Hiện tại đã là 8 giờ, Hội trường đã bắt đầu đón người, còn nửa giờ nữa thì buổi lễ bắt đầu.
Lăng Vũ đang suy xét xem mình có nên đi theo Tiêu Tiêu đến đó xem hay không. Nhưng mà phải đi tìm phòng ở, bằng không đêm nay không chỗ ngủ.
Tuy rằng có thể ngủ cùng Tiêu Tiêu, nhưng mà...
Lăng Vũ quay đầu lại nhìn nhìn chiếc giường phía sau, cảm thấy không được. Giường ký túc xá quá nhỏ. Nếu hai người bọn họ cùng nằm cái giường này cơ hồ cũng không thể xoay trở, ngủ như thế nào đây.
Vì nghĩ như thế, Lăng Vũ thấy vẫn nên không đi theo Tiêu Tiêu, chờ mọi người đi khỏi sẽ trực tiếp ra ngoài tìm phòng ở.
Hạ quyết tâm, Lăng Vũ liền nói cùng Bách Tiêu.
"Vậy chốc lát anh không đi cùng mọi người. Anh muốn đi xem phòng ở, tranh thủ hôm nay tìm cho xong, sau đó liền bắt đầu tìm công việc."
Lăng Vũ đem tính toán của mình nói ra, sau đó nhìn Bách Tiêu.
Nghe được anh họ nói không đi cùng mình đến buổi lễ chào đón người mới, mà là một mình đi tìm phòng ở. Cái này làm cho trong lòng Bách Tiêu có chút không vừa ý. Hắn rất muốn cho anh họ nhìn thấy phong thái của hắn ở trên lễ đài.
Mà nơi này lại thực xa lạ với anh họ, nếu anh họ lại gặp phải mấy tên khốn như tối hôm qua thì rất phiền toái.
Nghĩ vậy, Bách Tiêu không đồng ý đề nghị của Lăng Vũ, mà muốn Lăng Vũ đi cùng hắn đến hội trường tham gia buổi lễ đón người mới.
Bất đắc dĩ, Lăng Vũ đành phải gật đầu đáp ứng.
Chỗ hội trường tập hợp rất đông người, tất cả đều là những thanh niên thiếu nữ trẻ tuổi đang độ thanh xuân tinh thần phấn chấn. Làm Lăng Vũ cảm giác mình ở nơi này có vẻ không phù hợp.
Có chút xấu hổ, Lăng Vũ đành phải rời khỏi chỗ những nam thanh nữ tú tinh thần phấn chấn đi tới một gốc xa của hội trường. Nơi này tuy xa một chút nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng tình huống trên đài.
Bách Tiêu trước khi đến hậu trường chuẩn bị, còn dặn dò Lăng Vũ nhất định phải đứng ở nơi hắn có thể nhìn thấy. Nhưng hiện tại, Lăng Vũ cảm giác rõ ràng là không có khả năng. Bất quá Lăng Vũ thấy có thể nhìn rõ Tiêu Tiêu là được.
Hiện tại Lăng Vũ rất muốn nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Tiêu như thế nào khi phát biểu.
Hẳn là sẽ có mặt mà ta chưa thấy qua đi!
Lăng Vũ trong lòng suy đoán như vậy.
Bỗng nhiên hội trường có chút xôn xao, tầm mắt Lăng Vũ cũng bị hấp dẫn qua đó.
Trên đài xuất hiện một đôi nam nữ xinh đẹp với vai trò là MC dẫn chương trình. Trong tay bọn họ đều cầm microphone, mỉm cười chào những tân sinh viên. Sau đó buổi lễ chào đón người mới bắt đầu.
Sau một loạt những lời chào khách sáo, liền nghe thấy người dẫn chương trình mời một đại biểu lên đọc diễn văn.
Lăng Vũ đối với những thứ đó không có hứng thú, hiện tại chỉ nghĩ đến lúc Bách Tiêu đứng ở trên đài phát biểu.
Đang lúc Lăng Vũ nhàm chán nhìn vị đại biểu đọc diễn văn trên đài, đột nhiên có người nhẹ nhàng vỗ vai, làm Lăng Vũ tức khắc xoay qua.
Người kia bị động tác nhanh chóng của Lăng Vũ làm sợ tới mức sửng sốt, sau đó ngượng ngùng cười nói.
"Ngại quá, dọa Lăng tiên sinh rồi! Vừa rồi thấy tiên sinh một mình đứng ở nơi này cho nên liền tới đây chào hỏi, thuận tiện hỏi số điện thoại liên lạc!"
Người đến chính là vị hiệu trưởng ngày hôm qua gặp mặt, Lăng Vũ có chút ngượng ngùng cười cười. Động tác vừa rồi của Lăng Vũ xác thật có chút quá lớn. Nhìn thấy hiệu trưởng ngây người, Lăng Vũ liền biết mình dọa hiệu trưởng rồi.
"Thực xin lỗi, hiệu trưởng! Vừa rồi nhìn trên đài quá mức nhập thần, cho nên không chú ý tới ngài đến, cho nên..."
"Ai! Không có việc gì, là ta không đúng, không nên xuất hiện bất ngờ từ phía sau!"
Hiệu trưởng thực khiêm nhường chân thành nói với Lăng Vũ. Lời xin lỗi kia làm Lăng Vũ trong lòng lại là một trận áy náy.
Không biết nên nói cái gì, Lăng Vũ đành phải ngây ngô cười với hiệu trưởng.
Nhưng nhớ tới hình như vừa rồi hiệu trưởng có hỏi số điện thoại liên lạc, cái này làm cho Lăng Vũ tức khắc tỉnh ngộ, sau đó lại xin lỗi hiệu trưởng.
"Hiệu trưởng ngài thật là quá khách khí, còn tự mình chạy tới hỏi số điện thoại liên lạc. Kỳ thật ta tính toán chờ kết thúc buổi lễ sẽ đến chỗ ngài nói cho ngài biết!"
"Không có việc gì, ta vừa rồi chính là đi qua nơi này, muốn nhìn xem buổi lễ đón người mới làm như thế nào. Trong lúc vô ý liền nhìn thấy tiên sinh, cho nên liền thuận tiện lại đây chào hỏi một tiếng!"
Nghe được hiệu trưởng nói là trong lúc vô ý nhìn thấy mình mới lại đây chào hỏi, làm cho Lăng Vũ trong lòng thoáng an tâm một chút.<HunhHn786>
Lăng Vũ nhanh chóng đem số điện thoại của mình nói cho hiệu trưởng, thuận tiện nói rõ là mình không thể ở lại trường được.
Dù sao hiệu trưởng người ta cũng có ý tốt, vừa cung cấp chỗ ở còn cho phép đến giảng đường của trường học tập. Nếu cứ như vậy âm thầm rời đi không nói lời nào thì không có đạo đức. Đến lúc đó người ta cũng sẽ nghi ngờ nhân phẩm mình có vấn đề!
"Hiệu trưởng, ta đã suy xét kỹ, cảm thấy mình không thích hợp ở lại trường tranh đua cùng các bạn trẻ. Cho nên ta thấy đi tìm việc làm sẽ tốt hơn. Ở lại trường học cũng chỉ có thể cô phụ lòng tốt của hiệu trưởng mà thôi. Nếu không học tập, thì cũng không nên ở lại trong trường. Chỉ có thể hướng ngài nói tiếng xin lỗi. Nhưng công việc ngài giới thiệu kia, nếu ta đã đáp ứng rồi, thì ta sẽ làm. Dù sao một tháng cũng chỉ đến một ngày, ta tin tưởng cái này ta có thể làm được!"
Nói ra ý định của chính mình xong, Lăng Vũ lại xin lỗi hiệu trưởng.
Nghe Lăng Vũ nói, hiệu trưởng trong lòng cả kinh, bắt đầu toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Đây chính là chuyện lớn nha. Ông chủ An đã giao phó làm một việc, còn chưa có hoàn thành. Hiện tại người kia liền nói phải rời khỏi trường. Cái này khiến cho lời hứa hẹn lúc trước của hiệu trưởng về việc sắp xếp công việc và chỗ ở đã bị phá sản.
Không biết khi ông chủ An biết chuyện sẽ thế nào?
An Diệp kia tính khí thay đổi thất thường, thủ đoạn sắc bén tàn nhẫn. Nếu biết không làm tốt việc hắn giao thì sẽ thẳng tay cắt hết mọi tài trợ, đến khi đó trường học này sẽ lâm vào nguy cơ.
Người trước mặt là xác định chắc chắn phải đi, hiệu trưởng cũng không thể nhúng tay tác động, vì sợ bị hoài nghi, lúc đó người xui xẻo vẫn là chính ông.
Bất quá nghĩ đến người trước mắt đã đáp ứng nhận công việc của ông chủ An sắp xếp, làm cho hiệu trưởng lại thấy được một chút hy vọng.
"Nếu Lăng tiên sinh đã quyết định như vậy, ta đây cũng không thể nói thêm cái gì. Lăng tiên sinh cũng đã đồng ý sẽ làm công việc lúc trước ta giới thiệu, vậy hy vọng Lăng tiên sinh đừng đổi ý. Vì ta đã hứa hẹn chắc chắn với người bạn kia cho nên mong Lăng tiên sinh nhất định đừng quên lời hứa của mình."
Hiệu trưởng nói thật thành khẩn, trên mặt cũng có chút nghiêm trọng. Ông trực tiếp không cho Lăng Vũ cơ hội đổi ý. Vì nếu cả chuyện này cũng không có thể hoàn thành, Lăng Vũ không đi làm, vậy ông sẽ gặp phiền toái rất lớn.
Bất quá cũng may Lăng Vũ không phản đối, mà thực kiên quyết biểu đạt ý định của mình.
"Chuyện đó hiệu trưởng ngài cứ yên tâm, Lăng Vũ đã nói thì khẳng định sẽ giữ lời!"
Nghe được Lăng Vũ hứa hẹn, trái tim siết chặt của hiệu trưởng cũng chậm rãi được thả lỏng.
"Cứ như vậy đi. Nếu tiên sinh đã hứa như thế thì còn gì bằng. À không còn gì nữa, ta xin đi trước. Còn có chỗ khác ta chưa có xem qua, cho nên hiện tại không thể ở lại đây, không thể tiếp tục nói chuyện cùng tiên sinh được!"
Nói xong, hiệu trưởng liền hướng Lăng Vũ từ biệt, sau đó liền rời khỏi hội trường.
Vừa đi, hiệu trưởng vừa nghĩ.
Việc này nên báo cáo gấp với ngài An Diệp, hơn nữa còn phải tự mình đi nói trực tiếp, thuận tiện thỉnh tội. Hy vọng làm như vậy có thể khiến An Diệp luôn luôn dùng thủ đoạn tàn nhẫn trừng phạt nhẹ một chút. Tốt nhất là đừng ảnh hưởng đến trường học mới được!
Hiệu trưởng thấp thỏm bất an, bước chân có chút hỗn độn đi về phía chiếc xe của mình.