Đãi Thiên Hoa Khai

Chương 95




Một khuôn mặt nhọn như mặt rắn nồng nặc mùi phấn son làm mất sạch vẻ tươi tắn, phụ nhân liếc mắt nhìn trúng cây trâm tường vi, giơ tay muốn lấy đi.
 
Mấy phu nhân nhà quan này vừa bước vào, chưởng quỹ đang mặt mày rạng rỡ, cái mặt già nua lại xuất hiện một chút khiên cưỡng, hoàn toàn không giống thần thái ngưỡng vọng thần tài vừa nãy, lúc này chân mày nhăn lại: "Ôi, Ngô phu nhân đến thật không đúng lúc, trâm cài này đã có khách mua."
 
"Dù sao người cũng không có ở đây, đợi người đến, ngươi hãy nói đã bị ta lấy mất." Mặt rắn cười ha ha, cướp lấy thứ trong tay chưởng quỹ.

 
Mặt khác ba phụ nhân cười vang một trận, mắng nàng là người sa cơ thất thế, người đàn bà chanh chua.
 
Nhụy Nhi tiến lên, tự mình đoạt lấy trâm cài: "Phì, người khác đã mua trâm rồi mà ngươi còn muốn cướp, thật không biết liêm sỉ!"
 
Tiếng cười hơi ngừng lại.
 
Trạm Liên đâu để ý đến trò hề này, lườm Nhụy Nhi đang cầm cái trâm cài, giữa ánh mắt tức giận của đám phụ nhân, giao phó nói: "Dù sao cái hộp này cũng không xứng với trâm cài kia, ngươi lau sạch sẽ rồi gói lại cẩn thận cho ta." Dứt lời cùng Trạm Huyên bước ra khỏi cửa hàng.
 
"Vâng." Nhụy Nhi dứt khoát đáp lại. Thấy phụ nhân mặt rắn trừng mắt nhìn nàng, nàng cũng trừng mắt lại. Cũng không về soi gương xem rốt cuộc là thân phận gì, cả gan cướp đồ của chủ tử nhà nàng.
 
"Các ngươi là người nhà ai, mau báo tên cho bổn phu nhân!" Mặt Rắn thét lên chỉ vào Nhụy Nhi.
 
Hỉ Phương nói: "Tiểu thư nhà chúng ta là ai liên quan gì đến ngươi, trâm cài này là bọn ta đã dùng ngân phiếu mua trước, ngân phiếu còn đang nóng hổi trong lòng chưởng quỹ kìa! Bọn ta đã mua rồi, các ngươi còn muốn cướp phải không?" Nói xong, nháy mắt với Nhụy Nhi, hai người không để ý tới đám người đó nữa, bước nhanh ra khỏi quý tiệm.
 

"Chưởng quỹ! Ngươi gọi bọn họ lại cho ta, nói trâm cài này ngươi không bán nữa!" Một phụ nhân tai to mặt lớn khác chợt vỗ mạnh vào mặt bàn, quát lên.
 

"Ấy chết, Chu phu nhân, tiền này hai bên đã thỏa thuận xong, trâm đã có chủ, sao còn có thể đòi lại?"
 
Mấy người lòng đầy căm phẫn, khuyên Mặt Rắn quên đi, phụ nhân mặt rắn đâu nuốt được cục tức này, nàng ta híp mắt nói: "Chưởng quỹ, ngươi cũng biết Chu phu nhân chúng ta là ai chứ?"
 
Chưởng quỹ thầm kêu khổ, tươi cười nói: "Đương nhiên, đương nhiên, phu nhân quan giám sử cục thủy lợi danh tiếng lẫy lừng, lão hủ sao có thể không biết được?"
 
Nếu hôm qua các nàng không tự giới thiệu, hắn đâu biết phu nhân quan giám sử là cái quái gì! Chỉ là hắn nghe được một chút tin tức từ Thường Châu truyền tới, trong lòng hơi sợ hãi, cho nên nghe các nàng ám chỉ, hôm qua tất cả đồ trang sức các nàng muốn đều không lấy tiền, hắn đau lòng đến mức suốt đêm qua không ngủ, hôm nay mới nói gặp được thần tài cải thiện vận đen, không ngờ quan phu nhân này bóc lột đã quen, lại tiếp tục tới!
 
Chu phu nhân ưỡn ngực, hừ một tiếng.
 
Ngô phu nhân mặt rắn tiếp tục nói: "Nếu ngươi đã biết Chu phu nhân là ai, ngươi còn dám làm mất thể diện của nàng? Chưởng quỹ, ngươi thật to gan, ngươi không sợ sẽ..."
 
Còn chưa nói hết, chưởng quỹ đã biết ý, sắc mặt thay đổi liên tục, trên trán mồ hôi đầm đìa, một lúc lâu sau, hắn cắn răng, chạy đuổi theo.
 
Đám người Trạm Liên còn chưa đi xa, người của chưởng quỹ kia đuổi theo, hai chân đồng thời quỳ xuống trước mặt Trạm Liên: "Tiểu thư, coi như lão hủ xin người, trả cây trâm lại cho lão hủ, ngân phiếu này lão hủ không cần nữa, người đếm lại xem!"
 
Chưởng quỹ này nhìn ra Trạm Liên có chút địa vị, nhưng rồng mạnh không trị được bọn rắn độc, huống hồ các nàng tranh cãi lẫn nhau, nàng phủi mông đi một cái, người khổ chính là bọn tiểu dân hắn.
 
Trạm Liên giật mình, cho dù nàng là Quý Vi công chúa, cũng không biết cướp của ai bao giờ, nếu trâm này là các nàng mua trước, cho dù nàng thích cũng sẽ không ỷ thế hiếp người, đám người kia rốt cuộc là có thân phận gì, lại dựa vào cái gì ức hiếp bách tính?
 
Nàng nhìn Trạm Huyên, Trạm Huyên cau mày. Rừng lớn, loại chim nào cũng có. Mặc dù hắn nhiều lần nghiêm lệnh thần tử liêm khiết làm theo việc công, nhưng vẫn luôn có quan lại ỷ thế hiếp người. Nếu đã gặp được, vậy không thể không quản. Trạm Huyên nói nhỏ với Triệu Trụ Tử đôi câu, Triệu Trụ Tử quay người giao phó cho Mậu Nhất.
 
Trạm Liên nâng lão chưởng quỹ dậy, nói: "Chưởng quỹ, trâm cài này ta rất vừa ý, e là không trả lại ngươi được, nhưng mà ngươi cũng chớ lo lắng, ngày mai các nàng sẽ không dám đến tìm ngươi náo loạn đâu."
 

"Tiểu thư..." Chưởng quỹ quý tiệm tin không được, không tin cũng không được, hắn nức nở nói: "Tiểu thư, tiểu thư, nếu người lừa lão tử, cả nhà lão hủ đều mất mạng! Không bằng người cứ trả lại trâm cài này, lão hủ sẽ trả người mấy lượng bạc..."
 
"Tiểu thư chúng ta nói được, vậy thì nhất định được." Trạm Huyên không vui nói, "Quay về đi."
 
Chưởng quỹ nghe hắn nói, chỉ cảm thấy một gia nô cũng uy nghiêm vô cùng, còn chưa kịp nói gì, đã bị Triệu Trụ Tử nửa mời nửa dỗ kéo đi.
 
Trạm Liên thấy bóng lưng chưởng quỹ cẩn thận bước đi, đôi mi thanh tú nhíu lại: "Rốt cuộc là kẻ thế nào, chó cậy thế chủ như vậy!"
 
"Lát nữa sẽ biết, đi thôi, chúng ta đi ăn chút gì, muội cũng đói bụng rồi."
 
Trạm Liên gật đầu, quên mất còn đang ở cùng Trạm Huyên, cùng hắn đi vào một khách điếm gần đó.
 
Chưởng quỹ nhỏ tuổi của khách điếm đang ngồi ở bậc thềm chơi đùa cùng đám bạn, thấy có khách tới còn không quên bắt chước động tác của tiểu nhị chào hỏi: "Mấy vị khách quan, nghỉ trọ hay là dùng cơm, mời vào trong!"
 
Trạm Liên thấy hắn đáng yêu, không khỏi bật cười.
 
Hai người tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, tiểu nhị ca kêu Trạm Huyên gọi món, Trạm Liên hơi mệt mỏi, không muốn nói chuyện, Trạm Liên ngồi trên ghế gỗ được Hỉ Phương lót khăn rồi nhìn quanh.
 
 
Bên ngoài loáng thoáng có tiếng trẻ con hát đồng dao, Trạm Liên hiếu kỳ, lắng tai nghe.
 
"Thiên tử ở đâu?
 

Thiên tử ở trong cung.
 
Thiên tử là ai?
 
Không phải heo thì là cẩu."
 
Trạm Liên vừa nghe sắc mặt đại biến, cho là mình nghe nhầm, chỉ là đám trẻ con hát linh tinh, nhưng lại là lời đại nghịch bất đạo.
 
Chưởng quỹ khách điếm xem xong sổ sách, hồi thần lại cũng nghe thấy, hắn xông ra, xách đứa con nhà mình lên đánh: "Ai dạy ngươi hát, ai dạy ngươi hát!"
 
Đứa trẻ khóc lớn.
 
"Còn dám hát như thế, ta vả miệng ngươi, nghe rõ chưa?"
 
"Nghe rõ rồi..."
 
Giáo huấn xong nhi tử, chưởng quỹ lại đi vào, thay bằng khuôn mặt tươi cười hòa ái dễ gần. Trạm Huyên ngoắc tay gọi hắn vào.
 
"Vị khách quan này, ngài có gì sai bảo?"
 
"Đứa trẻ bên ngoài đó là con ngươi?"
 
"Đúng... vậy."
 
"Vừa rồi nó đang hát cái gì?"
 
Chưởng quỹ khách điếm vừa nghe thấy thời sắc mặt trắng bệch: "Chết cha, nó không hát gì cả, không hát gì cả!"
 

"Gia nghe thấy cả rồi."
 
Chưởng quỹ gượng cười nói: "Vị đại gia này, nhất định là ngài nghe nhầm rồi, nhìn ngài có vẻ lạ mặt, hẳn là lần đầu tới, bữa cơm này của ngài, không lấy tiền nữa!"
 
Không có hoàng đế nào hi vọng thần dân ở dân gian chửi mình, chuyện vừa rồi, khiến hắn càng thêm không vui: "Gia còn thiếu bữa cơm này hay sao? Gia cũng không tìm chuyện của ngươi, ngươi đi hỏi cho rõ, bài ca dao này truyền từ đâu ra, rốt cuộc là vì sao hát như thế!"
 
Chưởng quỹ lau lau mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ nhìn hắn, lại nhìn Trạm Liên che mặt, miễn cưỡng cười, khom lưng cúi đầu mà đi.
 
"Huynh chớ coi là thật, có lẽ là hát truyền nên truyền sai, trẻ con cũng không biết nghĩa là gì, cho nên mới hát lung tung."
 
Trạm Huyên gật đầu: "Ừ."
 
Trạm Liên ngừng lại rồi nói: "Ta biết, huynh là minh quân."
 
Sắc mặt Trạm Huyên cuối cùng cũng dãn ra, nhìn bảo bối nhỏ dịu dàng cười.
 
Chưởng quỹ đi đã quay lại, gương mặt đau khổ thành thật đáp: "Vị đại gia này, thằng nhóc nhà ta hôm qua chơi cùng một vị khách ngủ trọ hồi lâu, học bài hát chết tiệt này."
 
"Người khách kia đến từ đâu?"
 
"Tiểu nhân cũng không biết, nghe giọng nói, hình như là đến từ Thường Châu."
 
Trước cửa lúc này, tiếng trẻ con báo khách còn chưa dứt, một đám sai dịch xông vào, nhìn bốn phía sau đó trực tiếp đi về phía hai người Trạm Huyên.
 
Mậu Nhất và ám vệ vốn là ngồi xung quanh chủ tử, thấy thế liền muốn đứng dậy, bị Trạm Huyên lấy tay ngăn lại.
 
Sai dịch dẫn đầu quan sát Trạm Huyên một lát, thì thầm với tên đi cùng hai câu, song đẩy chưởng quỹ ra đi tới, ngón tay chỉ vào Trạm Huyên và Triệu Trụ Tử phía sau: "Ngươi, còn ngươi nữa, đi theo ta! Triều đình có lệnh, các ngươi phải đi sửa đường thủy!"