Hôm nay hắn mặc trang phục đơn giản vừa người. Dù không dùng nước chải tóc hay bất luận keo vuốt tóc định hình nào sợi tóc vẫn nhu thuận rũ ở một bên mặt trắng nõn, khiến khuôn mặt thanh tú đáng yêu càng thêm tinh thần soái khí.
Áo sơ mi màu trắng phối hợp với quần jean, phác hoạ ra thân hình cân đối của Âu Dương Hạo, rất hấp dẫn ánh mắt người nhìn. Tuy rằng vóc dáng hắn không phải cao lắm, nhưng vẫn khí thế bức người.
Vừa thấy bộ dáng soái khí kia, liền biết có rất đông thiếu nữ mơ mộng ra hình ảnh một bạch mã hoàng tử.
Đôi tay cắm ở túi quần jean, Âu Dương Hạo chậm rãi đi đến chỗ người đang ngồi ở trên sô pha.
Phát hiện người ngồi trên sô pha thế nhưng đang phát ngốc. Bộ dạng trầm tư nghiêm túc phối hợp cùng vẻ bề mặt ngây thơ có chút không hợp. Bất quá lại có một loại phong tình khác.
Nếu người trước mắt lộ ra tươi cười sẽ càng làm sáng ngời khuôn mặt, tâm tình người nhìn cũng sẽ tăng lên, tốt hơn rất nhiều.
Mà bộ dáng nghiêm túc này cũng có một loại mị lực khác thường, khiến trong lòng Âu Dương Hạo ngứa ngứa.
Hắn rất muốn cứ như vậy hôn xuống. Nhưng khi sắp chạm vào gương mặt kia, hắn đã kịp thời dừng lại. Trong lòng có chút bất đắc dĩ thở dài. Người trước mắt có chút trì độn, hẳn là phải chậm rãi làm tan chảy mới được. Nếu quá mức tiến công, có lẽ sẽ có hiệu quả hoàn toàn ngược lại.
Chậm rãi kéo ra khoảng cách cùng Lăng Vũ, Âu Dương Hạo cười ôn nhu nhắc nhở:
“Vũ ca ca, em đã chuẩn bị xong, hiện tại liền đi thôi!”
Giọng nói mềm nhẹ làm người nghe không tự giác bị hấp dẫn, lại không khiến cho Lăng Vũ đang trầm tư bị thu hút. Lăng Vũ là ngơ ngác nhìn Âu Dương Hạo trước mặt.
Âu Dương Hạo nói xong đồng thời đi ra cửa.
Vừa rồi trong lúc thay quần áo, hắn đã cho gọi điện thoại cho tài xế. Hiện tại xe đã ở dưới chờ.<HunhHn786>
Nhận ra vừa rồi Âu Dương Hạo nói có thể đi rồi, Lăng Vũ tức khắc lại khẩn trương, sau đó có chút cứng đờ từ trên sô pha đứng lên, đi theo Âu Dương Hạo ra ngoài. Hai người hướng dưới lầu đi tới.
Vừa rồi ngồi ở trên sô pha, Lăng Vũ bận suy nghĩ về tình huống công việc hôm nay sẽ là như thế nào. Có thể bởi vì bản thân mình quá ngu ngốc mà đem công việc cấp trên giao làm hỏng hay không.
Sẽ không phải mới đi làm ngày đầu tiên đã bị ông chủ la mắng hay đuổi việc chứ?
Càng nghĩ như vậy, Lăng Vũ càng khẩn trương hơn.
Mà khi nhìn đến Âu Dương Hạo đi ở phía trước, Lăng Vũ lại một lần nữa cảm thấy trẻ tuổi thật tốt. Toàn thân trên dưới đều tràn ngập sức sống thanh xuân, mặc kệ làm cái gì cũng có tinh lực mười phần.
Vốn dĩ có tư duy không khác với những người trẻ tuổi, hiện tại Lăng Vũ càng ngày càng cảm thấy chính mình càng giống lão già.
Người trẻ tuổi trước nay đều không sợ thất bại, bởi vì bọn họ còn bó lớn thời gian, có thể làm lại từ đầu. Mà Lăng Vũ thấy mình sắp bước vào giai đoạn trung niên. Một đại thúc thì không có biện pháp thừa nhận đã kích vì thất bại.
Lăng Vũ hiện tại thấy mình thật thất bại, một người không văn bằng, không năng lực, không có kinh nghiệm làm việc gì. Một người đàn ông ba Không.
Tuy nói bản thân Lăng Vũ cũng không thiếu tiền, nhưng người đàn ông nào mà chẳng hy vọng có thể tự mình tạo chút thành tựu. Cho dù thành tựu này so với những người thành đạt mà nói chỉ là trải qua thực bình thường, nhưng cũng đã có thể thỏa mãn tâm nguyện giản đơn của Lăng Vũ.
Cho nên Lăng Vũ mới có thể để ý công việc này như vậy. Để xem mình có năng lực đảm nhiệm công tác hay không, muốn chứng minh bản thân mình cũng không phải không làm được gì.
Dưới lầu đã có một chiếc xe đang chờ bọn họ, hẳn là do Âu Dương Hạo sắp xếp rồi.
Kỳ thật Lăng Vũ cũng không muốn Âu Dương Hạo đưa đi. Tuy rằng là lần đầu tiên đi làm, nhưng cũng không cần thiết làm cho long trọng như vậy, còn phải có người hộ tống đi.
Chỉ là đêm qua, Âu Dương Hạo vẫn luôn ở bên tai ồn ào nói hôm nay muốn đưa Lăng Vũ đi làm. Lúc ấy Lăng Vũ chỉ là gật đầu lung tung. Vì với khả năng dính người kinh hồn của Âu Dương Hạo, không đáp ứng hắn, hắn sẽ bám riết không tha, tiếp tục la hét đến khi đáp ứng mới thôi.
Lăng Vũ cho rằng Âu Dương Hạo vẫn giống ngày xưa, ngủ một giấc đến mặt trời lên cao mới thức dậy. Khi đó bản thân cũng đã sớm ở trong công ty rồi.
Chỉ là Lăng Vũ không nghĩ tới, bản thân vừa dậy Âu Dương Hạo cũng dậy rồi, sau đó liền canh ở cửa phòng.
Cái này làm cho Lăng Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp thu tâm ý của Âu Dương Hạo.
Mà trải qua một tháng ở chung, Lăng Vũ phát hiện Âu Dương Hạo kỳ thật cũng không giống bề ngoài trẻ con có vẻ không thành thục. Hắn là một người rất tỉ mỉ, quan tâm chiếu cố mọi thứ đều làm thực đúng chỗ. Tính tình hắn cũng không giống những đứa con nhà có tiền được nuông chiều từ bé. Cái này làm cho Lăng Vũ rất là vui mừng.
Lăng Vũ cho rằng Âu Dương Hạo sau khi được cha ruột giàu có đón về nhà, liền sẽ bị sinh hoạt kia dưỡng thành thói xấu chỉ biết tiêu xài hoang phí. Nhưng mà cũng không như tưởng tượng của Lăng Vũ, Âu Dương Hạo là một đứa trẻ ngoan ngoãn, sinh hoạt cũng không có giống những cậu ấm tiêu tiền vào những món đồ xa xỉ. Hắn rất có kế hoạch trong việc mua sắm đồ dùng.
Nghĩ vậy, Lăng Vũ lại lộ ra tươi cười.
Tiểu Hạo nho nhỏ nghịch ngợm đã trưởng thành, thành một người soái khí hiểu chuyện.
Chờ Lăng Vũ lên xe, Âu Dương Hạo nhìn thấy Lăng Vũ tràn đầy vui vẻ tươi cười, trong lòng xúc động một chút. Khóe miệng hắn cũng chậm rãi lộ ra nụ cười ôn nhu.
Cảm giác như thế này thật tốt!
Âu Dương Hạo trong lòng thỏa mãn nghĩ.
“Vũ ca ca, suy nghĩ cái gì vậy? Cười thật vui vẻ nha!”
Âu Dương Hạo trêu ghẹo hỏi. Nghe được Âu Dương Hạo vui đùa hỏi, Lăng Vũ chỉ là nhàn nhạt nói:
“Không có gì, đi thôi, thời gian cũng sắp tới rồi. Ngày đầu tiên đi làm đến trễ thì không tốt!”
Nếu Lăng Vũ không muốn nói, Âu Dương Hạo cũng không lại hỏi nhiều, sau đó nói tài xế bắt đầu xuất phát.
Mà trên tầng lầu chỗ căn hộ của Lăng Vũ, bên cửa sổ, Bách Tiêu đang lười nhác dựa vào khung cửa sổ nhìn Lăng Vũ lên xe. Đôi mắt thoáng hiện một tia thâm thúy quang mang, nhìn thấy chiếc xe chở Lăng Vũ lăn bánh, hắn kéo rèm cửa sổ, không hề nhìn nữa.