Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 187: Tình huống gì có lựa chọn nào



Lăng Vũ đích xác thực không cao hứng hành động Bách Tiêu vừa rồi. Tuy rằng chính mình bị cô gái kia tát mà không thể hiểu được. Nhưng đối phương chỉ là một cô gái căn bản là không đáng để ý.

Coi như một đứa nhỏ cáu kỉnh, mình cần gì phải cùng một đứa trẻ so đo nhiều như vậy chứ?

Nghe Lăng Vũ ngữ khí không cao hứng, Bách Tiêu lập tức xoay người ôm Lăng Vũ trấn an.

"Được rồi! Là em không đúng, là em thiếu suy xét. Nhưng em không có biện pháp nhìn người phụ nữ kia kiêu ngạo vũ nhục anh, còn nhẫn tâm đánh anh! Bất quá cũng do em xúc động không suy nghĩ nhiều. Vũ đừng giận em được không? Em bảo đảm về sau nhất định sẽ không xúc động như vậy!"

Vốn dĩ thực tức giận, Lăng Vũ nghe được Bách Tiêu dùng những lời đó nhận sai, cũng mềm lòng không thể truy cứu, vì thế liền gật gật đầu. Muốn rời khỏi trong lòng Bách Tiêu để Bách Tiêu tiến vào, Lăng Vũ lại bị Bách Tiêu gắt gao ôm lấy không có biện pháp tránh thoát.

"Tiêu Tiêu, buông anh ra, có cái gì vào trong lại nói đi! Được không?"

"Không được, em sẽ không buông ra! Thời gian dài như vậy, anh biết em nhớ anh bao nhiêu không? Ăn cơm cũng nhớ, đi đường cũng nhớ, đi học cũng nhớ, ngủ cũng nhớ, không có lúc nào là không nhớ tới anh. Anh biết em muốn trở về bao nhiêu hay không? Nếu không phải bởi vì có nguyên nhân, em đã sớm chạy trở về, sau đó ôm anh không bao giờ rời đi."

Bách Tiêu gắt gao ôm Lăng Vũ, bên tai kể ra những nhớ nhung trong khoảng thời gian này. Hắn vừa nói, một tay ôm Lăng Vũ, một tay nắm túi xách đi hướng vào trong phòng. Sau đó khi cửa đóng lại, hắn đem hành lý ném một bên.

Bên tai vang lên lời Bách Tiêu chứa đầy nồng đậm tưởng niệm, làm Lăng Vũ kinh ngạc HunhHn786.

Thật không biết Tiêu Tiêu lúc trước vì cái gì rời đi, lại còn đột nhiên như vậy? Nếu như nhớ mình, vì sao phải rời đi chứ?

Cũng không đợi Lăng Vũ đi miệt mài suy nghĩ, đã bị Bách Tiêu hành động điên cuồng.

Ôm người mong nhớ đã lâu, Bách Tiêu về điểm này lý trí toàn bộ đều biến mất hầu như không còn, chỉ còn ý muốn cùng người yêu thân mật. Đem người trong lòng ngực áp lên cửa, hắn cúi đầu hung hăng hôn.

Mọi tưởng niệm cùng yêu say đắm đều hóa thành hôn kịch liệt. Bách Tiêu không khống chế lực đạo cắn xé.

"Ô!"

Bách Tiêu đột nhiên có động tác làm Lăng Vũ không hề chuẩn bị chỉ có thể phát ra một âm ngắn.

Giơ tay muốn đẩy người, nhưng Bách Tiêu mạnh mẽ ôm cùng kịch liệt hôn làm Lăng Vũ không thể sử dụng sức lực. Lăng Vũ chỉ có thể từ bỏ giãy giụa, chuyên tâm hưởng thụ Bách Tiêu thâm tình mà lại bá đạo hôn.

Kỳ thật trong lòng Lăng Vũ là vui vẻ, bởi vì có thể cảm nhận được trong nụ hôn của Bách Tiêu chứa đầy cái gì, cho nên giờ phút này là thực nghiêm túc cảm thụ.

Mà đối với việc trước đây Bách Tiêu đột nhiên biến mất, hiện tại ngẫm đã không còn quan trọng. Quan trọng là tình yêu chân thật của Bách Tiêu!

Bất quá Lăng Vũ cũng chờ Bách Tiêu giải thích nguyên nhân. Hơn nữa cũng sẽ không liền dễ dàng tha thứ cái người đột nhiên rời đi lại đột nhiên xuất hiện, cho nên......

"Ui! Vũ làm gì? Sao đột nhiên cắn người ta a, còn mạnh như vậy. Có phải còn giận em hay không?"

Vốn đang hôn thực chuyên chú, Bách Tiêu đột nhiên cảm giác lưỡi đau đớn, làm hắn đau đến không thể không rời khỏi miệng Lăng Vũ. Sau đó hắn dùng ngữ khí rất là ủy khuất lên án Lăng Vũ.

"Đúng vậy! Anh là còn giận, cho nên em đừng đến gần anh! Hiện tại anh không vui, cho nên muốn anh tha thứ cho em, không dễ dàng như vậy đâu!"

Nghe được Bách Tiêu ủy khuất lên án chính mình, Lăng Vũ bộ dạng thập phần tức giận nói với Bách Tiêu, sau đó mạnh mẽ đẩy ra Bách Tiêu, bước nhanh tới sô pha phòng khách. Chỉ là Bách Tiêu không có nhìn thấy sau khi Lăng Vũ đẩy hắn quay người bước đi, khóe miệng hơi hơi cong lên lộ ý cười, nụ cười mang theo ý đùa dai.

Nghe được người yêu còn tức giận, Bách Tiêu tỏ ra thực cô đơn, sau đó tràn đầy hối hận cùng bi thương nhìn người không để ý tới mình.

Cầm lên hành lý bị vứt trên mặt đất, bất đắc dĩ Bách Tiêu chỉ có thể gục đầu chậm rãi đi đến bên sô pha Lăng Vũ đang ngồi, sau đó dùng ánh mắt tràn đầy ưu thương nhìn Lăng Vũ vẻ mặt "phẫn nộ "

Hắn rất muốn giải thích chính mình vì cái gì rời đi, nhưng hắn lại không muốn Vũ khó xử. Vì người làm hắn rời đi chính là mẹ hắn, cô ruột của Vũ. Hắn không muốn Vũ biết mình là bị mẹ trói lại mang đi sẽ lộ ra vẻ mặt rối rắm mờ mịt vô thố. Hắn càng không hi vọng Vũ bởi vì chuyện này mà duy trì khoảng cách với mình, như vậy hắn sẽ chịu không nổi.

Lúc trước Bách Tiêu bị mẹ hắn làm hôn mê mang ra sân bay, sau đó ngồi máy bay rời đi. Thời điểm hắn tỉnh lại đã ở nước ngoài, muốn trở về nhưng mọi giấy tờ đều bị người khác nắm giữ. Khi đó hắn mới biết được, toàn bộ chuyện này đều là mẹ hắn đã sớm sắp xếp tốt, vì để hắn không thể về nước.

Nhưng mà nguyên nhân hắn thật sự không nghĩ ra. Hắn không biết mẹ hắn làm như vậy là vì cái gì. Sao đột nhiên đem con đưa đến nước ngoài, còn giữ mọi giấy tờ. Vì thế hắn liền gọi điện thoại chất vấn mẹ vì cái gì làm như vậy.

Lúc ban đầu mẹ hắn cũng chỉ là nói vì để hắn tiếp thu nền giáo dục tốt hơn. Vì để hắn cùng Giang Mộng Kỳ phát triển tình cảm, cho nên mới để cả hai cùng nhau xuất ngoại du học.

Nhưng hắn không tin lý do đơn giản như vậy, cho nên lần nữa ép hỏi. Cuối cùng có lẽ là bị ngữ khí không được tốt cùng thái độ của hắn chọc giận, mẹ hắn liền lớn tiếng nói ra nguyên nhân.

"Vì không cho con biến thành một người đồng tính luyến ái bị phỉ nhổ, mẹ chỉ có thể làm như vậy!"

Lúc ấy khi nghe được mẹ nói như vậy, Bách Tiêu thập phần khiếp sợ. Hắn không biết mẹ vì cái gì biết hắn là đồng tính luyến ái. Hơn nữa nếu mẹ biết con mình thích đồng tính, vậy khẳng định cũng biết hắn thích Vũ.

Điều này chứng minh nguyên nhân mẹ quyết định làm như vậy, chính là không muốn hắn ở cùng Vũ, lại còn hạn chế tự do vì phòng ngừa hắn lén chạy về.

Lúc ấy hắn ý thức được mẹ sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

Mà ý tứ mẹ, hắn cũng rất rõ ràng. Mẹ muốn hắn cùng Giang Mộng Kỳ xuất ngoại để phát triển tình cảm, sau đó kết hôn.

Sao có thể, sao có thể cùng một người mình không thích kết hôn chứ? Dù là hy vọng của mẹ, cũng sẽ không thỏa hiệp.

Từ nhỏ đến lớn, mẹ quyết định cái gì hắn trước nay đều sẽ ngoan ngoãn nghe theo, tuân lệnh răm rắp. Ở nhà mọi người đều cho rằng Tiêu Tiêu là một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện. Ba mẹ cũng đem hết hy vọng đặt ở trên người Bách Tiêu, hy vọng hắn có thể thi đậu đại học, hy vọng tương lai có hắn có tiền đồ, hy vọng hết thảy đều đạt kết quả tốt nhất.

Những cái đó hắn đều có thể làm, bởi vì đó cũng là mục tiêu của chính hắn.

Nhưng mà đối với hạnh phúc cả đời, hắn sẽ không thỏa hiệp. Vũ là người duy nhất hắn động tâm. Từ nhỏ đến lớn, trong lòng trong mắt hắn trước sau chỉ có anh họ ôn nhu thiện lương. Chờ đến khi lớn hơn, hắn mới ý thức được tình cảm mình đối với Vũ không giống tình thân.

Có lẽ lúc trước còn có chút mê mang vì sao hắn không quên được Vũ. Dù là Vũ mất tích trong lòng hắn vẫn không có quên người giống thiên sứ kia. Hắn vẫn luôn có một loại chấp niệm, một loại chờ mong thiên sứ lại một lần nữa xuất hiện, chờ thiên sứ tới cứu rỗi hắn.

Cho nên, hắn sẽ không vì thỏa mãn tâm nguyện của ba mẹ mà từ bỏ tình yêu thật vất vả mới có được. Thời điểm Vũ tiếp nhận, hắn cũng đã thề, hắn nhất định phải bảo vệ tình yêu không dễ có được này.

Thời gian ở nước ngoài kia hắn bị Mộng Kỳ đeo bám khiến thể xác và tinh thần mỏi mệt. Hắn không biết cô ta vì cái gì chấp nhất như vậy. Hắn đã rõ ràng cho thấy là bản thân không có khả năng yêu cô ta. Nhưng mà Mộng Kỳ vẫn cười cho qua chuyện, sau đó vẫn như cũ làm theo ý mình, không để ý tới châm chọc cùng đe dọa.

Đương nhiên hắn không có khả năng cứ như vậy để cô ta tiếp tục vô cớ gây rối. Hơn nữa chuyện hai người bọn họ cần phải kết thúc. Bởi vì hắn cũng không muốn chậm trễ hạnh phúc của Mộng Kỳ, cho nên hắn cần nói rõ một lần.

Hắn đã hỏi Mộng Kỳ muốn như thế nào mới có thể buông tha cho mình. Mộng Kỳ chỉ là cười cười, sau đó bày ra thái độ thực nghiêm túc. Lúc ấy Mộng Kỳ chỉ nói một câu.

"Em chỉ cần một lý do có thể khiến em buông tay."

Lúc đó Bách Tiêu còn không rõ những lời này rốt cuộc là có ý tứ gì. Có lẽ là nhìn ra Bách Tiêu khó hiểu, Mộng Kỳ lại giải thích một phen.

"Nếu anh nói, anh chỉ là không yêu em. Cái lý do này, em cảm thấy còn chưa đủ thuyết phục em từ bỏ. Bởi vì cái này đối với em mà nói căn bản không phải vấn đề. Anh không phải loại người vô tình. Tình cảm là có thể bồi dưỡng ra, chỉ cần hai người ở chung lâu rồi, tự nhiên sẽ có cơ hội phát triển. Mà em cũng không cảm thấy còn có cô gái nào xứng đôi với anh bằng em. Cho nên những lời này căn bản không thành lý do để em từ bỏ theo đuổi anh."

Đến bây giờ Bách Tiêu còn nhớ rõ lúc trước Mộng Kỳ nói những lời này biểu tình rất nghiêm túc. Bộ dạng kiên định làm Bách Tiêu lần đầu khẳng định cô gái này thực sự yêu mình.

Có lẽ cô gái này thật sự thích mình, nhưng mình không thể đáp lại!

Lúc trước hắn chỉ một mặt cho rằng Mộng Kỳ thực đáng ghét, thực dính người. Kỳ thật cô ta cũng giống hắn, chỉ vì người mình thích mà kiên trì. Nhưng mà hắn so với Mộng Kỳ may mắn hơn nhiều. Bởi vì hắn đã được Vũ đáp lại, mà Mộng Kỳ không có khả năng nhận được tình yêu của hắn.

Nhìn Mộng Kỳ, hắn lần đầu sinh ra cảm giác đau lòng.

Suy nghĩ thật lâu, hắn mới đem nguyên nhân nói ra. Dù sao ba mẹ đều đã biết, còn có cái gì cần giấu giếm. Hơn nữa hắn cũng muốn công khai quan hệ với Vũ, không muốn lại trốn trốn tránh tránh.

Vì thế hắn liền đem chuyện tình yêu của mình nói ra, sau đó lại đem người mình thích cũng nói cho Mộng Kỳ nghe.

Sau khi hắn nói xong, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được Mộng Kỳ khiếp sợ cùng không tin.

Lần đầu tiên hắn thấy Mộng Kỳ vốn luôn kiên định, kiêu ngạo, lần đầu lộ ra biểu tình thất bại. Đó là lần đầu tiên Mộng Kỳ ở trước mặt hắn lộ ra yếu ớt.

Trong ấn tượng của Bách Tiêu, Mộng Kỳ vẫn luôn là người kiêu ngạo, mặc kệ là làm cái gì đều tự tin nắm chắc thắng lợi. Nhưng một khắc kia, hắn thấy được Mộng Kỳ không hề kiêu ngạo, mà lộ ra là một kẻ thất bại.

Lúc ấy hai người đều trầm mặc thật lâu, đều không có nói thêm câu nào nữa.

Đại khái hơn mười lăm phút, Mộng Kỳ liền đứng dậy rời đi. Từ đầu chí cuối cũng không có nói một lời, mà là yên lặng rời đi.

Hắn không biết mình nói ra những lời này Mộng Kỳ có phải sẽ vẫn giống như trước dây dưa chính mình. Bởi vì nghe hắn nói xong những lời này, Mộng Kỳ cũng không có nói gì.

Nhưng mà hắn lo lắng tựa hồ có điểm dư thừa. Bởi vì từ lần đó Mộng Kỳ không còn xuất hiện ở trước mặt hắn, cũng không có giống lúc trước đeo bám.

Khi đó trong lòng hắn thực vui vẻ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy áy náy. Hắn áy náy chính mình vẫn luôn không có thái độ tốt đối đãi Mộng Kỳ, mà là luôn lạnh lùng.

Có lẽ là nghĩ thông suốt, Mộng Kỳ đã bắt đầu từ bỏ theo đuổi Bách Tiêu. Hai người bọn họ cũng từ đối địch biến thành bạn tốt.

Ngoài ý muốn chính là Mộng Kỳ không hề đeo bám mà biến thành đối tượng duy nhất Bách Tiêu có thể kể ra nỗi khổ tương tư. Mỗi lần hắn nhớ Lăng Vũ liền sẽ tìm tới Mộng Kỳ tâm sự.

Ban đầu có chút cố kỵ, dù sao Mộng Kỳ lúc trước là thích hắn, hắn chẳng những không có tiếp nhận người ta, còn cùng người ta nói về người mình thích. Đối với người khác có lẽ là tàn nhẫn, nhưng hắn không nghĩ tới Mộng Kỳ phi thường thông tình đạt lý. Cũng không ngại nói hết này nọ, ngược lại Mộng Kỳ còn cảm thấy hứng thú.

Khi đó hắn mới xem như hiểu biết con người Mộng Kỳ, đúng là một người hào phóng đáng yêu cũng biết suy nghĩ cho người khác. Về sau nếu ai cưới Mộng Kỳ  đúng là có tu ở kiếp trước.

Có lẽ trời cao rũ lòng thương một cô gái tốt, đã xuất hiện một chàng trai ưu tú rất có năng lực theo đuổi Mộng Kỳ. Cùng với sự khích lệ của hắn, hai người kia bắt đầu tìm hiểu đến bây giờ đã yêu nhau.

Nhìn kết quả như vậy Bách Tiêu thực vui mừng. Dù sao hắn có lỗi với Mộng Kỳ quá nhiều. Hiện tại Mộng Kỳ đã có tình yêu, hắn hẳn phải vui mừng thay cô ấy, tâm cũng không còn cảm thấy áy náy.

Khi Mộng Kỳ mang theo người yêu xuất hiện trước mặt hắn, đột nhiên hỏi một vấn đề.

"Có muốn biết nguyên nhân em từ bỏ hay không?"

Khi đó Bách Tiêu chỉ là ngơ ngác nhìn Mộng Kỳ, cái gì cũng không nói. Mà Mộng Kỳ cười cười, sau đó nói một câu.

"Em không muốn vì một người căn bản không thích nữ mà lãng phí thanh xuân."

Khi đó Bách Tiêu kinh ngạc nhìn Mộng Kỳ cười đến vẻ mặt xán lạn, sau đó liền hiểu rõ bật cười. Giang Mộng Kỳ quả nhiên là cô gái thông minh biết ở tình huống gì có lựa chọn nào.

Từ đó về sau, Bách Tiêu không bao giờ còn áy náy vì đã cự tuyệt Giang Mộng Kỳ HunhHn786.

Hơn nữa lần này hắn có thể trở về cũng là nhờ Mộng Kỳ bỏ không ích công phu giúp đỡ. Lúc ấy cầm được giấy tờ hắn nói " cảm ơn " Mộng Kỳ. Nhưng mà, Mộng Kỳ cười đến rất có thâm ý, nói:

"Khách khí cái gì! Chỉ cần anh có lương tâm không bị vị kia câu đến thần hồn điên đảo không muốn trở về học tập là được. Em sẽ ở tại đây giúp anh che giấu một thời gian. Nếu anh thật không trở lại tiếp tục học, em không có biện pháp giúp tiếp đâu! Còn nữa, đến lúc đó nhớ mang vị nào đó nhà anh cho em gặp mặt là được. Thuận tiện cho em nhìn xem người có thể hấp dẫn Tiêu Tiêu soái ca rốt cuộc trông như thế nào?"

Ngay lúc đó trong lòng Bách Tiêu tràn ngập cảm kích, sau đó không chút do dự liền đáp ứng. Hai người lại nói lung tung vài câu, Bách Tiêu mới cầm những giấy tờ, lấy chút quần áo đơn giản, chạy nhanh ra sân bay mua vé bay về nước.