Cậu bị Thẩm Thành phái đi, muốn hỏi vấn đề hợp đồng của Tô Cẩm Lê.
Thẩm Thành yêu cầu rất cường ngạnh, bất kể thế nào, hợp đồng phải được thương lượng càng sớm càng tốt, tuyệt đối không thể để An Tử Yến đắc thủ.
Lại nói, Thẩm Thành tìm em trai thật sự phi thường thuận lợi.
Pipi chỉ mới xem vài tin nhắn WeChat, hỏi thăm An Tử Yến gần đây làm việc gì, thì biết An Tử Yến đang thu mua phòng làm việc Cô Đảo, bởi vì Tô Cẩm Lê là nghệ sĩ của phòng làm việc này.
Gần đây Tô Cẩm Lê trở thành tâm điểm chú ý nên muốn tìm thấy tin tức cũng không khó.
Sau đó cậu nói Thẩm Thành đi xem 《Thần tượng quốc dân》.
Thẩm Thành rất ít xem mấy tiết mục thế này thật sự đi xem, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Cẩm Lê, vẻ mặt Thẩm Thành đã trở nên rất nghiêm túc.
Anh ấy nhanh chóng xem đoạn ngắn của Tô Cẩm Lê tìm kiếm dấu vết để lại, mới xác nhận Tô Cẩm Lê có phải em trai mình hay không.
Vừa vặn hôm đó phát tập ba, Hàn Khải nói chuyện với Tô Cẩm Lê khiến anh đã xác nhận, Tô Cẩm Lê chính là em trai mình.
Như câu “Mới vừa làm người”, còn có đoạn miêu tả anh trai, đều có thể xác nhận.
Nhìn thấy Tô Cẩm Lê nói: “muốn khóc.” Thẩm Thành đau lòng trực tiếp đứng dậy, ở trong phòng nôn nóng đi tới đi lui.
Thẩm Thành vẫn luôn là một người rất bình tĩnh, làm việc gì cũng có thể vân đạm phong khinh.
Nhưng đối với em trai hoàn toàn không thể bình tĩnh.
Sau khi anh cùng Tô Cẩm Lê có ý thức, căn bản không biết con cá nào là ba mẹ mình, đã chết hay chưa.
Hai người bọn họ có thể cảm nhận được quan hệ huyết thống lẫn nhau, cho nên ở những năm đó vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau.
Sợ hãi lớn nhất cuộc đời Thẩm Thành là nhìn thấy em trai bị người bắt đi suýt nữa bị ăn luôn.
Lúc ấy Thẩm Thành cũng chỉ là một con cá chưa tu luyện hoàn toàn, chẳng thể làm được gì, chỉ có thể sốt ruột bơi qua bơi lại.
May mắn, em trai anh đã được thả ra.
Từ đó về sau Thẩm Thành chăm sóc em trai lên cấp bậc bi3n thái, anh không muốn lại mất đi thân nhân…… à, thân cá.
Lúc Thẩm Thành rời núi cũng rất ngây thơ.
Cũng may anh không giống Tô Cẩm Lê, bình tĩnh hơn, còn cơ linh hơn, bởi vì diện mạo ưu tú rất nhanh đã thành ngôi sao nhí.
Anh bị đưa đi học còn cùng lúc làm việc.
Sau khi trở thành nghệ sĩ phiền não càng ngày càng nhiều, mỗi tiếng nói cử động đều bị chú ý.
Anh rất muốn về thăm Tô Cẩm Lê, nhưng công ty sắp xếp hành trình, một ngày nghỉ anh cũng không có. Ban đầu còn muốn đem Tô Cẩm Lê đến đây.
Sau lại từ bỏ.
Anh muốn em trai mình vô tư sinh hoạt, không muốn bị truyền thông phát hiện, khiến Tô Cẩm Lê bị phê bình.
Anh đã nỗ lực làm được tốt nhất, nhưng vẫn có bình luận tiêu cực nên chỉ có thể làm như không thấy chúng. Anh tuyệt đối không muốn em trai mình cũng phải trãi qua những thứ này.
Gần đây anh đã nỗ lực thành một trong những cổ đông của công ty.
Hơn nữa bởi vì nhân khí tích lũy đã đủ rồi, sau này anh sẽ chỉ đi lộ tuyến tinh phẩm, chỉ nhận đóng những tác phẩm tiêu biểu.
Anh vốn đã định ra kế hoạch, sau đó không lâu sẽ về núi một lần, lại đột nhiên thấy trên người An Tử Yến có chúc phúc.
Thẩm Thành lại khó bình tĩnh.
Thế nên tạm thời đăng kí một tài khoản nhỏ, táo bạo đăng một làn đạn.
Sau khi đăng xong liền bắt đầu nghĩ cách, như thế nào mới có thể đi gặp Tô Cẩm Lê. Nên xử lý quan hệ bọn họ như thế nào mới có thể để phong ba nhỏ nhất, để Tô Cẩm Lê không đến mức bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Thẩm Thành được biết tin tức bên An Tử Yến trước tiên, để Pipi định ra một phần hợp đồng, sáng sớm Pipi đã tới nơi gặp Hầu Dũng.
Sau khi vào nhìn thấy hoàn cảnh phòng làm việc, Pipi liền cảm thấy chua xót.
Tô Cẩm Lê là em trai Thẩm Thành, Thẩm Thành tùy tiện chuẩn bị một nơi cũng có thể thoải mái xa hoa hơn nơi này nghìn lần.
“Chúng tôi đã bàn hợp đồng chi tiết với Truyền Kỳ Thế Gia, cái này chỉ sợ……” Hầu Dũng nói rất khách khí, anh không nghĩ tới Ba Nhược Ba La lại phái hai nhóm người đến đây.
“Truyền Kỳ Thế Gia bên kia cho các anh điều kiện gì, chúng tôi đều có thể hậu đãi gấp đôi.” Pipi vung tay trực tiếp nói như vậy.
“Hợp đồng Truyền Kỳ Thế Gia cấp đã rất hợp lý.”
Pipi cường điệu hỏi mấy chi tiết, dò hỏi điều kiện Truyền Kỳ Thế Gia cấp, sau khi hỏi xong cậu liền trầm mặc.
Đúng là rất hợp lý, lại ưu việt hơn một chút sẽ đánh vỡ quy tắc trong nghề.
Pipi không có biện pháp, chỉ có thể tới nơi an tĩnh nhắn tin cho Thẩm Thành tình huống bên này.
“Lão đại, thật sự không có biện pháp thêm điều kiện, nếu bị lão tổng bên kia biết thì lại muốn điều tra, ông ta hiện tại còn đang liều mạng tìm nhược điểm của anh.” Pipi gửi xong tin nhắn giọng nói liền đứng bên cửa sổ chờ đợi.
“Vậy từ bỏ phòng làm việc, tôi sẽ gặp em ấy, nghĩ cách để em ấy kết thúc hợp đồng, phòng làm việc để An Tử Yến cầm đi đi.” Thẩm Thành nhắn lại.
Pipi được nhắc nhở rồi khách khí vài câu với Hầu Dũng, trước khi đi, đột nhiên hỏi: “Tôi có thể xem phòng ngủ Tô Cẩm Lê không?”
“Có thể…… có thể.” Hầu Dũng đáp rất miễn cưỡng.
Cuối cùng bọn họ vẫn đi, trong nháy mắt mở cửa Pipi đau lòng không chịu được, cũng không dám gửi ảnh cho Thẩm Thành, quay đầu rời đi.
*
Tổ tiết mục thường xuyên thu được quà của fans, dựa theo tên thí sinh đưa đến tay họ.
Thí sinh top 10 mấy ngày nay đều tập luyện chung, cho nên cùng nhau tới nhận quà.
Tô Cẩm Lê tìm được hộp viết tên mình, nhìn trong hộp cảm thấy cực kì thõa mãn.
Thú bông nhỏ hay hàng mỹ nghệ đều là vật yêu thích của cậu.
Có lẽ là biết cậu thích ăn, cho nên không ít fans còn cho cậu đồ ăn vặt.
Cậu cầm quà vui vẻ đi về, Chu Văn Uyên mới vừa đi vào, hai người đối mặt nhau.
“Oa, quà của cậu thật đáng yêu.” Chu Văn Uyên đi tới, nhìn vào hộp quà của Tô Cẩm Lê, sau đó còn duỗi tay lấy ra hai cái nhìn, sau đó lại thả trở về.
“Tôi rất thích.”
“Thật tốt, tôi cũng đi lấy.” Chu Văn Uyên nói xong liền rời đi, Tô Cẩm Lê thì bước nhanh ra cửa chính.
Chờ Tô Cẩm Lê rời đi, Chu Văn Uyên đột nhiên dừng lại nhìn bóng lưng Tô Cẩm Lê, sau đó lại đi tìm hộp quà của mình.
Lúc ngồi xổm xuống đột nhiên cười cười, rất nhỏ, camera cũng không thể quay được.
Tô Cẩm Lê cầm quà về phòng ngủ, ngồi xổm hộp lật qua lật lại.
Đồ thủ công nhỏ mỗi cái có một dây thừng cậu đem treo trên thanh giường, lại tìm ra mấy cái bày trên đầu giường.
Lấy vài món quần áo từ trong hộp ra nhìn rồi khoe với An Tử Hàm: “Mấy thứ này họ tự làm, tự vẽ đó! Thật là lợi hại!”
“Tôi phát hiện cậu rất thích người biết làm thủ công đó.”
“Ừm, đúng vậy, còn có nấu ăn ngon.” Tô Cẩm Lê thản nhiên trả lời.
Tô Cẩm Lê dọn xong rồi ngồi trên ghế lấy ra mấy túi đồ ăn vặt, một bên ăn một bên nhìn bọn Ô Vũ mở quà, còn lâu lâu bình luận mấy câu.
Đột nhiên, thân thể cậu đột nhiên cứng đờ.
Vừa rồi cậu ăn một cục chocolate, trực tiếp nhai nuốt vào, chocolate sau khi tan trong cổ họng có chút đồ tiết ra, làm cậu đau đớn.
Cậu muốn đứng lên, kết quả trực tiếp nôn ra một búng máu.
Thân thể đau đớn đến phát run, cạu còn không thể đi về trước một bước, cả người té ngã trên mặt đất.
Miễn cưỡng dùng hai tay chống đỡ thân thể, lại một lần nôn ra một bãi máu lớn.
Trong thân thể giống như bị thiêu đốt, nơi chocolate đi tới toàn bộ đều bị ăn mòn, cậu thậm chí có thể cảm nhận được khí quan trong thân thể đang hư thối.
“Mẹ nó, cậu làm sao vậy?” An Tử Hàm hoảng sợ, vội lại đỡ Tô Cẩm Lê.
“Có phải ăn trúng gì không? Là bách thảo khô gì đó?” Ô Vũ cũng đứng dậy, hoảng loạn không biết nên làm gì bây giờ.
An Tử Hàm bởi vì sốt ruột, không thể khống chế tốt cảm xúc, quát Ô Vũ: “Đi ra ngoài nói bọn họ gọi xe cứu thương!”
Ô Vũ hiếm khi không phản bác An Tử Hàm, chạy nhanh ra ngoài.
An Tử Hàm vẫn luôn đỡ Tô Cẩm Lê, giúp Tô Cẩm Lê vuốt sau lưng.
Tô Cẩm Lê lại đột nhiên né tránh An Tử Hàm, chạy vào toilet, đem cửa phòng khóa trái.
Cậu dựa vào cửa, thấy khóe miệng, cổ, vạt áo mình trong gương đều là máu.
Cậu vén tay áo nhìn thoáng qua, nhìn thấy trên cánh tay đã xuất hiện vẩy cá.
Hô hấp đã có chút khó khăn, khí quan hô hấp dạng người bị ăn mòn thì bản tính yêu tinh xuất hiện, mang cá của cậu sắp hiện ra.
Cậu sắp hiện nguyên hình……
Ý thức càng ngày càng mơ hồ, thân thể không thể chống đỡ, cậu chỉ có thể miễn cưỡng đỡ bồn rửa tay đứng vững.
Sau đó dùng ngón tay chấm máu của mình, vẽ một phù văn trên mu bàn tay.
Sau khi vẽ xong phù văn vảy cá cuối cùng cũng biến mất.
Rốt cuộc kiên trì không được, Tô Cẩm Lê tê liệt ngã xuống mặt đất.
“Tô Cẩm Lê! Cậu mẹ nó làm gì vậy! Mở cửa!” An Tử Hàm ở ngoài cửa vội vàng đập cửa, lại không nghe tiếng đáp lại nào.
An Tử Hàm dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể dùng sức đá cửa, một chút lại một chút, rốt cuộc phá cửa vào được thì thấy Tô Cẩm Lê té xỉu.
An Tử Hàm không rảnh để ý cái khác, bế Tô Cẩm Lê lên chạy như điên ra ngoài.
Những người khác sôi nổi lại đây xem đã xảy ra chuyện gì, mấy thí sinh khác thấy được cũng chạy qua hỏi: “Sao lại thế này?”
An Tử Hàm cũng không biết, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, chạy như điên: “Tôi cũng không biết, nhanh cứu người.”
Bên kia Ô Vũ đã gọi nhân viên công tác, vừa lúc đụng phải An Tử Hàm chạy ra, cũng chạy theo ra ngoài, đồng thời nói: “Tôi hỏi đường xe cứu thương tới, chúng ta lái xe ra đó đón.”
“Được.”
Đưa Tô Cẩm Lê đi bệnh viện chỉ có vài người, mấy thí sinh khác cùng nhân viên công tác đều ở tại chỗ.
Chu Văn Uyên nhìn theo bọn họ rời đi, đi theo mấy thí sinh khác cùng nhau trở về Huấn Luyện Doanh.
“Làm sao vậy?”
“Nghe nói là ăn đồ fans đưa.”
“Đầu độc?”
“Chắc vậy, thật là đáng sợ.”
Chu Văn Uyên hơi hơi nhíu mày, có vẻ cũng rất lo lắng, còn dặn dò mọi người: “Về sau đừng ăn bậy, có thể là anti-fan đưa tới.”
“Được.”
“Mẹ ơi, này là phạm pháp mà? Phải bắt người!”
“Tôi cũng ăn, thật nghĩ mà sợ.”
Bọn họ sôi nổi trở về phòng ngủ, phòng Chu Văn Uyên chỉ có mình cậu ta là top 10, cho nên phòng ngủ cũng chỉ còn cậu ta.
Cậu ta vào phòng tắm không có cameras nhéo ngón tay tính tính, nhịn không được “chậc” một tiếng.
“Còn tưởng rằng sẽ hiện nguyên hình, không nghĩ tới còn rất kiên cường, nhưng mà…… bấy nhiêu đó yêu lực chắc chắn không thể hát tiếp.”
*
Chỉ có An Tử Hàm đi theo Tô Cẩm Lê lên xe cứu thương.
Cậu sợ chậm trễ nhân viên y tế công tác, thành thật tránh qua một bên, sau đó nhìn thấy Tô Cẩm Lê tuy rằng đã lâm vào hôn mê, lại vẫn nôn ra máu, ngực run lên.
Nhân viên y tế đeo mặt nạ dưỡng khí cho cậu ấy, Tô Cẩm Lê nôn nhiều đến mức mặt nạ dưỡng khí chứa đầy máu, nhân viên y tế phải sử dụng các phương pháp khác.
An Tử Hàm xem đến đau lòng, ngồi xổm trong một góc rơi nước mắt, khóc lóc hỏi nhân viên y tế: “Cậu ấy sẽ không chết chứ?”
“Tình huống không tốt lắm, chúng tôi sẽ tận lực.” Một người trả lời.
Trên người Tô Cẩm Lê bị mang dụng cụ vào, An Tử Hàm chỉ thấy mấy thứ đồ này trong TV, cho nên nhìn chằm chằm vào, sợ đột nhiên biến thành một đường thẳng tắp.
Loại cảm giác này thật là không ổn.
Tất cả những điều xảy ra trước mặt cậu, và cậu vẫn đang trong trạng thái đầu óc trống rỗng.
Tô Cẩm Lê bị đưa vào tới bệnh viện, vào phòng cấp cứu, những người khác đều bị ngăn ở ngoài cửa.
An Tử Hàm muốn lưu tại ngoài cửa chờ, Ô Vũ lại đột nhiên ném cho cậu một cái áo khoác, cậu lúc này mới chú ý tới mình bởi vì ôm Tô Cẩm Lê, trên người đều là máu.
Ô Vũ sợ người khác nhìn cậu sẽ thấy sợ hãi.
“Này con mẹ nó là muốn giết người mà?” An Tử Hàm cầm quần áo, ngậm nước mắt, phẫn nộ hỏi Ô Vũ.
“Những thứ như vậy tôi cũng từng nghe nói qua, chẳng hạn như lưỡi dao cạo trong bánh ngọt, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thứ nghiêm trọng như cậu ấy.” Ô Vũ cũng sốt ruột, giọng nói còn run lên, nhìn như bình tĩnh, ngón tay lai đang run rẩy.
“Báo án! Dù thế nào cũng phải bắt được hung thủ!” An Tử Hàm gần như bùng nổ.
“Ừm, nhất định phải như vậy.” Ô Vũ trả lời.
Nhưng mà bọn họ ở chỗ này không được bao lâu, đã bị nhân viên công tác mạnh mẽ mang đi.
An Tử Hàm không muốn, cuối cùng vẫn bị Ô Vũ mang lên xe.
“Tôi phải ở bệnh viện chờ tin tức!” An Tử Hàm hô.
“Có lẽ tổ tiết mục muốn khống chế tin tức, hai chúng ta xem như nhân vật công chúng, ở bệnh viện sẽ khiến mọi người chú ý, làm việc này lên men.”
“Tại sao không thể lên men? Phải nháo lớn, để cho bọn họ chú ý chuyện này.”
“Sau đó để hung thủ có chuẩn bị tâm lý, chuẩn bị lẩn trốn? Hơn nữa, thi đấu còn phải tiếp tục…… Chúng ta chỉ có thể trở về.”
An Tử Hàm lúc này không nói, trầm mặc một hồi lâu, mới nói: “Tôi nghe nói, là đồ ăn có chứa chất ăn mòn, sau này cậu ấy…… sẽ không thể không ca hát chứ?”
Ô Vũ không trả lời, vẻ mặt không tốt.
Giọng Tô Cẩm Lê cực kì hay, quả thực chính là trời cao ban ân, nhưng người lại vì giọng nói mà trúng độc.
Nhưng cố tình là giọng nói xảy ra vấn đề, cho dù sau này tốt lên cũng sẽ bị ảnh hưởng mà?
Quá đáng tiếc.
Con đường Tô Cẩm Lê mới vừa bắt đầu.
An Tử Hàm lại bắt đầu khóc, sau đó ngồi trong xe mắng một đường th ô tục.
Ô Vũ một đường trầm mặc, nghe An Tử Hàm phát ti3t, tâm trạng cũng không tốt.
Trở lại trại huấn luyện, An Tử Hàm đòi điện thoại gọi đến An Tử Yến, vừa mở miệng liền nói: “Anh, nghĩ cách đi bệnh viện nhìn xem, đừng để cho Tô Cẩm Lê chết……”
An Tử Yến hoảng sợ, muốn hỏi sao lại thế này, kết quả An Tử Hàm khóc nói nói không rõ, An Tử Yến chỉ có thể cắt đứt điện thoại, gọi qua người phụ trách tổ tiết mục.
Sau khi biết chi tiết về những gì đã xảy ra, An Tử Yến chửi ầm lên: “Tại sao đồ gì mấy người cũng đem qua đưa thí sinh, không sàng lọc qua hả?!”
An Tử Yến trước mắt ở nơi khác, tìm chuyến bay gần nhất về cũng phải mấy tiếng sau.
Không có biện pháp, An Tử Yến chỉ có thể lái xe về.
An Tử Yến cũng hoảng sợ, chưa bao giờ nghĩ tới, anh thế mà sẽ để ý như vậy.
Trái tim muốn nhảy ra khỏi ngực kháng nghị với anh.
*
Có một người đàn ông ôm một đứa trẻ năm tuổi trên tay, đột nhiên xuất hiện ở chân núi.
Giống như xuất hiện từ hư không.
Người đàn ông bày trận trên núi, lập một kết giới bảo vệ.
Đứa bé nhìn trái phải không nhịn được hỏi anh ta: “Gia gia, sao ông biết thành bộ dáng còn trẻ vậy? Tóc bạc mất hết rồi.”
“Đã nói con sau khi xuống núi kêu ta là anh mà.” Người đàn ông trả lời.
“Chúng ta đi tìm anh sao?” Đứa bé lại hỏi.
“Ừm, tên anh trai ngốc kia của con xuống núi rồi chạy mất, ta sợ nó bị người lừa, xuống tìm thôi.”
“Con nhớ anh!”
Người đàn ông làm xong, đứng ở chân núi, vung vẩy lòng bàn tay, dùng ngón tay véo ra, nhắm chặt hai mắt lại.
Sau đó, một ngón tay đặt ở lông mày,, niệm một câu: “Khai.”
Lại mở to mắt, là có thể nhìn thấy mặt khác của thế gian.
Người đàn ông nhìn thấy một vầng hào quang quen thuộc, ngay bên rìa thành phố.
“Con xem anh trai không tiền đồ kìa, xuống núi gần một năm còn lắc lư ở ngoài rìa……”
Vừa dứt lời, liền thấy linh khí trở nên yếu ớt, hiển nhiên là bị thương.
Khuôn mặt của người đàn ông thay đổi ngay lập tức.
Chuyện gì đã xảy ra?
Ông muốn truyền tống đến nơi đó, lại bị đứa bé kéo tay: “Gia gia, thế gian không được dùng thuấn di thuật.”
Ông ấy gấp không chờ được, sau đó thấy chiếc xe đạp ven đường, chỉ là xích xe đã bị đứt, bị người ra ném vào lề đường.
Dùng pháp thuật sửa xong xe đạp, cắp đứa bé lên cưỡi xe đạp theo hơi thở đi tìm Tô Cẩm Lê.