"Nàng đi không nói với ai hết,ta không yên tâm nên đến đón nàng về ".
Nhược Lan cúi đầu vẻ hối lỗi rồi vội đi tới bám vào tay phò mã nhẹ nhàng nói :
"Chúng ta về nhà thôi,vương gia,bát muội ta về nhé".
Rồi lôi kéo Lâm Kiệt đi,chàng lắc đầu cười với nàng rồi không quên quay đầu lại mỉm cười với hai phu thê Tuyên Vương.
Nhược Khê lắc đầu cười :
"Thật sự chỉ có Lâm Kiệt mới bao dung và biết trân trọng tỷ ấy,tỷ ấy thật là có phúc ".
Tuyên Triệt nhìn nàng dí dỏm nói :
"Ta yêu thương nàng chưa hết à .Lâm Kiệt là một kì tài,là một người có trí tiến thủ,có phẩm chất tốt,đáng chân trọng ".
Nhược Khê quay sang nói với chàng :
"Ngày mai ta muốn lên chùa Đại Văn Tự để thăm mẫu thân,sẽ cho các con đi cùng,chàng có đi không?".
Tuyên Triệt gật đầu :
"Nàng đi đâu ta đi đấy,ta cũng muốn đi thăm nhạc mẫu, chưa một lần được diện kiến người ".
Nhược Khê Cười :
"Vậy chàng chuẩn bị đi,sáng mai chúng ta sẽ đi sớm ".
Tối đến,mọi người quây quần đông đủ,Thiên Kỳ chăm sóc cho Dương Kỳ,không biết thằng bé giống ai từ nhỏ tính tình đã rất nội liễm không nghịch và quấy phá tuy nhiên rất chi là thông minh.
Nếu nói học một biết mười đúng là nói về Dương Kỳ,thằng bé ngược lại không thích võ thuật giống Thiên Kỳ nhưng mà làm sao qua được bài huấn luyện của phụ thân.
Mỗi sáng Thiên Kỳ dậy đứng tấn học võ, Dương Kỳ cũng bị lôi dậy theo,thằng bé không phục một chút nào hết nhưng vẫn phải nghe theo, chẳng bù cho hai cô quận chúa kia của nàng.
Giai Tuệ thích học võ vì muốn rèn luyện sức khỏe bảo vệ bản thân,còn Giai Kỳ học võ vì đam mê sở thích,suốt ngày đánh đấm không giống tiểu thư khuê các chút nào.
Nhiều khi Nhược Khê thầm ai oán không biết mình có sinh nhầm giới tính của Giai Kỳ và Dương Kỳ không nữa.
Sáng hôm sau,đoàn xe lăn bánh đến chùa Đại Vân Tự,khi tiên hoàng mất bà được đưa đến đây để tu hành.
Dọc đường đi,cảnh sắc thật tươi đẹp,bọn trẻ vui thích nô đùa với nhau,một niềm vui nho nhỏ lan tỏa trong lòng nàng,có lẽ cuộc sống lúc nào cũng như này thì tốt biết bao.
Lên đến nơi Nhược Khê báo danh với trụ trì để gặp mặt mẫu thân,pháp danh của bà giờ là Cẩn Tịch.
Một lúc sau,một nữ xuất gia bước đến cung kính nói :
"Thí chủ,đây là phong thư của Cẩn Tịch sư thái gửi cho người,bà không muốn gặp ai,bà nói Vương Phi đọc xong thư sẽ hiểu ".
Rồi nữ ni cô quay đầu bước đi.
Nhược Khê cũng đoán trước có lẽ mẫu thân sẽ không gặp mình, gần mười năm tu hành phật pháp có lẽ bà đã từ bỏ được chốn hồng trần,nàng có hơi hụt hẫng một chút .
Tuyên Triệt sợ nàng buồn liền an ủi nàng :
"Có lẽ nhạc mẫu sợ nàng suy nghĩ nên mới không muốn gặp nàng,không muốn làm xáo động cuộc sống của nàng, thôi nàng đừng suy nghĩ nữa ".
Nhược Khê từ từ mở phong thư ra :
"Con gái của ta,ta biết con sẽ oán trách ta,oán trách một mẫu thân sinh con ra nhưng lại không quan tâm,đoái hoài đến con.Nhưng thật ra ta yêu thương con nhiều lắm,chuyện đã qua ta không muốn nhắc lại nhưng ta muốn con biết một điều.
Bà ta dùng con để uy hiếp ta ,nên ta mới nhận tội,cái tội không phải do ta làm để con được bình an và lớn lên.
Trong hoàng cung này không có cái đúng không có cái sai mà chỉ có quyền lực,ta đã rất hổ thẹn khi đã không bảo vệ được con và nhìn con lớn lên.
Cái sai của ta là đã yêu người không nên yêu và tin người không nên tin.Cả cuộc đời ta vì thế mà phải trả giá,ta đã sống trong thù hận mãi đến khi con được sắc phong là Hòa Thạc công chúa đi hòa thân.Mà người xin tha cho ta lại là đứa con gái bé bỏng hiểu chuyện của ta.
Ta được thoát ra khỏi cái lồng giam mang tên tử cấm thành,nhìn thấy con xinh đẹp,tài giỏi là ta đã hãnh diện lắm rồi.
Ta muốn dùng phần đời còn lại của mình với phật pháp để cầu phúc cho con ,cho cháu của mình,con hãy cho ta hoàn thành nốt tâm nguyện của người làm mẫu thân nhé.
Ta sợ khi gặp con,ta không biết phải đối mặt thế nào,nhưng ta sợ con lại hiểu lầm ta.Ta chỉ muốn con lưu giữ những hình ảnh đẹp về ta thôi.
Lời cuối cùng ta muốn nói cho con biết,con là tất cả của mẫu thân,không ai có thể thay thế được con trong lòng ta.Mãi yêu con.
"Sắp đi hết câu truyện rồi,xin cảm ơn các bạn nhiều ạ !"