Đại Tùy Quốc Sư

Chương 47: Người ở



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Nhiếp Hồng Liên tung bay ở trong sảnh nhìn chằm chằm tới, đám người lúc này mới ngăn chặn cảm xúc cuồng hỉ trong lòng, nhao nhao chạy ra lầu gỗ, tìm xe đẩy trại trong, hợp lực khiên ba rương lớn lên, người thôn bắc thậm chí còn lột hết y phục của những sơn tặc đã chết, đồng tiền vụn vụn vặt vặt, ngân lượng cũng đều chui vào túi của mình.

Lục Phán cầm thanh cương đao của Lưu Nhị Long vung vẩy hai lần, có chút đáng tiếc nhìn lại thi thể bị xoay thành bánh quai chèo, áo khoác cùng giáp da trên người đối phương không mặc được nữa.

- Cái này là sách gì? Vứt bừa bãi như thế, trở về đưa cho Lương Sinh.

Lục Phán đi ra lầu trại, dưới chân dẫm lên một trang sách vở, vỗ vỗ dấu chân phía trên, đi đến đội ngũ, tiện tay ném lên xe đẩy, chất thành một đống cùng tài vật khác. Sau đó, hắn vung tay lên:

- Trở về!

Một đám người hứng thú bừng bừng xuống núi. Ánh lửa ở giữa rừng hoang, lầu trại lần thứ hai lâm vào tĩnh mịch, bỗng nhiên vang lên tiếng rì rào, trong màn đen kịt, mặt đất nhô lên một đoàn, hướng bên này phi tốc tới, một người chui ra ngay trước lầu trại. Chính là tiểu đạo sĩ Tôn Nghênh Tiên đã rời khỏi, vỗ vỗ tro bụi trên đầu, bước nhanh vào đại sảnh.

- Đi gấp rút, quên kiểm kê những sơn tặc này đưa ta vật liệu..... Sư phụ cho quyển kia đạo thuật đang ở đâu?

Một bên lẩm bẩm, một bên tìm kiếm bốn phía, lên lầu lúc này mới phát hiện, nơi này đã bị người quét qua một lần, thứ đáng tiền cơ hồ đều không thấy.

- Ta xxx mười tám đời tổ tông các ngươi... Lần này thảm rồi, không phải bị người vừa rồi kia cùng một chỗ cầm đi đó chứ?

Lục soát một vòng, vội vàng xuống lầu, ngoài cửa trại đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa liên tiếp, Tôn Nghênh Tiên dừng bước chân, quay đầu nhìn lại, liền nghe 'Ô' một tiếng. Trên lưng ngựa, thân ảnh lưng đeo song đao vừa hay cũng nhìn qua, đối đầu ánh mắt cùng Đạo Nhân, sau đó..... Là một chỗ thi thể.

- Tốt cho Yêu Đạo ngươi!!

Chớp mắt khi tiếng quát to vang lên, 'Keng' một tiếng đao ra khỏi vỏ, thân ảnh kia trực tiếp nhảy xuống lưng ngựa, lôi ra một đạo lãnh mang trong tầm mắt Tôn Nghênh Tiên.

- Không phải ta giết!

Đạo Nhân vội vàng tránh né, cột gỗ dưới mái hiên oành bị đánh trúng, mảnh gỗ vụn vẩy ra ngoài, toàn bộ mái hiên trong nháy mắt sụp xuống xuống, mảnh ngói ào ào rơi xuống, một mảnh bụi mù bốc lên. Phía sau còn có hơn mười đạo thân ảnh cưỡi ngựa lần lượt vọt tới, giơ bó đuốc, nhao nhao rút đao xuống ngựa.

Tôn Nghênh Tiên không ngừng tránh né đao phong cực nhanh, liên miên khoát tay:

- Thật không phải ta mà! ! !

Mắt thấy bị vây, chỉ phải thi triển độn thuật, một đầu tiến vào trong đất, nhanh chóng phi về phương xa, một đám thân ảnh vây tới, dựa theo đuốc lửa san sát, chiếu sáng bốn phía, hiện ra một chữ 'Bắt' thật to trên ngực áo. Những người này chính là bộ khoái ngựa không dừng vó chạy đến từ Phú Thủy Huyện, trước đó binh sĩ thủ vệ trong thành thông báo phát hiện có người thi triển thuật pháp, Tả Chính Dương xin phép Huyện Lệnh sau đó bắt đầu dọc theo đường đi đuổi theo kiểm tra, không có kết quả đang muốn về thành, lại đụng phải Lý Chính vội vàng đi hướng huyện thành, nói rằng có tặc phỉ tập kích Lục gia thôn.

Tả Chính Dương là Bộ đầu, tự nhiên biết được nội tình sơn tặc vùng này, đã không tìm được mục tiêu, an dân là chuyện phải làm, liền trực tiếp giết tới đây, nên mới gặp được một màn vừa rồi. Nhìn xem Đạo Nhân đã tiêu thất trong bóng đêm, Tả Chính Dương cắn răng cắm lại binh khí, trở mình lên ngựa.

- Ngược lại muốn nhìn xem hắn dùng độn thuật chạy nhanh, hay là ta ngựa chạy nhanh!

Ghìm lại dây cương, quay đầu nhìn về phía một đám bộ khoái trên ngựa, phất tay hét to:

- Theo ta tiếp tục đuổi!

Phóng ngựa đi đầu xông ra ngoài.

- Giá!!

Hơn mười bộ khoái giật giây cương, theo sát ở phía sau.

Đêm thu gió thổi qua chân núi, chân trời chỉ có hình dáng âm trầm, trong rừng hoang lờ mờ, soạt soạt soạt... tiếng lá rụng nhẹ vang lên. Một nhúm đất nhô lên bị lá rụng thật dày bao phủ nhanh chóng kéo dài hướng về phía trước, phía sau có tiếng vó ngựa phi nhanh, cách nhau có hơn hai cây cổ thụ, thân ảnh nhảy lên phía trên một cái, bay về phía trước, trung rút đao giữa không, lại đạp ra, một cây đại thụ gần đó đều bị chấn động.

- Yêu Đạo, xem ngươi đi hướng nào!

Tiếng hét to vang lên giữa khu rừng, thân ảnh đi lao về phía trước hạ xuống, thanh đao trong tay đánh xuống mặt đất, cổ tay Tả Chính Dương uốn éo, hướng đao thay đổi, bổ đến phía mặt đất đang bị nhô lên, bùn cát đất đá bị vung lên. Mặt đất bị mở ra, vết rạn còn đang kéo dài.

Oành!

Phía trước, đống đất nổ tung, một thân ảnh phá đất bay lên, trực tiếp nhảy tới phía trên nhánh cây, Tôn Nghênh Tiên đầy bụi đất đứng ở phía dưới, nhìn xem Bộ đầu kia.

- Theo đuổi không bỏ.....

- Bản Đạo Nhân thật không có giết qua bất luận kẻ nào.

Tả Chính Dương vẫy đao mảnh trong tay một cái, cụp xuống mặt đất, lăng lệ nói:

- Đã chưa từng giết, vậy ngươi thúc thủ chịu trói, theo ta về nha môn.

- Ta nói ngươi..... Phi!

Hai tay Đạo Nhân phủi bỏ nhánh cây, lay động hai lần:

- Bản đạo gia chưa từng giết người, vì sao đi theo ngươi đến nha môn, đi, chẳng phải sẽ thật biến thành hung thủ giết người?!

Nhánh cây lay động bay xuống dần dần, trong nháy mắt rơi trên mặt đất, Tả Chính Dương cũng lao lên.

- Giết người hay không, sẽ có Huyện tôn định đoạt!

Trong khoảnh khắc đó, tiếp tục tiến lên, đi được mấy bước, toàn bộ thân ảnh hóa thành một đạo tàn ảnh, bước chân bay đạp, va chạm vào nhánh cây mà Đạo Nhân quăng xuống, Tôn Nghênh Tiên buông tay, thân hình hạ xuống, một chưởng đột nhiên đẩy ra. Lưỡi đao chém đứt nhánh cây, mang quang thanh lãnh xé rách không khí, vô số lá cây như hồ điệp bay tán loạn văng khắp nơi, nhưng sau đó Đạo Nhân đẩy ra một chưởng, vang lên một tiếng oanh vang. Kình khí trong không khí vô hình chấn động, áo bào trên thân Tả Chính Dương đều xuất hiện gợn sóng. Nhưng chưởng lực Đạo Nhân khắc ở trên thân cây, trực tiếp đẩy thân hình của mình bay ngược ra ngoài, né tránh lưỡi đao bổ xuống, cong người lượn vòng hai vòng giữa không trung, vừa rơi xuống đất, quay đầu có chút đắc ý giương cằm lên.

- Nếu Bản Đạo Nhân là hung thủ, ngươi bây giờ đã chết.

Chân sau Tả Chính Dương rơi xuống đất, trường đao mảnh xẹt qua không khí, rung động ra một tiếng ngâm khẽ.

- Chỉ sợ ngươi cũng không khá hơn chút nào.

Bên kia trong không khí truyền ra một tiếng tê lạp, đó là âm thanh vải vóc bị xé rách. Tôn Nghênh Tiên cúi đầu nhìn thân mình, mí mắt đều nhảy lên, trước ngực là một vết đao thước rưỡi, nếu đối phương hạ tử thủ, đoán chừng hắn lúc này cũng lạnh. Vội vàng giơ tay sang hai bên:

- Vậy tính như chúng ta ngang tay!

Sau đó chắp tay:

- Cáo từ!