Đại Viên Vương

Chương 107: Phá sát trận thiên quân vạn mã









Cửa bắc thành cả đêm không hề có chiến sự, nhưng cửa nam thì lại đại chiến suốt đêm.



Yến Xích Mi vừa tỉnh lại, tức giận tím mặt, mở cửa ra khỏi thành đánh nhau. Nhưng binh lực trong tay hắn đã giảm mất gần một nửa, chẳng còn hơn kém bao nhiêu so với quân đội do hai đại thi yêu khống chế ở bên ngoài thành, huyết chiến suốt đêm cũng không chiếm được nửa điểm tiện nghi, ngoại trừ bị tổn thất hơn ba nghìn binh lực thì chẳng thu hoạch được gì.



Trời mưa lất phất, Yến Xích Mi lại đi tìm Vương Phật Nhi để đòi lại tấm thi yêu phong trấn mà hắn đã lấy đi.



Nhìn thấy tên võ tướng Hỏa Viên quân này phi giáp toàn thân bị tàn phá, một đêm không nghỉ làm hai mắt đỏ ngầu, Vương Phật Nhi chỉ mỉm cười nói:" Cửa Bắc thành cũng có thi binh vây khốn, ta đem binh quyền này trả lại cho ngươi, làm sao bảo vệ được an nguy?" Truyện "Đại Viên Vương "




Yến Xích Mi hét lớn:" Ta không liên quan đến chuyện an nguy của ngươi. Hơn vạn thi binh này là Hỏa Viên quân của chúng ta, ngươi không trả thì có nói gì cũng vô ích! Nếu hôm nay ngươi không trả, ta sẽ tự mang binh đến đòi lại. Để ta xem ngươi có sức phòng ngự như thế nào!"



Vương Phật Nhi nhíu mày, trong lòng đã thầm tức giận. Yến Xích Mi lần này chỉ đến đây một mình, không đi cùng với hai đồng bạn của hắn, Vương Phật Nhi chuyển ý, liền nghĩ ra một kế, mỉm cười nói:" Nếu xảy ra trận đại chiến này, ngươi và ta lưỡng bại câu thương, thế thì làm sao ứng phó được đám thi binh bên ngoài thành?"



Yến Xích Mi hai mắt đỏ ngầu, phẫn nộ quát:" Không phải là ta đang muốn xuất thành tiêu diệt đám thi binh đó ư, ngươi đừng có dài dòng vô nghĩa! Mau trả lại phong trấn cho ta!"



Vương Phật Nhi thở dài một hơi, lén liếc nhìn mấy tên trưởng lão đứng chung quanh, quả nhiên phát hiện trên mặt ai nấy đều có vẻ tức giận, đối với việc Yến Xích Mi ngang ngược bất chấp đạo lý như vậy thì đều có ý bất mãn.



" Phượng Sồ! Ngươi cho rằng ta nên làm thế nào?"



Vương Phật Nhi đem gánh nặng này đá sang cho Phượng Sồ. Trung niên nho sinh tự xưng là thiên hạ đệ nhất quân sư này, không thèm nghĩ ngợi gì cả, lập tức nói:" Việc này còn phải lựa chọn sao? Cứ giết Yến Xích Mi mà đoạt lấy binh quyền. Thập Oan kiếm tẩu mạch thành!"



Thập Oan kiếm từ trong tay áo Phượng Sồ bay ra, nhoáng lên trong không trung hóa thành trăm đạo hàn quang, giống như vô số dải lụa vù vù phá không hướng Yến Xích Mi chém tới.



Vị thiên hạ đệ nhất đại quân sư này quyết định thật nhanh, đúng là rất có dũng khí, không chỉ Yến Xích Mi mà cả Vương Phật Nhi và các hòa thượng đều trợn mắt há mồm ngạc nhiên. Thanh trường kiếm cổ quái này có rất nhiều dị năng, mặc dù Yến Xích Mi có võ công tinh thuần mạnh mẽ nhưng cũng không chống đỡ được, vung thanh quân đao triển khai chiêu pháp, liên tiếp bại lui.



Bọn Linh Sơn, Đàm Quang lập tức tỉnh ngộ, cùng nhau xông lên phối hợp. Mấy Lão hòa thượng này người nào cũng có võ công hơn hẳn Yến Xích Mi, bởi vậy không cần đến ba chiêu đã bắt sống viên võ tướng cường tráng danh tiếng của Hỏa Viên quân này.




Đàm Quang biết nếu thật sự giết chết Yến Xích Mi đoạt binh quyền, tất nhiên sẽ kết thâm cừu với Hỏa Viên quân không có cách nào giải nổi, bởi vậy vận dụng Đại bồ đề kiếm quyết đánh Thập Oan kiếm của Phượng Sồ văng ra, bảo vệ Yến Xích Mi đã bị khống chế.



Vương Phật Nhi từ khi khai chiến cũng không có cơ hội ra tay, bây giờ thì chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nói với mọi người:" Lần này hãy tạm thời bắt giữ Yến Xích Mi lại đã. Phái người tới thông báo cho hai tên võ tướng kia, chờ sau khi chúng ta đánh lui quân địch, sẽ đem tên này trả lại cho bọn họ không mất một sợi lông!"



Phật Đà Cái có vẻ âu lo nói:" Bây giờ xung đột với ba tên tướng lĩnh của Hỏa Viên quân, chúng ta sẽ chống lại đám thi binh bên ngoài thế nào đây? Ta dùng niệm pháp mật truyền của Lạn Đà tự đi ra khỏi thành thăm dò qua rồi, ít nhất đã có năm tên thi yêu xuất hiện ở bên ngoài Phượng Minh thành."



Vương Phật Nhi nghe xong liên hít vào một hơi khí lạnh, hét lớn:" Một tên thi yêu có thể thu phục từ sáu bảy ngàn đến một vạn tám chín ngàn tên thi binh làm hộ vệ. Binh lực do năm tên thi yêu dẫn đến quá đủ để vây khốn chúng ta đến chết ở nơi đây!"



Phật Đà Cái chắp hai tay thành chữ thập, trên mặt nặng sắc ưu tư, trong lòng vẫn còn quá sợ hãi nói:" Năm tên thi yêu này thì hai tên ở tại cửa bắc này có công lực rất cao, thậm chí một tên trong đó đã gần đạt tu vi đệ nhị phẩm, chắc hẳn chính là Đệ lục ma đồng đứng đầu bảy thi yêu của Đại Lôi Âm tự."



Vương Phật Nhi mặt càng kinh hãi, bật thốt lên:" Nếu thật sự là tên thi yêu cầm đầu này, không cần đến đám thi binh vây thành, một mình hắn tiến đến cũng có thể giết cho chúng ta chết đến bảy tám thành. Với tu vi đệ nhị phẩm, ai có thể chống được hắn?"



Võ công tu vi một khi vượt qua ngũ phẩm thì mỗi lần tăng thêm một phẩm sẽ đều mang đến biến hóa long trời lở đất. Nếu bảy tám cao thủ tứ ngũ phẩm còn có cơ hội khiêu chiến một cao thủ tam phẩm, một khi địch nhân đổi thành nhị phẩm thì khi chiến đấu dù có hơn mười cao thủ tam phẩm cũng chưa chắc đã có thể chiếm được ưu thế. Lúc trước Nhân Đà La thủ tọa dùng một chiêu thuộc tu vi cửu phẩm đã chế ngự được Vương Phật Nhi khiến cho hắn đến giờ vẫn còn sợ hãi. Truyện "Đại Viên Vương "



Linh Sơn được coi là có tính nết dữ dằn nhất nhưng lúc này cũng chỉ thở dài một tiếng, không nói được gì.



Vương Phật Nhi vươn người đứng dậy, lạnh nhạt nói:" Ta ra ngoài thành quan sát một chút. Trước khi ta trở về, tấm phong trấn có thể điều động thi binh này do Phật Đà Cái trưởng lão tạm thời nắm giữ! Còn nên điều khiển binh lực như thế nào thì do Phượng Sồ tiên sinh quyết định!"




Không đợi mấy trưởng lão lên tiếng phản đối, Vương Phật Nhi đã bay người rời đi. Hắn đi ra theo đường cửa bắc, trông thấy thi binh ùn ùn kéo đến xếp thành hàng ngũ ở ngoài mười dặm, trong lòng biết đây chưa phải là toàn bộ binh mã đến tấn công mà ít nhất có một tên thi yêu dẫn theo thi binh của mình mai phục ở đằng xa, chờ khi bọn họ ra khỏi thành quyết chiến thì mới xuất hiện đánh giết.



" Vu Đạo Toại, nếu là một chọi một ngươi có nắm chắc thu thập nổi Đệ Lục Ma Đồng không?"



Vương Phật Nhi lên tiếng hỏi, Vu Đạo Toại lâu nay vẫn yên lặng ở trong Thiên Xà trượng truyền âm ra, lạnh lùng đáp:" Cũng phải đánh thì mới biết được. Ta đã lâu không động thủ với người khác, cũng không biết võ công của mình có còn dùng được hay không!"



Vương Phật Nhi cười nói:" Chỉ cần không thất bại, chúng ta sẽ phải liều vượt qua mối nguy hiểm này. Hỏa Long liễn mau hiện ra! Chờ ta san bằng doanh trại địch, xem Đệ Lục Ma Đồng rốt cục là cái mặt hàng gì!" Truyện "Đại Viên Vương "



Vu Đạo Toại nghe vậy quá sợ hãi, không để ý việc Vương Phật Nhi bảo hắn phải ẩn tàng vào ban ngày ban mặt, từ trong Thiên Xà thiền trượng nhô đầu ra, to mồm ngăn cản:" Ngài đơn thân độc mã thì làm sao có thể địch lại mấy vạn thi binh? Tuyệt đối không được mạo hiểm như thế!"



Vương Phật Nhi cười một tràng dài, cả người lẫn xe từ trên mặt tường thành lao xuống. Tám con Xích Diễm long thú với ba mươi hai cái cẳng phi chạy thẳng đến phía quân địch.



Vu Đạo Toại thở dài một tiếng rồi hiện thân ra, đứng ở sau lưng Vương Phật Nhi, bất đắc dĩ nói:" Hay là ngươi lập tức gọi cả Chi Lâu Già, Phật Đà Bạt La ra đi. Bốn người thì vẫn tốt hơn hai."



Vương Phật Nhi phất tay một cái, Diễm thú thương, Xà diễm đao, Thôn kim khải, Cầu long cung mà Mộc Nguyên Trực lưu lại tự động bay đến bên người hắn, thử thử vài lần. Vương Phật Nhi chửi ầm lên, vứt bỏ bộ Thôn Kim Khải có kích thước quá lớn, gọi Tu La vương ra cho hắn cái bộ áo giáp kia, còn mình thì mặc lại tăng bào!