Nó chìa cái thẻ cho thị thu ngân, ý bảo tính tiền đi, chị thu ngân nhận cái thẻ trong tay nó loay hoay một lúc thì quay qua: xin lỗi quý khách thẻ này đã hết hạn thanh toán rồi ạ.
- Hết hạn thanh toán? Nó ngạc nhiên, giương đôi mắt bồ câu ( con bay con đậu) lên nhìn chị thu ngân, ko hiểu, I don’t understand, chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ? nó đưa thêm mấy cái thẻ nữa nhưng kết quả cũng vậy.
- A….HAHA…..HAHA bên này Thiên Vũ cười hả hê – ko có tiền mà còn làm bộ phách lối đã vậy còn bày đặt vào đây shopphing, thôi được rồi cô em, hôm nay đại gia đây đang vui, tiện tay thanh toán luôn hộ cô em vậy. haha….haha. Thiên Vũ nói xong lại cười như cố chọc tức nó, đâu biết rằng khuôn mặt nó bây giờ đang tối xầm, khuôn mặt lạnh như băng bắc cực.
“ rốt cuộc là chuyện gì? Có chuyện gì mà mình không biết” nó ko để ý tới lời nói của Thiên Vũ, càng ko biết là có 1 tên mắc dịch đang cố tình trêu chọc nó, nó vụt chạy đi trong con mắt ngỡ ngàng của những người ở lại
- Gì chứ. Giận rồi à. Mới nói có vậy mà giận à. Thiên Vũ lúc này mặt nghệc ra,ngu ko thể tả, tỏ vẻ hụt hẫng,một cảm giác khác lạ đang xâm chiếm hết người anh.
Nó chạy ra khỏi Diamond, leo lên taxi đi thẳng về nhà, may sao trong ví nó còn ít tiền mặt để trả tiền taxi chứ nếu ko thì … mất mặc chết mất. haizz
Nó chạy thẳng vào nhà, đụng ngay phải ông quản gia - tiểu thư đã về, lão có chuyện muốn thưa với tiểu thư. Đúng nó cũng đang có chuyện muốn hỏi đây mà – có chuyện gì ông nói đi. Nó lên tiếng – Chủ tịch có lệnh đóng băng hết các tài khoản của tiểu thư rồi ạ.
- Tại sao? Nó ngạc nhiên, vô cùng ngạc nhiên, nó đâu làm sai chuyện gì tại sao lại đối với nó như vậy, từ đầu tới cuối nó đều nghe theo lời ông nó răm rắp, vậy mà. Giờ nó biết lấy gì sống đây chứ.
- Sáng nay tiểu thư đã giới thiệu tên của mình là Khay Vi, chứ không phải là Kỳ Vân, điều này làm chủ tịch rất tức giận.
- Cái gì? - nó thật ko thể hiểu được, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà tức giận, mà làm ra những chuyện như vậy sao. Nhưng khoan đã,” làm sao ông biết mình đã giới thiệu như vậy”, mặt nó – ko từ ngữ diễn tả- đơ- đanh lại- vô cảm- thật đáng sợ. “ ông cho người theo dõi mình”. Về Việt Nam rồi mà ông vẫn ko cho nó sự tự do, không cho nó lấy cái quyền đơn giản đó của con người sao, quan trọng hơn là, mọi hành động của nó ông nó đều biết, thật đáng sợ, nó thấy mình bất lực, hoàn toàn bất lực
- Rồi từ nay tôi sống bằng gì? nó hỏi một cách ngây thơ, khuôn mặt tội ko thể tả.( haizz cái cô này tự nhiên ngốc đột xuất)
- Dạ? ông quản gia ngạc nhiên 3s rồi như hiểu ra điều gì đó, bật cười nhưng lại cố kìm nén – dạ thưa tiểu thư, chủ tịch có dặn tất cả những thứ tiểu thư cần chỉ việc nói với lão, lão sẽ chuẩn bị, còn những thứ khác, nếu tiểu thư muốn mua riêng thứ gì thì tự kiếm tiền mà mua.
Tự kiếm tiền mà mua. Trời ơi. Đời thật phũ phàng với nó. Bây giờ, nó ngồi đờ đẫn, như ko tin được vào tai mình – tự kiếm tiền mà mua. - Tui làm đại tiểu thư nhà giàu để làm gì hả ông trời, ông trời có mắt ko vậy chứ, oa … oa… oa. Nó gào thét trong phòng rồi khóc như đứa trẻ( đứa trẻ khóc thì không có nước mắt đâu)