Đại Viên Vương

Chương 120: Quang minh chính đại chặn đường giết người









Phượng Sồ muốn ở sát bên cạnh Vương Phật Nhi nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy không ổn. Vương Phật Nhi nhất định là mục tiêu ám sát chính của đối phương. Nhưng ở một mình thì thật sự lại không có cảm giác an toàn, trong lúc bất đắc dĩ, hắn rút Thập Oán kiếm ra, mũi kiếm vô tình hữu ý chĩa xuống mặt đất, chuẩn bị để khi có biến cố thì lập tức chui vào lòng đất tránh né. Truyện "Đại Viên Vương "



Một đêm trôi qua mà không hề xảy ra chuyện gì. Ngày hành trình thứ hai, Vương Phật Nhi vẫn như trước, cùng ba viên tướng của Hỏa Viên quân đi sau áp trận. Ba đại thi yêu cũng không vội vã xông lên, chỉ áp sát ở cách khoảng hơn mười dặm, càng làm cho mọi người thêm phần nghi hoặc.



Cứ như thế suốt ba ngày liền, Vương Phật Nhi cũng không làm sao hiểu nổi ba tên thi yêu ở phía sau tính kế gì. Tám Đại trưởng lão đã thống lĩnh đám thôn dân và tăng binh bỏ chạy đi cách xa đoàn quân của Vương Phật Nhi, vượt lên khỏng hơn trăm dặm rồi. Có đoạn đường này chia cách, không bao giờ còn sợ đại quân thi binh đuổi kịp nữa.



Vương Phật Nhi lợi dụng khoảng thời gian này để điều chỉnh lại cơ cấu binh lực trong hai tấm binh phù của mình. Huyết hải trư kỵ binh của Huyết trư vương là một binh chủng hùng mạnh, Vương Phật Nhi cố gắng xắp xếp. Trong hai tấm binh phù của hắn, một tấm đã được đổi sang chỉ chứa toàn bộ năm trăm kỵ binh, tấm kia cũng có đến hơn một trăm quân kỵ, nếu có ở Ác quỷ đạo thì sức mạnh binh lực này cũng được xem là hiếm thấy. Truyện "Đại Viên Vương "




" Nếu có thể thành lập được đội kỵ binh với cả năm trăm tên đều là có tu vi cửu phẩm thì ngay cả trên vạn nhân mã do một tên thi yêu tụ tập vẫn có thể chiến đâu một trận. Đáng tiếc, không cần nói đến thi tướng cửu phẩm trở lên, cho dù là kỵ binh do bách niên lão thi tạo thành cũng khó mà lập được một đội. Kỵ thú không đồng nhất thì khi công kích, do tốc độ có nhanh có chậm nên trận hình rối loạn và sẽ không có được cái sức xung kích trên chiến trường!"



Vương Phật Nhi mấy ngày nay chẳng muốn dùng cặp chân ngắn nhỏ mũm mĩm của mình để đi đường, vẫn ngồi trên mông con chiến trư ở phía sau Huyết hải ma trư vương, đi cả ngày không có sự tình gì, chỉ mông lung suy nghĩ.



Hắn đang ảo tưởng ở trong đầu về một viễn cảnh tươi sáng là sau khi chiếm được Đại Lôi Âm tự thì sẽ suất binh chinh phạt Vô tận lâm hải, bắt thật nhiều kỵ thú tạo thành lực lượng kỵ binh tinh nhuệ thì đột nhiên xuất hiện tình trạng hỗn loạn trong đám thi binh phía trước. Yến Xích Mi chạy nhanh tới hạ giọng báo:" Kẻ được nói đến đã đến rồi. Đệ lục Ma Đồng xuất hiện chặn đường một cách ngang nhiên chứ không thèm lẩn lẩn lút lút."



Vương Phật Nhi lần này cả kinh thật sự chứ không phải giả bộ, nhảy xuống chiến trư, dẫn mọi người bước nhanh lên phía tiền quân.



Không hề có mệnh lệnh nào nhưng thi bộ binh của Huyết hải ma trư vương và thi bộ binh của ba viên tướng Hỏa Viên quân đều tự động ngừng bước, sợ hãi nhìn về phía trước, chần trừ không dám tiến lên.



Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi gạt mọi người tiên lên, nhìn thấy chính là môt người tiểu ngoan đồng chừng bảy tám tuổi, mặc bộ quần áo lụa màu trắng, mang sách vở, tựa hồ đang đi học. Nó ngồi ngay ngắn trên một tảng đá to bằng cả con trâu, thản nhiên câu cá.



Cần câu trên tay tiểu ngoan đồng có màu xanh biêng biếc, xem ra không phải vật bình thường. Mặc dù động tác rất điệu nghệ, hoạt bát đáng yêu, nhưng trước mặt hắn chỉ là một mảnh đất vàng mà thôi, đến một giọt nước cũng không có thì lấy đâu ra cá chứ?



Hơn nữa, phía sau tiểu ngoan đồng còn có một đội bảy trăm Man tê binh hàng ngũ chỉnh tề, khiến cho cảnh tượng này càng không hài hòa.



Vương Phật Nhi lướt mắt ngó qua tiểu ngoan đang mỉm cười đắc ý ngồi câu cá đó rồi quay sang phía bảy trăm Man tê binh, trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo. Kỵ binh trong quân đội ở Trung thổ Thần Châu cũng không khác nhiều với thời kỳ vũ khí lạnh ở Địa cầu, cũng chia thành ba loại là trọng giáp kỵ binh, khinh kỵ binh và du kỵ binh trinh sát.




Trọng giáp kỵ binh rất tốn kém, cho dù là Thiên tử của Đại Càn vương triều cũng chỉ nuôi dưỡng được một đạo mà thôi. Trong sáu đạo quân của Thiên tử thì trọng giáp kỵ binh Phi Hùng quân có số lượng ít nhất, chỉ có chưa đến chín ngàn.



" Tiểu ngoan đồng này lớn hơn một chút so với ta, chắc hẳn chính là Đại đầu mục thi yêu Đệ lục Ma Đồng chiếm cứ Đại Lôi Âm tự đây. Thế nhưng thủ hạ của hắn lại là một đội trọng kỵ binh hùng mạnh như thế này, kể cả chúng ta có hơn mấy vạn đại quân thì cũng không cản hắn được!"



Ban đầu đã suy tính vô số khả năng, nhưng Vương Phật Nhi lại không ngờ Đệ lục Ma Đồng lại dẫn theo lực lượng mạnh mẽ không thể kháng cự nổi, thế như sấm sét xuất hiện ngay tại trước mặt mình.



" Huyết hải Trư kỵ binh chỉ bằng một nửa so với Man tê binh, phối hợp với trên dưới bốn vạn thi binh của chúng ta, thì cũng chống đỡ được hơn một nửa hướng tấn công chính. Còn thì phải xem ta cùng bọn Yến Xích Mi có chịu đựng được sự tấn công mãnh liệt của Đệ lục Ma Đồng hay không."



Vương Phật Nhi đang tính toán xác suất thắng bại thì đột nhiên một tiếng thét kinh hãi vang lên. Nụ cười ngạc nhiên sung sướng nở tràn trên gương mặt trong trắng ngây thơ của Đệ lục Ma Đồng, cần câu xanh biếc trên bàn tay hắn đột nhiên giật lên từ trong bùn đất một thứ gì đó.



Một con rắn lớn, kỳ dị, dài khoảng ba trượng sáu, ba trượng bảy, thân lép kẹp, năm mày lốm đốm, đã bị Đệ lục Ma Đồng dùng cần câu cá giật lên.



" Ta câu được rồi!"



Đệ lục Ma Đồng reo lên một tiếng, hư không nhiếp vật. Con rắn lớn thoạt nhìn vô cùng kì độc kia lập tức thu lại nhỏ như con giun, rơi vào trong bàn tay bé nhỏ của Đệ lục Ma Đồng.



Thu cần câu lại, lúc này Đệ lục Ma Đồng mới quay đầu dùng cặp mắt đen láy, lấp lánh ý cười nhìn sang Vương Phật Nhi, hỏi giọng thanh thoát:" Tiểu đệ đệ, thích câu cá trên bùn sao? Ta cho mượn cần câu và bùn đất mà chơi đùa, có thích không?"



Vương Phật Nhi gãi gãi đầu, dùng giọng điệu còn trẻ con hơn so với đối phương đáp lại:" Nhưng ta sẽ không câu cá ở trong bùn đất đâu! Ngươi làm sao mà câu được vậy?"




Đệ lục Ma Đồng cười hì hì nói:" Hôm qua, ta bắt gặp có người đi tiểu làm rắn chơi, nên đột nhiên muốn đên để câu!"



Vương Phật Nhi kinh hãi trong lòng, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng hỏi:" Thì sao? Ngươi muốn thế nào?"



Bọn Yến Xích Mi, Phượng Sồ ở phía sau hắn đều thầm nhủ phải đề phòng. Đệ lục Ma Đồng thần thông quảng đại, những lời đồn đại liên quan đến Đại Lôi Âm tự cũng đều tập trung vào cái tên thi yêu này. Các thế lực từ khắp nơi luân phiên tấn công Đại Lôi Âm tự, nhưng lại không đánh được đám thi quỷ này, đó là vì có sự tồn tại của Đệ lục Ma Đồng.



Đệ lục Ma Đồng giơ bàn tay nhỏ bé, chỉ về hướng Vương Phật Nhi, cười hì hì nói:" Ta chỉ muốn làm cho ngươi trở nên giống như ta, theo ta vui chơi trong Đại Lôi Âm tự có được không? Ta có thể đặt tên cho ngươi là Đệ Thất ma đồng!"



" Ta không rảnh chơi cái trò biến thái đó!"



Vương Phật Nhi không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối. Đệ lục Ma Đồng cũng không tức giận, vẫn cười hì hì như trước nói:" Ngươi không muốn chơi nhưng điều đó không phải do ngươi quyết định. Chẳng lẽ ngươi không biết, ngươi chỉ giống với ta chứ không hề giống những người này hay sao?"



Đệ lục Ma Đồng chỉ vào bọn người Yến Xích Mi, Phượng Sồ. Mọi người ớn lạnh trong lòng, không hiểu sao lại xuất hiện một thứ cảm giác kinh sợ. Yến Xích Mi từ lâu đã không kiềm chế được rồi. Đệ lục Ma Đồng vừa xuất hiện, đã dùng dâm uy vô cùng tận chấn nhiếp tất cả đám thi binh của hắn, vừa rồi lại chơi đùa không coi ai ra gì, đã sớm khiến cho viên mãnh tướng thường xuyên chịu thiệt thòi với Vương Phật Nhi này cực kỳ oán giận trong lòng.



Hắn hét lớn một tiếng, xua đám thi binh thủ hạ xông lên phía trước. Vương Phật Nhi than nhẹ một tiếng, thầm nghĩ:" Yến Xích Mi thật quá thiếu kiên nhẫn!" rồi lập tức phát động đại quân của Huyết Trư vương cùng xông lên....