Đãi Thiên Hoa Khai

Chương 92




Lão Hắc đứng thẳng lên nhìn, cũng là một hán tử cao lớn lưng hùm vai gấu, gương mặt hung thần ác sát vàng vọt, quần đùi áo vải lõa lồ lộ ra lồng ngực rắn chắc, vừa nhìn đã biết là cường hào đường phố.
 
"Ồ, vị đại gia này, xin lỗi, thuyền của lão đã được người ta bao rồi." Lão Hắc cúi người cười nói, thực ra thì tiểu trù nương không bao cả thuyền, lão Hắc sợ người này lên thuyền sẽ trêu ghẹo cô nương ấy, nên cố ý nói vậy.
 
Hán tử kia vừa nghe, sắc mặt trầm xuống, trừng mắt nhìn lão Hắc đang khiếp sợ.

 
Tiểu trù nương lại không hiểu nỗi khổ tâm của lão Hắc, ở đâu ra khẽ cười nói: "Không sao đâu, nhà đò, giúp người cũng là giúp mình, để vị đại ca này lên thuyền đi."
 
Đại hán cười lạnh một tiếng vặn nắm tay: "Còn dám không cho gia lên thuyền, cẩn thận gia đập nát thuyền của ngươi!"
 
Tiểu trù nương nghe vậy lấy làm kinh hãi, lát sau trước mặt tối sầm, thân thuyền lay động dữ dội, hán tử thân thể cường tráng nhất thời phải chen chúc trong khoang thuyền chật hẹp. Trù nương xinh đẹp thân mình chao đảo, đã thấy trước mặt là một nam nhi chưa từng gặp.
 
Tiểu trù nương này không ai khác, chính là Trạm Liên cải trang xuất cung. Sở dĩ nàng thay y phục tiểu trù nương, là bởi vì đêm đó Trạm Huyên nói lên đường như vậy quả là không thú vị, không bằng phỏng theo sách, giả làm người lạ cho thêm phần thú vị.
 
Hôm qua nàng viết xong kịch bản, hôm nay Tam ca ca giả vờ đem nàng và Lư Phù tới hành cung, kì thực là thoát ra đi vi phục xuất tuần. Nàng tự mình kim thiền thoát xác trong nghi đội tới hành cung, trước tiên ngồi thuyền, Tam ca ca báo lại sẽ ở bến dưới chờ nàng.
 
Vốn dĩ nàng tưởng rằng người này chắc chắn là Tam ca ca, nhưng người trước mặt này, ngoại trừ thân hình tương tự, còn lại không có chút nào vẻ thanh tao nho nhã của ca ca. Đây là chuyện gì vậy, chẳng lẽ là Tam ca ca dịch dung? Nhưng hắn thực sự không giống, hắn không phải là Tam ca ca, Mậu Nhất và Hỉ Phương rời thuyền thế nào?Chẳng lẽ bọn họ cũng nhầm người? Tam ca ca vì thế mà bị chậm lại, vừa đúng người này lại lên thuyền?
 
Thân thuyền lại gồng lên, hán tử kia không có chỗ đặt chân, chân to vừa nhấc đã khoát lên bên cạnh Trạm Liên, trái tim nhỏ bé của Trạm Liên nảy lên.
 


Hán tử kia thô lỗ chống chân lên, cánh tay dài khoát lên đầu gối, dựa lưng vào khoang thuyền, hai mắt càn rỡ đánh giá cô nương xinh đẹp như thiên tiên trước mặt.
 
Lão Hắc định cho thuyền vào sông, thăm dò đi vào trong xem, nhưng thủy cô nương bị cái chân dài gập lại của hán tử che mất, ngay cả khuôn mặt cũng không nhìn được.
 
Đừng để xảy ra chuyện. Lão thầm nghĩ trong lòng.
 
Lão Hắc lo lắng cho tiểu trù nương, lại không phát hiện ra rằng, thuyền nhỏ của mình đã bị bảy tám con thuyền lớn nhỏ không xa không gần bao vây xung quanh, giống như là hộ giá bảo vệ ở giữa.
 
Trạm Liên bị cử chỉ thô lỗ của người này làm cho tức giận, lại bị ánh mắt tùy tiện mà vô lễ của hắn khiến cho cả người không được tự nhiên, nàng cau mày trừng mắt nhìn sang, ấy vậy mà hán tử kia nở nụ cười vô lại.
 
Tên háo sắc này từ đâu ra!
 
"Tiểu cô nương dáng dấp thật xinh đẹp." Hán tử thô lỗ chậm rãi nói, "Ngươi là cô nương nhà nào?"
 
Trạm Liên không thèm trả lời, nghĩ thầm nhất định là nhầm người rồi, liền cất giọng nói: "Nhà đò, cập bờ."
 
Hán tử kia cười bí ẩn, mũi chân cọ cọ vào mông mềm của nàng: "Gia thích nhất là giết lợn đầu đường, người đời gọi là tàn sát đại vương, cả con đường giết lợn nhiều nhất chính là bổn đại gia, ngươi đã nghe qua danh của gia chưa?"
 
Trạm Liên dời mông, đang định chửi hắn, nghe hắn tự giới thiệu xong, thật không thể tin. Thằng nhãi này vậy mà thực sự là Tam ca ca!
 

Lão Hắc nghe xong, thầm "phi" một cái. Chỉ là một tên giết lợn, còn dám xưng cái gì mà đại vương, thật là không có mặt mũi. Lão khom lưng quay vào trong hỏi: "Thủy cô nương, cô muốn vào bờ ư?"
 
Ánh mắt Trạm Liên hoài nghi nhìn hán tử xa lạ trước mặt, đối diện với anh mắt nóng bỏng không che giấu chút nào của hắn, một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Không cần, đi thẳng tới Tín Châu thôi."
 
Hán tử giết lợn cười một trận, rồi nhìn nàng không nói lời nào.
 
Ánh mắt kia có vài phần tương tự ánh mắt Tam ca ca, lại có phần không giống, nếu muốn nói kĩ, đó là nhiều hơn một phần chán ghét. Trạm Liên hơi dẩu môi, nghiêng đầu vén rèm lên, cố ý ngắm nước chảy, không để ý đến hắn.
 
 
Đại vương giết lợn chỉ đàng hoàng được chốc lát, đầu ngón chân hắn lại cọ cọ nàng. Tiểu trù nương dịch một bước, chân to cũng dịch theo một bước, lại cọ cọ cái mông mềm của nàng.
 
"Ngươi làm cái gì vậy!" Tiểu trù nương nghe răng trợn mắt.
 
Hán tử giết lợn sờ sờ cằm: "Chậc chậc, thật là một mỹ nhân, đại gia ta còn chưa từng thấy tiểu mỹ nhân nào xinh đẹp như ngươi." Hắn chợt nghiêng người nắm lấy cằm nhọn của nàng, cố sức ngửi một cái: "Ồ, còn là một mỹ nhân thơm!"
 
Kịch bản của nàng không phải viết như vậy! Trạm Liên muốn đẩy người có phần đáng ghét này ra, kịch bản của nàng đúng là tàn sát đại vương, nhưng mà là một người tốt tuân thủ lễ nghĩa, hắn có ý với tiểu trù nương, cũng quy quy củ củ, đâu có cái dáng dấp lưu manh thế này!
 
"Ca ca đừng đùa nữa, đừng tới..." Trạm Liên đẩy hắn.
 

"Haha, mỹ nhân này hóa ra cũng không ngại ngùng gì, còn chưa vào cửa, đã gọi ca ca rồi." Hán tử giết lợn cười nhạo nàng, sờ một cái lên mặt trắng noãn của nàng.
 
 
Mặt Trạm Liên ửng đỏ, có nữ nhi nhà nào phải nghe lời như vậy? Nàng nghiến răng, vươn tay định cào hắn.
 
Lão Hắc thường ngày thích xen vào chuyện của người khác, bị lưu manh ác bá đánh chẳng biết bao nhiêu lần, cũng không biết bị lão nương nhà mình nhắc nhở bao nhiêu, nhưng thương thế khá lên chút thì đã quên lời mình thề độc, lúc này lại không thể kiềm chế được, miệng cười nói: "Đại gia, thủy cô nương này vẫn còn là một hoàng hoa đại cô nương, không chịu được lời trêu chọc của ngài!"
 
Nếu đổi lại là ác bá khác, sẽ lên đánh một trận, nhưng vị này là tàn sát đại vương là một lưu manh biết chữ, còn có thể giảng chút đạo lý, hắn lười biếng liếc mắt nhìn lão: "Ngươi gấp cái gì, bây giờ không được, đại gia ta cưới con quỷ nhỏ này không phải là vạn sự đại cát sao?"
 
"Việc này..."
 
"Nghĩ hay quá nhỉ, ta mới không thèm lấy ngươi làm chồng." Trạm Liên buột miệng.
 
Tàn sát đại vương nhướn mày, lại sờ mặt nàng một cái: "Tại sao không lấy?"
 
 
Xem ra không theo ca ca lưu manh này chơi tới cùng, hắn vẫn giữ cái bộ dạng kỳ quái này. Tiểu trù nương Trạm Liên nói: "Mẫu thân ta thay ta đính ước với người ta rồi."
 
"Nhà ai?"
 
"Tiểu Trương bán củ cải ở phía Tây."
 
"Hắn có gì tốt, ngươi gả cho ta, mỗi ngầy đều có mỡ heo ăn."
 

"Ta không thích, ta thích ăn củ cải của hắn."
 
Tàn sát đại vương cười nhạt: "Ngươi vốn gầy như củ cà rốt rồi, ăn củ cải nữa, cẩn thận biến thành củ cải luôn."
 
"Ngươi...!"
 
Thật là đánh chết cái nết không chừa, tiểu quỷ này dù bị bức áp cũng không khuất phục, quả nhiên phải chà đạp nàng chút rồi. Trạm Liên không tin được người trước mặt này là Tam ca ca ngày thường ăn nói nhỏ nhẹ với nàng, nàng hung dữ trừng mắt nhìn hắn.
 
"Trừng gia làm chi, gia nói cho ngươi biết, ngươi được gia nhìn trúng, hôm nay quay về nói cho mẫu thân ngươi biết, ngày mai gia phải đi đón dâu! Những tên khác cái gì mà tiểu Trương, bảo bà ấy từ chối hết cho ta."
 
Tiểu trù nương cười nhạt: "Ngươi nhìn trúng ta, ta lại chướng mắt ngươi."
 
"Sao ngươi lại chướng mắt ta?"
 
"Ngươi xấu."
 
"Ta sửa."
 
"Ngươi sửa cũng xấu."
 
Đại vương giết lợn cười nguy hiểm: "Tiểu nương tử ngươi mồm miệng được lắm, nhưng phải bị day dỗ chút mới thành thật được."
 
Lão Hắc nhìn nước chảy trước mắt, tai vẫn lắng nghe âm thanh trong khoang thuyền, trong lòng vì thủy cô nương mà túa mồ hôi lạnh, nhưng mà nghe một lát, lại đột nhiên không có âm thanh gì, tai lão ngứa ngáy, không nhịn được quay đầu, đã thấy sau đôi chân dài, hai cái đầu màu đen gắt gao ghé vào một chỗ.