khi thì đưa nàng vào cung bầu bạn, nói chuyện, chơi cờ, vẽ tranh...

Tần phi trong cung vẫn chỉ mấy người như vậy, dòng giống của tam ca không đông, Lương Quý Phi sinh một bé trai, có điều sau mấy năm thì bị bệnh lìa đời, hắn chẳng quan tâm mọi người phản đối, đưa hoàng tử này cho nàng nhận làm con nuôi.
 
Hoàng tử của huynh trưởng thành con nuôi của muội muội, đây là chuyện chưa ai từng nghe, nhưng tam ca vẫn làm vậy, hắn nói sợ ngày nào đó hắn đi trước, không ai bảo vệ nàng.
 
Tam ca trước sau vẫn coi nàng như châu bảo, đối với hậu cung vẫn lãnh đạm.
 
Cứ như vậy năm năm qua đi, tam ca bệnh nặng, hạ chiếu để hoàng nhi mà nàng nhận làm con nuôi thành thái tử, trước lúc hắn băng hà, cho tất cả lui, chỉ để mình nàng bên cạnh, hắm nắm chặt tay nàng, nhếch môi mỉm cười, nhìn chăm chú giọt lệ trong mắt nàng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
 
Nàng không hề có một tiếng kêu khóc, cúi đầu hôn lên bờ môi lạnh lẽo của hắn...
 
Tam ca ca!
 
Trạm Liên gọi lớn trong mơ, đột nhiên mở hai mắt.
 
"Liên Hoa nhi, muội sao thế?" Một bàn tay to lớn ấm áp mạnh mẽ nắm tay nàng, thanh âm trầm thấp quen thuộc mang theo vẻ lo lắng truyền đến, sau đó là gương mặt tuấn tú ngược sáng không thể quen thuộc hơn xuất hiện trước mắt nàng.
 
"Tam ca ca..." Trạm Liên khàn khàn gọi, nước mắt ào ào trào ra từ đôi mắt còn mê man.
 
"Liên Hoa nhi, muội sao vậy, Liên Hoa nhi, gặp ác mộng sao? Trẫm ở đây, ngoan nào, trẫm ở đây rồi." Trạm Huyên muốn lấy tay lau đi nước mắt nàng, không ngờ càng lau càng nhiều, mày kiếm của hắn nhíu chặt, "Đừng khóc, trẫm đây rồi."
Lồng ngực nàng giờ khắc này còn cảm nhận được thâm tình ngập tràn của Trạm Huyên trong giấc mộng, nàng nắm lấy tay hắn, ngồi dậy, hai tay ôm cổ hắn khóc thảm thương thành tiếng.
 
Chưa từng thấy Trạm Liên khóc như vậy, Trạm Huyên ngồi bên giường, ôm nàng vào lòng, trái tim bị nước mắt của nàng nghiền vỡ rồi, "Rốt cuộc sao vậy, trong mơ có ai bắt nạt muội?"
 
Trạm Liên lắc đầu, lại khóc tiếp.
 
"Vậy thì sao, trong mơ gặp ma quỷ dọa sợ rồi?"
 
Trạm Liên lại lắc đầu.

 
Trạm Huyên dừng lời, bỗng mang chút cay đắng nặng nề nói: "Có phải trẫm làm muội khó xử rồi? Muội mới ngủ cũng không yên như vậy?"
 
Trạm Liên nghe vậy, ngẩng đầu mà nước mắt lưng tròng, vẫn không thể ngừng nức nở.
 
Hóa ra đúng vậy!
 
Trạm Huyên đau lòng, hắn quả thực đã quá tham lam rồi sao? "Muội...muội yên tâm, muội nếu không muốn trẫm, ca ca không ép muội, muội chỉ cần ở bên cạnh bên ca ca thôi, ca ca chỉ sợ muội ngốc nghếch, tự đồng ý tới Đan Yến đó, đó là nơi hoang vu, muội không thể đi được, nếu muội muốn lấy chồng, ca ca sẽ thay muội tìm một anh tài tuấn kiệt ở đế đô, nếu còn không được, ca ca sẽ hạ chỉ để Mạnh Quang Dã hòa ly, để hắn với muội..." Kết thành phu thê.
 
Trạm Huyên ngừng lại, không phải là hắn không muốn nói xong, mà là Trạm Liên ngăn hắn nói tiếp.
 
Dùng môi.
 
Bờ môi nhẹ dịu non mềm vô cùng, lặng lẽ kề sát miệng của hắn.
Trong đầu Trạm Huyên trống rỗng, vang tiếng ong ong.
 
Trạm Liên vẫn thút thít, nhưng môi nàng vẫn kề sát môi tam ca.
 
Đời này của nàng, sẽ không để tam ca khó chịu vậy nữa.
 
Trạm Huyên choáng váng, hắn ngốc luôn rồi. Trong lúc vô tình hắn khẽ cong môi, bờ môi nhỏ kia lại không tránh.
Tự Trạm Huyên sợ đến lùi ra, hắn cúi đầu hỏi: "Liên Hoa nhi, muội hôn trẫm làm gì?"
 
Trạm Liên nấc lên một tiếng, không nói gì.
 
"Có phải ghét ca ca nhiều lời?"
 
Trạm Liên lắc đầu một cái, ngẩng đầu nhìn hắn rồi lại sụt sịt mũi. Bỗng nhiên nhớ rằng mình khóc sướt mướt như hoa đán*, nàng ngại ngùng cúi đầu, lùi khỏi vòng ôm của tam ca, rút ra bên gối một tấm khăn, lau khô nước mắt, đưa mắt nhìn tam ca, giọng nói ấm ách: "Ca ca bịt tai lại."
 
*hoa đán : vai diễn trong ác vở hí kịch.
 
"Vì sao?" Trạm Huyên ngây ngốc hỏi.

 
"Muội muốn xì mũi..."
 
Trạm Huyên nghe lời làm động tác che tai, còn nghiêng mặt đi không nhìn nàng.
 
Trạm Liên khẽ khàng xì mũi, ném khăn vào dưới đáy của ống nhổ, lúc này mới quỳ gối ngồi trước mặt Trạm Huyên chọc chọc hắn, "Muội xong rồi, ca ca quay lại đi."
 
Trạm Huyên quay đầu lại, thấy khuôn mặt nhỏ vừa khóc đến mức nước mắt như mưa đã trắng thuần như cũ, mũi và viền mắt còn hơi hồng, trong mắt còn chút vệt nước, nhìn qua vừa đáng thương vừa đáng yêu.
 
Trạm Liên ngây ngốc nhìn ca ca, hình ảnh cuối trong mơ vẫn rõ ràng trước mắt, nàng khó tránh lại thấy mũi cay cay.
 
"Ca ca không hôn muội hả?" Nàng hỏi.
 
Trạm Huyên nhất thời không tin vào tai mình, Liên Hoa nhi của hắn nói gì, bảo hắn hôn nàng?
 
Đây là đĩa bánh trên trời rơi xuống, hay là trời sắp sụp rồi?
 
"Muội lần này sẽ không cắn lưỡi nữa." Dáng người yêu kiều lại nói thêm một câu.
 
Trạm Huyên hít sâu một hơi, đây là đang cho phép hắn hôn mà!
 
Hắn muốn hỏi qua rằng rốt cuộc xảy ra việc gì, nhưng lại sợ qua thôn không thấy tiệm này, quyết ý mặc kệ hết thảy, hôn rồi nói tiếp.
 
Hắn từ từ nghiêng mình, cách gần đầu của Trạm Liên thì dừng lại, tới chỗ chỉ còn cách bờ môi nàng một đầu ngón út thì dừng, thấy nàng không né tránh, yết hầu hắn lên xuống hai lần, hướng lên sẽ hôn nàng một cái.
 
Xúc cảm bốn bờ môi chạm vào nhau khiến Trạm Liên thẹn thùng nhắm mắt, lại mở mắt ra nhìn hắn.
 
Trạm Huyên và nàng bốn mắt giao nhau, lại hôn nàng một cái, Trạm Liên vẫn nhắm mắt, cái miệng nhỏ hơi cong lên, dường như đáp lại hắn một chút.
 
Hô hấp Trạm Huyên lớn dần, hắn hôn một chút, lại hôn thêm một chút, liền kề sát trên cái miệng hồng nhạt này không chịu thôi. Miệng hắn mở ra, ngậm rồi hút cả bờ môi nhỏ của nàng vào, Trạm Liên khẽ phát ra tiếng nghẹn ngào nho nhỏ, bàn tay trượt trên gương mặt nàng rồi nâng lên, ngón tay cái khẽ vuốt gò má đầy đặn, cái lưỡi nóng ướt vươn ra, lúc này miệng nhỏ lại hơi mở, ngầm đồng ý thuận theo để hắn thăm dò vào trong.
 
Lại còn tiếp nữa hả? Trạm Huyên than trầm một hơi, hôn nàng thật sâu, ôm nàng ngã lên giường lớn.